Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 96: Nguy cơ = =|||




Sắc trời đột nhiên tối lại, không bao lâu, đã phiêu bay hoa tuyết, tựa hồ vì nhiệt độ dưới đáy vực này khá cao, nên giữa không trung lại hóa thành giọt nước, tí ta tí tách rơi xuống.

Cảm giác được từng tia hàn ý, thanh lang bất giác nhíu mày, nó liếm mắt nhìn Xích Nha bị kéo vào đây trên lớp lông phủ một tầng hạt nước, nó không nghĩ nhiều liền che ở trên người Xích Nha, xương cốt và chân sau ẩn ẩn đau nhức, đó là hậu di chứng sau khi đánh nhau với Lưu Sa, chuyển động phần đầu nhìn quanh tứ phía, cuối cùng trước khi bị thấm ướt thì phát hiện được một chỗ dung thân khác tốt một cây khô xem ra niên đại rất lâu đời, bao quanh nó là một lùm cây rậm rạp, nhưng ẩn ẩn có thể nhìn thấy đã bị mọt khoét rỗng ruột.

“Bịch” một tiếng, thanh lang cẩn thận kéo Xích Nha lại gần mục tiêu. Nhẹ đặt Xích Nha lên bụi cỏ, sau đó chui vào động cây, ngửi hơi tứ phái, phần bên trong vỏ cây rất khô thoáng, độ dày vừa đủ, đất bùn dưới chân cũng dày chắc, nó dùng vuốt cào cào mấy cái, không phát hiện có hang xà chuột trùng kiến gì, lúc này mới yên tâm kéo Xích Nha vào. Động cây không lớn, hai con lang cùng chui vào có chút chật chội, nhưng rất thích hợp để tránh nạn. Sau khi ngồi xuống thanh lang lại cảm thấy có chút không thỏa đáng kỳ dị, nghĩ một chút mới thò đầu ra kéo một lùm cây nhỏ đến để che lấp cửa động, rồi mới an tâm trở vào.

Xích Nha dán bên cạnh nó đột nhiên phát ra một trận nghẹn ngào, thanh lang mới chú ý tới nhiệt độ của đối phương có hơi cao, hơn nữa lỗ tai vô lực dán sát xuống, tựa hồ ngủ rất không yên ổn, móng vuốt thỉnh thoảng lại rút động mấy lần, nó đang phát sốt, chắc là vết thương dẫn đến.

“Này…….” Kêu một tiếng, Xích Nha không có phản ứng, thanh lang lúng túng một lúc mới thẳng thắn cuộn nó vào trong lòng mình. Cúi đầu nhìn cục lông phiếm đỏ đó, bất giác vươn lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm láp trên cổ đối phương. Lớp lông hơi lạnh trượt qua đầu lưỡi, xúc cảm đó khiến nó cảm thấy rất hoài niệm, và vui sướng kỳ lạ.

Ta đang làm cái gì?

Tại sao lại có hành động như vậy………

Đột nhiên ý thức dược bản thân đang làm cái gì, thanh lang kinh ngạc một chút, theo tiềm thức giãy gia hỏa trong lòng ra. Không có độ ấm của đồng loại, Xích Nha run rẩy co cụm liên tục, tuy không có tỉnh lại, nhưng thân thể co lại càng chặt. Ngẩng đầu nhìn những hạt mưa thỉnh thoảng phiêu bay trên động cây, màu sắc trong mắt thanh lang biến hóa rất lâu, than một hơi, rồi lại kéo đối phương về ôm chặt vào lòng. Hơi thở, xúc cảm, nhiệt độ.

Nó vẫn còn sống.

Bị sự vui mừng từ sâu trong cõi lòng dần dần dâng lên dọa một phát, thanh lang nghi hoặc nghiêng đầu bắt đầu chỉnh lý lại suy nghĩ.

Lúc đầu ở mục lĩnh, sự cọ sát giữa hai bên khiến mình đối với nó có tâm ý bất mãn, sau đó là chạy trốn, một đường phẫn hận sự ‘chướng mắt’ của con lang này, tiếp đó thì sao? Nghĩ muốn giết nó, nghĩ muốn……. rốt cuộc là mình chân chính muốn làm cái gì? Nếu như thật sự là di thể của nó, vậy tại sao khi nhìn thấy nó bị thương lại đau lòng, mà lúc này, lại cảm thấy chân thật và thỏa mãn?

Một ý niệm không thể chợt lướt qua, thanh lang đột nhiên cười lên, không biết là thanh âm bi thương hay chế giễu vang vọng trong động cây hết sức quái dị. Cho đến khi động tới vết thương Lưu Sa lưu lại trước ngực lại phát đau, nó mới dừng lại hành vi gần như rối loạn thần kinh này.

Cuối cùng cũng hiểu rõ rồi tâm tư của bản thân, và cả hàm nghĩa của câu ‘giận cá chém thớt’ của Lưu Sa đó.

Thì ra là lần đầu tiên sản sinh sự yêu thích trong đời.

Thích nó rồi……..

Hơi di động thân thể đem Xích nha dán chặt thêm vào ***g ngực ấm áp của mình, thanh lang cẩn thận liếm lên vết thương ở chân sau của nó, đầu lưỡi cảm giác được rõ ràng phía dưới truyền đến sự co rút nhè nhẹ, nó có chút không nỡ, càng nhiều hơn là một khoái ý kỳ quái, ánh mắt đăm đăm nhìn cái chân thấm máu đó, hạt nước trên lông thấm ướt đỉnh đuôi của nó, ý thức được cái gì, thanh lang có chút xúc động, ngừng một lúc mới chậm rãi dùng miệng liếm tiếp lên miệng vết thương, cẩm thận từ vết thương liếm đến sau lưng, tiếp đến là cổ, lỗ tai, lại liềm vòng về, sau đó chậm rãi mở chân bị thương ra, chỗ tư mật đồng giới gần ngay trước mắt, không chút chậm trễ, thanh lang nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm lên đó một chút. Hạ thể không cương cứng đó nương theo đầu lưỡi hơi lắc lư một chút, rồi vẫn như cũ co ro trong đám lông.

“…….”

Tựa hồ tìm được trò chơi mới, thanh lang lại lần nữa vươn lưỡi bắt đầu liếm qua liếm lại nơi đó, trong lỗ tai dần dần nghe thấy được hơi thở trở nên gấp rút trong mơ hồ của Xích Nha, nó không kìm được *** của mình, nhảy lên gấp rút điều chỉnh thân thể, không mấy dịu dàng đè lên trên thân Xích Nha, vì thể trọng của nó mà chân của Xích Nha càng bị kẹp chặt hơn, thanh lang gấp rút đem phân thân đã sưng trướng lên của mình đâm vào khe hở ở khố gian Xích Nha, bắt đầu thử trừu sáp. “Ô ô” ai kêu hai tiếng, Xích Nha không có tỉnh lại, đôi mắt nửa híp phập phồng một chút, rồi lại mê mang nhắm lại, thân thể nó nương theo động tác của thanh lang mà bị bức lắc lư, cứng ngắt phối hợp mấy cái, có lẽ là cảm thấy chán ghét khi bị lắc lư, hay có lẽ vết thương bị đè kích thích lên thần kinh, Xích Nha bắt đầu giãy dụa, sau khi thanh lang hơi đứng lên thì nó mới điều chỉnh vị trí chân của mình một chút, banh ra. Thanh lang biết hành động của mình có chút quá phận, nhưng nó không có ý định dừng lại, nó cúi đầu nhìn con lang hôn mê không yên ổn dưới thân mình, do dự rất lâu, cuối cùng phát hiện cứ như vậy thì hoàn toàn vô pháp thỏa mãn nó mới chịu đứng lên, bất đắc dĩ nhìn phần khố gian, thò đầu chui ra động cây.

Nếu tiếp tục ở lại, nó sẽ không thể nhịn được mà cường bạo Xích Nha.

Nhưng hiện tại hiển nhiên không phải là thời cơ.

Bản thân vậy mà lại suy nghĩ cho kẻ khác……

Than thở rồi để cho gió lạnh thổi tới giúp bản thân bình tĩnh lại, thanh lang biết, bản thân lần này đã thua rồi.

“Hỗn tiểu tử đáng chết…..”

Thanh âm trầm thấp mà oán hận từ miệng Lưu Sa phun ra, nó nằm ở chỗ không xa vách động, phẫn hận thở dốc, nhìn quanh tứ phía quả nhiên chỉ còn sót lại mình mình. Không lâu trước nó và con lang lông xanh đó đánh nhau, tuy kịch liệt nhưng bản thân vẫn còn dư lực muốn đùa, dù sao có quan hệ với kinh nghiệm chiến đấu và tuổi tác, bản thân vẫn cao hơn một chút, nhưng không ngờ được đột nhiên bị đánh vào trong vách động đó, càng không ngờ sau khi phát hiện bên trong có dơi chủ động công kích, phản ứng đầu tiên của tên tiểu tử dó là cắn chết con dơi, vứt lên người mình, sau đó chạy mất. Vì đối phương ở gần cửa động, cho nên dễ dàng chạy ra thoát nạn, mà nó hơi ngưng trệ một chút thì có cảnh ngộ chính là…….

Tên hỗn đàn bỉ ổi đó!

Nghe được âm thanh bốp bốp bên cạnh, cũng không đứng lên, chỉ là dùng luôn tư thế đó đưa chân trước qua đánh ‘bốp’ một tiếng đập chết con dơi vẫn còn giãy dụa.

Nó cho rằng con thanh lang đó chỉ là có sức mạnh và tốc độ hơi cường thôi, phương diện tính cách vì dễ dàng xung động mà bốc đồng.

Nhưng không ngờ mới quay đầu đi, nó vậy mà cũng là một gia hỏa biết học tập năng lực cường hãn.

“Hữu thù bất báo phi quân tử” Nghiến răng nghiến lợi nói một câu học được từ chỗ Lang Vương, Lưu Sa quyết định, nhất định tìm cơ hội để cho tên thanh lang đó ‘bồi thường’ đầy đủ tổn thất của nó hôm nay.

Còn về làm thế nào……

Nhăn mày nhíu mặt một lúc, Lưu Sa đứng dậy, mang theo nụ cười gian tà bình thường hiếm thấy.

“Được thôi, ta ‘dụ dỗ’ tiểu tình nhân của ngươi là được…… hừ hừ ”

Khi trằn trọc tỉnh lại, Xích Nha có hơi ngoài ý muốn bản thân vẫn còn sống.

Vốn cho rằng mình hôn mê rồi sẽ là cơ hội cho thanh lang giết mình tuy có một con lang đến cản trở, nhưng là nó không cảm thấy thanh lang sẽ từ bỏ, từ một số phương diện mà nói, nó hiểu rõ loại cố chấp này.

Chân rất đau, nhưng vẫn ở trình độ có thể chịu được.

Xích Nha hơi chống đỡ đứng dậy, đường nhìn mông lung dần rõ ràng hơn, nó phát hiện bản thân đang ở trong động cây, bên ngoài có thanh âm nước mưa tạt vào lá cây. Kỳ quái…. lẽ nào bản thân được gia hỏa tên Sa gì đó cứu đi? Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ẩn ẩn cảm giác có gì đó không đúng, nó tiếp tục đứng lên, vết thương ở chân trước bị kéo da lại lần nữa rách ra, đau đến híp mắt lại, Xích Nha bất đắc dĩ than thở, nằm trở lại.

Bất luận thế nào, mình vẫn còn sống.

Lỗ mũi dán lên chân, cảm giác được độ ẩm ướt của đám lông, ngửi được trên người có một vị đạo quen thuộc, nó ngoài ý muốn lắc lắc lỗ tai, nâng chân sau lên, lỗ mũi cũng tiến lại gần, sau đó phát hiện một vấn đề: Có lang, giúp nó thanh tẩy cơ thể.

Liếm lông, là một trong những phương pháp giao lưu tình cảm giữa đồng bạn với nhau, nói cách khác, không phải là lang nhận thức lẫn nhau thì cũng sẽ không cho phép đối phương liếm lông cho mình.

Nó và Lưu Sa không quen thuộc.

Tại sao…..

“Tỉnh rồi?”

Một thanh âm truyền vào, Xích Nha ngẩng đầu, thoáng chốc lông tơ toàn thân dựng đứng, “Thanh……”

“A ” Thanh lang nhìn Xích Nha tràn đầy phòng bị, trong lòng bắt đầu không vui, “Không phải là con lang lông màu đen đó, cũng thật xin lỗi đi” Vừa nói vừa đi lại gần, không ngoài ý muốn thấy Xích Nha dữ tợn gầm lên: “Cút đi!”

“……Ngươi đang sợ hãi?” Cười lạnh hỏi, thanh lang đột nhiên bổ tới, đè Xích Nha không có chút sức phản kháng ép dưới thân, “Toàn thân run rẩy, gia hỏa đáng thương”

Thanh âm ô ô không ngừng phát ra từ cổ họng Xích Nha, thanh lang tự nhiên biết đối phương sợ hãi và kháng cự, nghĩ tới lời vừa rồi của mình, lại bất giác đi ‘ức hiếp’ nó rồi…….. lẽ nào bản thân không thể thay đổi thái độ sao? Không, không được, cho dù là đổi thái độ nó cũng sẽ không tiếp nhận mình có lẽ….. trước tiên cứ đạt được thân thể cũng không phải là phương pháp không tốt…….

Tưởng tượng cảm giác xâm nhập vào thân thể đó, thanh lang bắt đầu có chút hưng phấn, nó liếm liếm đám lông bên miệng, chú mục nhìn con lang vừa giãy dụa vừa ý đồ muốn cắn mình, nói:

“Đột nhiên, nghĩ ra một trò chơi rất vui nha……”

============================================

Nếu như cầu nguyện, tay sẽ hợp lại, vậy thì không thể tiếp tục chiến đấu, cho nên ta không tin thần.

Nếu như nói đám xà đông đúc tràn tới khiến Lâu Ánh Thần cảm thấy được kinh hoảng, vậy thì khi đám xà đột nhiên tản ra, y cảm giác chính là sợ hãi.

Đối với dã thú bị dục vọng săn bắt xúi giục sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con mồi, trừ khi, có thiên tai, hoặc là có dã thú còn hung tàn hơn bọn họ xuất hiện. Lang Vương tựa hồ cũng ý thức được sự ngưng trọng của không khí xung quanh, nó càng dán sát vào Lâu Ánh Thần, lỗ mũi không ngừng hít hửi, không bao lâu, con mắt dán chặt vào kẽ hở của vách đá phía trước

Chỗ đó có một hang động không bắt mắt, một cỗ khí tức quái dị vô cùng từ đó truyền ra.

Hít sâu một hơi, Lâu Ánh Thần dùng thân thể ma sát một chút với Lang Vương: “Phát hiện…… là cái gì rồi sao?” Nói rồi mới phát hiện thanh âm của mình khô khan mười phần.

Lang Vương ngược lại trấn định hơn, lỗ tai run một chút, khóe miệng kéo ra một chút vết tích bất an: “Nếu như ta đoán không sai……”

Lời còn chưa nói xong, trước mắt họ đã xuất hiện thứ mà đám xà đó sợ hãi, một con xà không mấy cực đại, ước chừng có nửa mét, lớp vảy màu vàng, thỉnh thoảng lại khè ra cái lưỡi màu lam, một đôi mắt lại là màu đỏ, Lâu Ánh Thần nhìn thứ đó thì da đầu liền tê dại, y nhìn thấy trên đỉnh đầu của con xà này là một cái mão như viên hồng ngọc, nằm ở chính giữa cái đầu có hình tam giác như được nhân công trạm khảm sáng lấp lánh.

Ở quê hương của y, đã từng nghe người già nói qua: Xà trên đầu có mão, là dấu hiệu của tu luyện thành tinh.

Mà trước mắt con này

“Là Xà Vương.”

Lang Vương nói như đang than van, màu vàng trong mắt càng thêm nồng đậm.