Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 99: Chân thật * hỗn loạn




Nếu như có một chuyện, quan trọng đến mức độ ngươi vì nó mà phấn đấu thậm chí bỏ cả tính mạng ra, nhưng lại đột nhiên bị nói cho biết, chuyện đó thật ra căn bản chính là nói đùa, ngươi sẽ thế nào?

Trong não một mảng trắng xóa, cái gì cũng không thể nào suy xét. Lang Vương cảm giác được cổ họng khô khốc, nó mở miệng muốn phản bác, nhưng chỉ là phát ra mấy âm tiết “khụ khụ’ thôi, rồi không thể nói gì nữa. Mà Lâu Ánh Thần lại dùng ánh mắt hoài nghi đảo qua Xà Vương, y không có bị xung kích gì lớn lắm, đầu tiên, trước đó đã từng nghe qua có người nói như thế, ít nhất về mặt tâm lý sẽ có một chút phòng bị. Thứ hai…… y không cảm thấy trở về là chuyện quan trọng hơn cả sinh mạng tìm được Lang Vương, đó đã đủ rồi, mà Truy Nhật là vì ý chí của Lang Vương, nhưng phàm là đối phương muốn, y sẽ tận hết sức lực để hiệp trợ.

“Thân là Vương, lẽ nào ngươi không biết ‘Truy Nhật’ thật ra là ‘tôn thờ’ sao?” Thanh âm của xà tiếp tục, tàn nhẫn xé nát ý chí của người nghe. “Vương chân chính, ở một lần tai nạn đó sớm đã hoàn toàn bị vứt sang thế giới này, vì muốn trở về, họ không thể không dùng đến tất cả lực lượng, nghe nói…… có hai Vương tựa hồ là trở về được…… là dùng máu thịt của chúng dân của họ xây thành con đường……..”

Nhật là ác thần, Truy Nhật là hy sinh, khi con đường bị máu nhiễm đỏ, chỉ có dã thú có huyết thống Vương chân chính mới có thể mở được con đường.

“Đây là truyền ngôn Vương trước đây của ngươi lưu lại sao?” Phát giác được tâm trí của Lang Vương dao động, Lâu Ánh Thần biết bản thân nên cắt đứt cuộc đối thoại lần này, y không tính phải lễ mạo thăm hỏi, Xà Vương tựa hồ đã quen thói bỏ quên y, khi y mở miệng đủ hai giây mới nghiêng đầu qua, khè khè cái lưỡi. Nhưng ngôn ngữ lần này cũng khiến không khí vốn đang trầm trọng bị đánh vỡ, ít nhất, Lang Vương xuất hiện biểu tình vừa tỉnh khỏi mộng, theo đó, chìm vào suy nghĩ sâu thẳm. Xà không có mí mắt, nhưng Lâu Ánh Thần vẫn cảm giác được ánh mắt của Xà Vương dần dần híp lại: “Đã xem thường ngươi rồi, không ngờ ngươi thế nhưng lại không có một chút chán nản.”

“…… Ngươi nói, là nói dối đi, phiên bản câu chuyện thì không tồi, đáng tiếc chúng ta không có nhàn tình hưng trí để tiếp tục nghe nữa.”

“Câu chuyện? Ha ha….”

Xà Vương cười đến thân thể cũng lay động, kéo theo một đám lá cây cũng lắc lư theo, “Ngươi cũng thật sự khả ái, đây xác thực là Vương đời trước của ta lưu lại, nhưng mà đó lại thế nào?” “Ta, chung quy không thể tin tưởng lời nói của xà.” Lâu Ánh Thần ngẩng đầu, lãnh tĩnh nói, “Huống hồ, là ngươi tự mình quyết định từ bỏ, vậy thì đừng tìm nhiều lý do như thế.”

Tuy quá mức chủ quan, nhưng Lâu Ánh Thần chính là cảm thấy, xà mê hoặc người trụy lạc thì không phải là đồng bạn, đặc biệt là cái con từ trong ra ngoài mang đầy quái khí trước mắt, toàn thân lộ ra một loại….. khí vị quái dị.

“Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì.”

Xà Vương đột nhiên nói, câu nói này khiến Lâu Ánh Thần trong vô thức chau mày lại, “Ngươi có ý gì?”

“….. Bỏ đi, ta cũng lười tính toán cái gì với đám tiểu bối các ngươi.” Xà Vương từ từ hạ người xuống, nhẹ nhàng trượt xuống đất, hành động của nó khiến Lâu Ánh Thần và Lang Vương đồng thời lùi lại mấy bước, giây tiếp theo, Lang Vương cản ngay trước mặt Lâu Ánh Thần. “Này này……” Lâu Ánh Thần bất mãn, y không thích bị người ta bảo hộ giống như nữ nhân, Lang Vương không động đậy vẫn đứng thẳng, cái đuôi lại vút tới quấn lên chân trước của đối phương. Động tác này khiến ai đó liền yên lặng, vì lần đầu tiên, Lang Vương làm ra một động tác…… yêu kiều dễ thương đến thế.

“Niên kỷ của các ngươi cộng lại cũng còn không bằng một nửa của ta đám tiểu gia hỏa, thích hay không thích nghe lời khuyên can là chuyện của các ngươi, dù sao ta cũng lười để ý. Trời thay đổi rồi, giao lưu của chúng ta kết thúc tại đây các ngươi, còn có gia hỏa bên người các ngươi, nhanh chóng rời khỏi lãnh địa của ta đi…… ta chán ghét có liên hệ với dị loại.”

Ngươi cảm thấy chúng ta thì vui vẻ lắm sao? Lâu Ánh Thần phản bác trong lòng.

Lang Vương không có nói gì nhiều, nhìn chăm chăm vào chỗ trước khi Xà Vương biến mất đã ở, quay đầu gật đầu với động khẩu ở vách đá đó, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta còn có chính sự.”

Lời vừa nói ra, bầu trời tí ta tí tách rơi xuống hạt mưa băng lạnh.

“Cũng thật sự là….. đuổi khách rồi…….”

Lâu Ánh Thần bất đắc dĩ nhún vai, y không thích trời mưa, lớp lông sẽ ẩm ướt không thoải mái. Lang Vương liếm vài cái lên mặt y, nói: “Đi ngược về đi, đến chỗ lần trước ta đã làm ký hiệu, Phù Xuyên bọn họ chắc cũng đã tới rồi, chúng ta hội họp với họ trước, sau đó lại tỉ mỉ tính toán.”

“Chỉ có thể như thế thôi.”

Hai con lang nhanh chóng chạy đi, rất nhanh, thân ảnh đã tiêu thất trong rừng cây.

Xà Vương chậm rãi chui ra từ hang động, nó ngẩng đầu lên, hưởng thụ nước mưa tẩy rửa, cái lưỡi màu lam liếm đi tin tức hai con lang để lại trong không khí, rất lâu, tự lẩm bẩm: “Thế nhưng là….. vật chết……”

Vách động, ngăn mưa.

“Được rồi, hiện tại không có chuyện gì khác, có thể nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là đang rối rắm cái gì không?”

Nghiêng đầu nhìn Lang Vương sau lưng đang giúp mình liếm lông, Lâu Ánh Thần giả như không chút để tâm nói, y không muốn phải xâm nhập vào chuyện tư ẩn của Lang Vương, nhưng trực giác nói cho y biết nguyên nhân nó rối rắm có liên quan tới y.

Lang Vương ngạc nhiên một chút, động tác ở đầu lưỡi theo đó chậm đi, cho đến khi Lâu Ánh Thần nghi hoặc “Ngô?” một tiếng, nó mới tiếp tục bắt đầu động tác, thật ra, trong lòng Lang Vương càng thêm mâu thuẫn, nó không biết bản thân nếu như nói ra lo âu chân chính, thì có vì thế mà mất đi thứ quan trọng nhất không.

“Ngươi đang bất an?” Thấy Lang Vương tựa hồ khó mở miệng, Lâu Ánh Thần quyết định tự mình dò hỏi.

“Ân.”

“Có liên quan tới ta không?”

“…….. Ân.”

“Ngươi sợ cái gì? Sợ ta sẽ ly khai? Nếu như là vậy thì ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta không ………”

Lang Vương đột nhiên dùng sức kéo Lâu Ánh Thần ôm vào trong lòng, nó than dài, trầm mặc rất lâu mới thầm thì nói: “Ta sợ ngươi, không yêu ta.”

=================

Lại sốt cao rồi.

Thanh lang nhìn Xích Nha đang hôn mê trong lòng, thương tiếc nhẹ nhàng liếm lỗ tai nó, dưới sự điều khiển của dục vọng không thể khắc chế, nó đã cứng rắn cường muốn Xích Nha ba lần, biết rõ thân thể nó bị thương mệt mỏi…….

“Xem ra ta quả nhiên không thích hợp đi yêu ai…….”

Tự chế giễu mình, thanh lang dùng mũi chạm vào mắt Xích Nha, đôi mắt nhắm chặt khiến nó có một loại hoảng sợ dường như đã đánh mất đối phương. “Sau khi ngươi tỉnh lại, thì có sẽ….. tha thứ cho ta không? Có hay không?” Tựa như tự lẩm bẩm, thanh lang chậm rãi điều chỉnh tư thế của Xích Nha, cố gắng nhẹ nhàng kéo mở cái đuôi đang kẹp chặt giữa hai chân nó, bắt đầu thanh tẩy vết thương của đối phương, lông xung quanh hậu đình bị xé rách hoàn toàn bị nhiễm thành màu đỏ, nó dùng lưỡi từ từ liếm láp, liếm cho đến khi đám lông đó trở về màu nguyên bản, sau đó dịu dàng tiếp cận trung tâm vết thương, chỉ mới một cái, thân thể Xích Nha trong lòng liền run rẩy, tựa hồ muốn nhảy lên, thanh lang vội vàng quay người hôn lên cổ Xích Nha, lỗ tai, thương yêu an ủi, cho đến khi nó hơi bình tĩnh xuống, mới lần nữa tách đuôi ra, vết thương rất nghiêm trọng, vết thương rách ra có thể nhìn thấy được cả máu thịt ở bên trong cơ da, xung quanh thì xưng thành màu đỏ tím, vì khí tức nó thở ra mà huyệt khẩu run rẩy co rút không ngừng tiết ra trọc dịch màu đỏ nhạt.

Đó là vết tích nó cường hành lưu lại trong cơ thể Xích Nha.

Nó là của ta rồi.

Trong não đột nhiên xuất hiện ý thức này, khiến thanh lang thỏa mãn cười, vòng ôm chặt Xích Nha, nó càng cẩn thận hơn liếm lên vết thương, sau đó đặt đầu đối phương nằm lên vị trí trái tim của mình, cảm nhận sự thỏa mãn dị thường, thậm chí cảm thấy nếu lúc này nó chết thì cũng không sao cả.

Tiếng tí tách bên ngoài động cây dần nhỏ đi, một cỗ vị đạo hoàn toàn bất đồng với khí vị sau cơn mưa vào mùa xuân tản vào trong, có chút kích mũi, khiến người ta không thích.

“Nha……. Xích Nha……”

Gọi cái tên bản thân hình như chưa từng gọi qua, thanh lang ngây ngây nhìn gương mặt tiều tụy đó, đột nhiên nghĩ tới đối phương chắc không lâu sau sẽ tỉnh lại, trong lòng liền một trận lo âu, hiện tại nó sợ phải đối diện với đối phương, nếu như….. sau khi tỉnh lại Xích Nha nhìn mình với ánh mắt thù hận…….. nếu như là vậy…….. thanh lang cảm thấy bản thân sẽ mất khống chế không được, nó còn chưa có dũng khí đó.

Cho dù là lo lắng nó cũng cẩn thận đặt tình nhân yên ổn dưới đất, thanh lang bắt đầu đi loanh quanh trong không gian hạn hẹp, đại não hỗn loạn khiến nó càng lúc càng rối rắm, thời gian dần trôi, Xích Nha không biết lúc nào sẽ tỉnh lại, thanh lang đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, từ cổ họng nó phát ra tiếng hư hư nhàn nhạt, trong não đột nhiên có một lý do ly khai.

“Đúng rồi, nó chắc là đói rồi……. đã rất lâu không có ăn cái gì…… ta nên…… nên đi tìm thức ăn cho nó…….”

Đúng, tìm thức ăn, hiện tại liền đi, vì để nó mau khỏe lên.

Không thể tiếp tục ở lại nơi khiến bản thân tràn đầy cảm giác tội ác, thanh lang vội vàng xông ra ngoài, nó dừng một lát ở ngoài động cây, tỉ mỉ che lấp động cây lại, sau đó mới vội vội vàng vàng chạy đi.

Nó cần một chút thời gian để tiếp nhận hận ý của đối phương.

Nó sợ hiện tại nếu như bản thân mất khống chế thì sẽ làm ra chuyện khiến nó sẽ phải hối hận…..

Ly khai, lãnh tĩnh một chút…… cứ như vậy……

“Xú tiểu tử…..”

Chờ khi xung quanh không có một chút động tĩnh nào, một thanh âm từ phía sau lùm cây phát ra, Lưu Sa lắc một thân cỏ vụng kéo miệng ra hừ lạnh, “Cho dù ngươi trốn ở chỗ ẩn mật thế nào, cũng bị ta tìm được thôi hắc hắc hắc……” Nó đắc thắng nhảy qua cản trở, từ từ đi vào trong đám cỏ tạp, nhưng tình cảnh trong động cây khiến nó ngây ra.

Cho dù không có nhìn được hiện trường nhưng cũng biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, huống hồ trong không khí còn có một cỗ mùi vị *** nồng đậm.

Biểu tình không xem trọng chuyện gì của Lưu Sa thoáng chốc biến mất, đáy mắt nó dần dần hiện lên âm lạnh.

“Hỗn đàn……” Nó nhàn nhạt nói, lại gần Xích Nha đang nằm trên đất, tên này vẫn chưa tỉnh lại, nhưng gần như có thể cảm giác được có ai tiếp cận, thân thể run rẩy một chút.

Thương thế rất nặng……….

Thở sâu một hơi, Lưu Sa khống chế bạo nộ trong huyết dịch, nỗ lực không để bản thân hồi ức lại một số cảnh tượng không vui vẻ gì, nó chạm chạm vào bên cổ Xích Nha, cẩn thận gậm lớp cổ đó xách lên, đặt Xích Nha an trí trên lưng mình, sau đó an ổn đi ra khỏi huyệt động.

“Lần này tựa hồ chẳng phải là dụ dỗ rồi” Hít một hơi vị đạo kỳ quái ở bên ngoài, Lưu Sa cười khổ, “Từ bao giờ, ta lại cũng có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân a…..”

Nó quyết định không tiếp tục đùa giỡn nữa, trực tiếp mang gia hỏa bị thương nặng kiệt quệ trên lưng đi tìm Lang Vương, mà chuyện sau đó….”

Có lẽ không thể không xen vào.