Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 75: Liên thủ




“Tiểu quỷ, ngươi sao lại ở chỗ này rồi? Không phải bị đám người bán đứng chứ?”

Kẻ sẽ nói chuyện như vậy, nhận thức trong ấn tượng của Lâu Ánh Thần tựa hồ chỉ có một tên Á hạc Vương Mông.

Chỉ thấy bức tường màu tỉm đó bổ tới ngay trước mặt, binh một tiếng hung hăng đáp lên người mình, cảm giác cứ như là con ruồi đang thân mật tiếp xúc vỗ lên con ruồi khác, hay có lẽ giống như hai chiếc xe phân khối lớn đụng vào nhau, đương nhiên Lâu Ánh Thần thà rằng chọn lựa bị xe đụng bay, vì như vậy sẽ không có cơ hội thể nghiệm ‘khoái cảm’ bị đụng rồi mà còn bị chiếc xe đó ép trượt đi hơn mười mét. Hai dã thú theo quán tính lăn lông lóc đi, những dã thú bất đồng bên cạnh đều rầm rộ tránh ra nhường lối, rất không có nghĩa khí lựa chọn để mặc chuyện phát triển mà không xuất thủ tương trợ. Cho nên sau khi ngừng lăn, Lâu Ánh Thần bị ép phía dưới tức giận nhe hàm răng ra hướng về con sinh vật nào đấy.

“Ta không để ý cùng ngươi đánh giết một trận sau đó đâm răng nanh vào cổ họng của ngươi”

“A? A…..” Á hạc lúc này mới chậm chạp phát hiện hoàn cảnh gian nan của Lâu Ánh Thần, ‘thân thiết’ nhảy tránh sang một bên, lắc đuôi cười nói: “Mấy ngày không gặp, tính khí của ngươi không những không biến tốt, ngược lại còn cáu kỉnh hơn nữa tiểu sơn thần, sao lại chạy đến chỗ này tìm vui vậy?” Thần sắc chế giễu chê cười, rất hiển nhiên nó không phải đang nói lời thật lòng.

Lâu Ánh Thần đứng lên lắc đám cát và cỏ vụng dính trên lông, nhích nhích để hòa hoãn cơn đau sau lưng, một mặt lo lắng liệu có thể nào bị trụi một đám lông không, một mặt tức giận lại bất đắc dĩ nhìn Á hạc một cái: “Trải nghiệm của ta…… nhắc đến thì rất dài, ngươi sao lại đến đây?”

“Ai da da, trải nghiệm của ta, cũng một lời khó nói hết a……..”

Á hạc lắc đầu không chịu nói thẳng, nhưng nhìn tính tản mạn không đổi của nó, chắc là không có trải nghiệm qua biến cố quá lớn nào. Một thì nhắc đến rất dài, một thì một lời khó nói hết, cũng đã thể hiện rõ hai con dã thú này rất có tiềm lực xưng huynh gọi đệ.

“Đầu lĩnh…… các ngươi……”

Xích Nha nghi hoặc mở miệng hỏi, nó vốn không ngờ tới hai bên lại tương kiến nhanh như vậy, càng không ngờ kẻ dẫn đầu mà mình mới thừa nhận lại có thể…….. đàm luận với con quái vật đó như thế, nghĩ tới thực lực của Á hạc, lại nhìn nhìn Lâu Ánh Thần, trong mắt nhất thời dâng lên một sự sùng bái thú tụ theo loài, cùng con quái vật đó xưng huynh gọi đệ, thực lực nhất định rất mạnh.

“Nga chúng ta mấy tháng trước cũng tính là hàng xóm một thời gian ngắn…..” Lâu Ánh Thần còn chưa trả lời, Á hạc đã mở miệng trước, không biết là thấy được người quen khiến nó hưng phấn hay là nói trời sinh nó đã như vậy, đi đến cạnh người Lâu Ánh Thần dùng thân thể mình đụng đối phương một cái, “Hắc hắc, tiểu gia hỏa này sẽ không phải là tiểu đệ ngươi thu nhận đi? Tựa hồ không mấy mạnh hơn nữa, có chút quen mắt a…….”

Không biết là vì nguyên nhân gì, câu cuối cùng ở trong tai Lâu Ánh Thần lại có thể nghe ra ẩn ẩn mang theo sát khí, y hơi chấn kinh một chút, lập tức nghĩ tới liệu có phải trước đây hai gia hỏa này có gì đó quá khích với nhau? Quay đầu nhìn Xích Nha chỉ thấy biểu tình nó tuân tuân phục phục, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng chỉ ô ô hai tiếng, cuối cùng vẫn là không mở miệng. Trong lòng ít nhiều hiểu thêm mấy phần, Lâu Ánh Thần nghiêm sắc nhìn Á hạc biểu tình âm trầm, nói: “Bất luận thế nào, hiện tại nó là bộ hạ của ta.”

“Bộ hạ? Ngô…… thân thiết đây, nhưng mà yếu như thế….. bỏ đi.” Á hạc cũng coi như vì mặt mũi của Lâu Ánh Thần mà không trở mặt tại chỗ, khinh thường trừng mắt nhìn Xích Nha một cái, lại quay đầu hỏi, “Tiểu quỷ, nếu đã đến vậy cùng ta ra ngoài chạy vài vòng đi, thế nào?”

Chạy vài vòng? Ngươi cho rằng ở chỗ này là sân vận động sao…….

……..

Bỏ đi…….

Đối với loại người (thú) cường thế mà da mặt lại dày thế này Lâu Ánh Thần cũng chỉ đành than thở gật đầu, đột nhiên chú ý đến xung quanh vẫn còn đám đông dã thú tụ tập, vừa muốn mở miệng, Á hạc đã thanh cổ họng gầm lên một tiếng, không giống như lang tru, cũng không giống hổ gầm, âm điệu có chút quái dị vang vọng trong trời đêm rất lâu, bị gió đêm thổi đi càng xa, đám dã thú vốn đang tụ lại rầm rầm tản ra tứ phía, không có tuần tự gì, nhưng cũng khá nhanh chóng, ‘gia hỏa lợi hại’. Lâu Ánh Thần không biết từ đâu lại có một dự cảm nguy cơ, bề ngoài tản mạn, nhưng cực biết quan sát sắc diện, thực lực cường đại, Lâu Ánh Thần nghĩ không ra bản thân có cái gì có thể đối kháng với đối phương…….

Y tràn đầy phòng bị nên không phát giác phương thức tư duy của mình đã thay đổi, chạy đi như con báo không nhanh không chậm đuổi theo sau lưng Á hạc, đỉnh mỏ núi là một mảnh rừng nhỏ, đại thụ phần lớn đã bị đốn ngã, nên hiện tại đã có thể xem thành một đường chạy rộng rãi. Á hạc vốn còn muốn so tài thắng thua với Lâu Ánh Thần, nhưng chạy được một nửa lộ trình mới phát giác Lâu Ánh Thần căn bản không có háo hức tranh tài, nhiệt huyết đầy ***g ngực của nó nhất thời có một cảm giác vô lực bị thiêu sạch, thả chậm tốc độ đợi Lâu Ánh Thần đuổi tới, trong con mắt càng sáng hơn trong đêm thoáng qua một cỗ uy nghiêm chỉ có vương giả mới có: “Tiểu quỷ, còn đang nghĩ tới chuyện đó?”

“Chuyện đó?”

Lâu Ánh Thần nghi hoặc một chút, lập tức lĩnh hội được là đang nói tới truy nhật, gật đầu, nói: “Nhưng trước mắt phải làm là cần chạy thoát.” Lời này nói ra thần sắc liền chấn động, tựa hồ nghĩ tới cái gì, nhìn Á hạc chằm chằm rồi khẩu khí cũng thay đổi trở nên cấp thiết hơn, “Chiếu theo lý mà nói ngươi chắc sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy đi?” “Hắc hắc, ngươi nhìn rõ ta quá nga.” Á hạc hồi phục lại nụ cười bất chính, phịch một tiếng nằm xuống, “Đích thực không phải là chuyện khó, nhưng bản thân ta lười chạy trốn ra ngoài mà thôi.”

“………”

Lười đến mức này thì cũng coi như là thiên hạ nhất tuyệt rồi.

“Ngươi dự tính mang đám gia hỏa đó chạy trốn?” Sau trầm mặc, Á hạc không chút để ý liếm vuốt hỏi, Lâu Ánh Thần ngẩng đầu, một trận gió thổi qua, đám lông hơi dài nghiêng theo chiều gió: “Ta hy vọng có sự giúp đỡ của ngươi.”

“……” Trong mắt Á hạc lấp lóe một chút, rất lâu, tà tà cười, “Được a.”

Nhìn biểu tình vui mừng của Lâu Ánh Thần, lại hỏi, “Nhưng mà, ta có được cái gì?”

Thanh âm tạp nham, quần thú hỗn tạp.

Khi Lâu Ánh Thần trở về trong hàng rào thì bị cảnh tượng ở đây dọa nhảy dựng, Xích Nha tựa như nhìn thấy được chúa cứu thế chạy sang: “Cái này……. đầu……. lĩnh…….” Chậm chạp phát hiện được Á hạc đi sau lưng Lâu Ánh Thần, mặt tái đi, “Ai, cái này……”

“Chuyện gì?”

Lâu Ánh Thần đã không chờ mong gì vào bộ hạ mới thu này nữa, bất đắc dĩ than thở trong lòng, chủ động tìm hiểu.

“Nga, là….. ý kiến của mọi người có chút khác biệt…. bọn họ nói….” Nói cái gì, Xích Nha khó xử không biết mở miệng làm sao, trong đám thú trầm mặc đứng ra một dã thú không biết là thuộc chủng loại nào, mày dựng mắt ngược nói với Lâu Ánh Thần: “Chúng ta không tín nhiệm ngươi, ngươi dựa vào cái gì nói có năng lực mang chúng ta rời khỏi Ta thấy ngươi và gia hỏa lông tím đó căn bản là thông đồng với nhau giăng lưới bắt gọn chúng ta.”

Tuy ở đây là mỏ núi, nhưng động vật không cùng giống hỗn hợp lại, mâu thuẫn tranh trấp càng thêm kịch liệt, hành vi hao hết tâm cơ muốn diệt tuyệt chủng tộc nào đó hoặc một đám sinh vật nào đó không phải là hiếm thấy, nhưng không ngờ vào thời điểm mấu chốt này lại bị nhắc tới. Trong hiện trường lại một trận huyên náo, gây đến mức mấy người canh giữ bên ngoài quất roi la hét, lúc này mới hơi yên tĩnh một chút.

Sắc mặt Lâu Ánh Thần nhất thời lạnh xuống, y chậm rãi chuyển vòng mục quang tới tất cả dã thú ở đó, đại bộ phận trong đám lang đều đối với y lộ ra ánh mắt hy vọng, cũng có vài con và những chủng loại khác tràn đầy khinh thường, còn có một tổng thể gần một phần năm bảo trì thái độ trung lập.

“….. Ngươi, chính là ngươi……”

Hơi áp chế tâm tình buồn bực muốn bạo nộ xuống, Lâu Ánh Thần nhướng miệng lên, nhìn sang dã thú mở miệng đó, “Tựa hồ ngươi nhầm lẫn rồi, hoặc là từ chỗ ai đó nghe được tin tức sai lầm Ta, trước giờ chưa từng nói sẽ dẫn các ngươi đi, ta muốn dẫn, chẳng qua chỉ là những đồng tộc tín nhiệm ta, còn về các ngươi……. Hắc hắc hắc, chết sống có liên quan gì tới ta?”

Trước giờ chưa từng cười lạnh đến thế, lạnh đến triệt để đóng băng, nhiệt độ vốn dĩ trong hàng rào lộ thiên này bất chợt giảm xuống mấy độ, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra được hiện tại tâm tình của y rất là không vui. Á hạc không bước lên, đứng tại chỗ vẫn cào cào móng của mình ở đó, nhưng không nói lời gì đánh vỡ thú vị. Ước chừng một phút, Lâu Ánh Thần chủ động đánh vỡ tử tịch, y quay đầu, vẻ mặt nghiêm trang hỏi Á hạc: “Đúng rồi, quen hỏi ngươi muốn dẫn ai đi?”

“Cái này sao….. ta bình thường không có cùng bất cứ dã thú không cùng chủng tộc nào xây dựng quan hệ kiên cố gì hết không cần quan tâm ta.”

“ Vậy thì tốt.”

Nhướng môi lên, Lâu Ánh Thần lại lần nữa mỉm cười, đồng dạng không có nhiệt độ, “Xích Nha.”

“A, có.”

Vừa rồi còn không nói rõ gì hết lúc này Xích Nha cũng đã tinh chỉnh lại, Lâu Ánh Thần đi tới cạnh nó, thân mật đụng lên người nó một cái biểu thị an ủi: “Ngày mai buổi chiều hành động, dẫn theo đội ngũ của ngươi Không cho phép một kẻ bỏ đội, đương nhiên, cũng không cho phép nhiều thêm một ‘kẻ xâm nhập’.”

“Vâng, hiểu rõ.”

Quay người nhảy ra hàng rào, Lâu Ánh Thần cuối cùng nhìn lại con thú đã phản bác mình lúc nãy, trong con mắt hắc ám tản phát ra ánh sáng tím ghê người: “Tiểu tử, ta sẽ đáp ứng ý nguyện của ngươi, không dẫn theo các ngươi, đương nhiên Ngươi cũng phải quản tốt thủ hạ của mình, nếu có ai dám phá hoại kế hoạch của ta….. ta sẽ cho nó sống không bằng chết.”

==========

“Nhìn không ra tiểu quỷ nhà ngươi khi phát hỏa cũng có chút uy nghiêm a, hắc hắc hắc.”

“…..”

“Đừng trừng ta như vậy, được rồi, ta hiểu, chỉ cần sau khi chuyện hoàn thành ngươi thực hiện lời hứa ngươi đã nói là được.”

“ Tự nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh.”