“Xin hỏi hai vị đi theo A Thần nhà chúng ta có mục đích gì?”
Cái gì là ‘A Thần nhà chúng ta’.
Gia hỏa này….. thật sự là chướng mắt
Xích Nha cảm thấy trong đầu có âm thanh huyết dịch xung kích kêu ‘ọc ọc’, nó không thích đám gia hỏa đột nhiên xuất hiện này, đặc biệt là con lang trước mắt tự cho rằng nó rất thân thiết với lão đại.
Rất muốn cắn nát nó…… Phần tử bạo nộ trong huyết dịch bắt đầu xông lên thần kinh, chính lại lúc đó, thanh âm nhàn nhã của thanh lang vang lên: “Y từng cứu chúng ta, sau đó chúng ta đi theo thôi.”
Theo tiềm thức phản bác: “Ai là ‘chúng ta’ với ngươi!” So với Phù Xuyên, Xích Nha có địch ý hàng đầu vẫn là con thanh lang này, dù sao Phù Xuyên chỉ là chướng mắt, còn thanh lang là địch nhân.
“Đích thật…… cũng không thể nói là ‘chúng ta’…….” Thanh lang thần bí khó dò cười tà, nói câu nói có ẩn ý.
“……” Cảm giác được giữa hai con lang này có mâu thuẫn gì đó, nhưng Phù Xuyên quyết định không để ý tới nữa. “Vậy cũng chính là nói các ngươi đi theo y chỉ là vì thuận đường……. hay là nói không có chỗ nào để đi?” “…… Y là lão đại của ta, ta tự nhiên phải đi theo y.” Lãnh đạm mở miệng, Xích Nha quyết định kết thúc cuộc nói chuyện, rời khỏi chỗ mà nó cảm thấy không vui, nhìn nhìn con gấu con đã chạy tới sau đuôi Phù Xuyên chơi đùa, quay người tự đi về phương hướng trái ngược với chúng. Mục quang của thanh lang đuổi sát theo, sau khi chợt lóe lên cái gì, lại quay đầu nhìn Phù Xuyên cười nói có chút âm tàng: “Ngươi yên tâm đi, hứng thú của ta không ở trên người con lang xám của nhà các ngươi.” Nói rồi, vô thanh vô tức rời khỏi. Phù Xuyên ngây một lát, bất đắc dĩ biết được bản thân bị vô cớ chán ghét, lải nhải gì đó rồi ngậm quả cầu lông màu đen đó chui vào trong bụi rậm, ngẩng mặt, đụng phải Lưu Sa không biết đã ngồi ở đó từ bao giờ.
“Này này, nghe lén người ta nói chuyện rất là thất lễ a ” Nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc nói, Phù Xuyên mở miệng cười nhả gấu con ra, lắc đầu duỗi vuốt vỗ chết một con bọ cánh cứng bay qua.
“Thiết…….”
Lưu Sa không cho là như thế cười giễu, “Là các ngươi quấy rầy giấc ngủ của ta.”
Xuyên qua đám rừng cây, cảm giác khi các cành trong bụi xẹt qua lớp lông hơi hơi nhói lên, Xích Nha càng lúc càng cảm thấy phẫn nộ khó chịu, dựa vào cái gì……. Chỉ là vì gia hỏa đó nhận thức lão đại sớm hơn?
Dựa vào cái gì mang một bộ dạng cao xa xuất hiện trước mặt mình.
Sau lưng bỗng nhiên xuất hiện âm thanh xạt xạt khiến nó ngừng lại một chút, chỉ một giây, sau đó đột nhiên tăng tốc độ, không cần quay đầu, nó cũng biết đuổi theo mình là ai.
Cuối cùng không nhịn nổi muốn động thủ rồi? Gia hỏa này thật sự là…… biết nhẫn nhịn……
Sắc trời dần tối, nhưng đối với lang mà nói thì thời gian của chúng mới vừa bắt đầu, Xích Nha nhạy bén nhảy qua mấy cành cây chăn ngang, dấu chân thành hàng để lại vết tích trên tuyết. Cúi đầu tránh đi cành khô thô bự dài ra, nhưng không cẩn thận dưới chân liền một trận đau nhói, theo vô thức cứng người lại, cả thân thể liền lật qua.
Phịch xạt lớp lông và mặt tuyết ma sát dẫn đến một mảng lớn da thịt đau đớn nóng hổi, khoái ý như tự ngược dâng lên trong lòng. Chỉ là kẻ địch đang ở trước mắt, không thể nào tỉ mỉ thể nghiệm. Chân mày nhíu chặt co vuốt phải lên, giữa phần thịt đệm có một cây gai không nhỏ nhắn gì.
“Đáng chết…..”
Ngửi được vị máu của mình, Xích Nha mở miệng muốn rút cây gai ra, ý niệm vừa động, một cái vuốt lông màu xanh đã đè cổ nó xuống.
“Tốc độ cũng không tồi”
Thanh lang cười lạnh, lỗ mũi đột nhiên hít động trong không khí băng lạnh, lại tà khí cười lên: “Ngươi bị thương rồi? Hắc hắc, sẽ không đi, chẳng qua là chạy một chút thôi, vậy mà lại”
“Câm miệng!”
Ngao ô một tiếng, Xích Nha hung tàn xông người lên, nhưng lực độ của thanh lang lại lớn hơn dự liệu của nó rất nhiều, một lần không đạt kết quả còn hại cổ họng một trận đau đớn. Nó quay người để bản thân nằm thẳng xuống, nhịn không được bắt đầu ho khan, vuốt phải bị thương trở thành bộ vị mà thanh lang có hứng thú lần nữa ép chặt, “Ai, tựa hồ là bị thương không nhẹ a…….”
Ai cần ngươi lo
Rất muốn phản bác đối phương, nhưng Xích Nha lực bất tòng tâm phát ra mấy tiếng gằm gừ, cổ họng so với trong tưởng tượng còn yếu ớt hơn, nó tạm thời không thể nói ra bất cứ thứ gì. Thanh lang tràn đầy hứng thú nhìn con lang dưới chân, lúc này, cúi đầu cười lạnh bên tai đối phương: “Thật ra ta vẫn luôn rất muốn nhìn thử xem…… bộ dáng khi ngươi hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ…..” Nói xong, hàm răng hung ác đâm vào vuốt phải của Xích Nha.
Dị loại, quái vật, quỷ đầu thai…….
Từ nhỏ đã bị kẻ khác dùng ánh mắt dị thường nhìn cho đến lúc trưởng thành, trải nghiệm của thanh lang và Triệp rất giống nhau, duy chỉ có một điểm không giống, ở trên Triệp còn có một đại ca xuất sắc, mà nó không có bất cứ trở ngại nào. Tựa hồ là có quan hệ với màu lông trời sinh đã dị thường, nó cũng có sức mạnh và độ nhạy bén hơn hẳn đám lang trong tộc, bị phụ mẫu vứt bỏ xong thì tự mình dựa vào chính mình từng bước từng bước trèo lên vị trí chỉ còn cách đầu lĩnh một bước nữa thôi. Nhưng chỉ vì một lần ngoài ý muốn, bộ lạc của nó bị bắt đưa vào mỏ, một năm lại một năm, trong hoàn cảnh khắc nghiệt và áp bức đó, duy chỉ còn sót lại một mình nó còn sống. Nhiệt tình đối với vị trí đầu lĩnh đã bị tiêu trừ không còn gì, chỉ là……… nó rất khinh thường một con lang.
Con lang màu lông hơi đỏ tên ‘Xích Nha’.
Dựa vào cái gì nó lại có địa vị như vậy, dựa vào cái gì nó có sự ủng hộ như thế……. dựa vào cái gì….. một gia hỏa tương tự với mình như vậy nhưng không có hề trải nghiệm qua những đau khổ mà mình đã trải nghiệm, hơn nữa sau khi bị đánh bại lại còn đối với ‘địch nhân’ đó vẫy đuôi nịnh hót Không chỉ một lần hoang tưởng trong đầu về cảnh nó cắn xé đám lông màu đỏ này, cho răng của tên đó nhiễm thành màu đỏ rực…… giống như tên của nó vậy (Xích Nha: xích: màu đỏ, nha: răng)
“Ta quả nhiên vẫn chán ghét ngươi”
Hàm răng đâm vào da thịt, trong tai đột nhiên vang lên tiếng gầm tê tâm liệt phế, loại thanh âm đó khiến thanh lang cảm thấy rất vui vẻ, dòng điện lưu khoái ý tràn đầy huyết dịch có thể đạt đến mỗi một ngóc ngách. Nó gia tăng độ sâu của chiếc răng, đôi mắt không hề chớp nhìn chăm chăm gương mặt co rút trước mắt.
Rất tốt…..
Chính là cảm giác này……
Giống như kích thích và khoái cảm khi lần đầu tiên săn được dã thú!
Chỉ là nó đã đoán lầm năng lực của Xích Nha, khi nó đang muốn cắn đứt cái vuốt trong miệng, chợt trước mắt lóa một cái, Xích Nha đột nhiên quyết đoán hung hăng kéo vuốt phải về, cả người nương theo lực bắn cực lớn giật lui về rồi ngã ra sau. Một đạo máu tươi tản mạn trên mặt thanh lang, và cả trên mặt tuyết, Xích Nha trượt đi hai mét đụng mở một bụi rậm, giữa những lá cây màu đen đó rạch ra một con đường tuyết trắng, sau đó, trong đường nhìn nhiễm đỏ của thanh lang, đột nhiên tiêu thất………