Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 66: Nam vương




Hôm sau, trời âm u.

Co ro bên trong chiếc giường mềm mại, Lâu Ánh Thần mơ mơ hồ hồ từ trong mộng tỉnh lại, há há miệng, có chút không vui vì bị làm tỉnh. Chỉ là khi ngẩng đầu thì phát hiện cửa sổ đóng chặt, vô pháp nhìn được nguyên nhân của sự huyên náo bên ngoài.

“Ồn chết được…… mới sáng sớm chọc người thức giấc không được chết tử tế……”

Có lẽ là rất lâu không được ngủ một giấc thoải mái như vậy, nên bị lay tỉnh rời giường tức giận càng nghiêm trọng, y duỗi lưng thật căng cho thoải mái đến cực điểm, cũng hòa hoãn được một chút không vui, đến trước cửa dùng vuốt kéo cửa mấy cái, vốn muốn ra ngoài nhìn xem thử rốt cuộc là có chuyện gì, lại ngoài ý muốn phát hiện, cửa bị khóa ngoài.

“……. Kháo, làm thứ quỷ gì đây……” Giống như lúc hiếm khi có hưng trí ngồi xuống muốn xem phim thì lại đột nhiên bị cúp điện, Lâu Ánh Thần ngay tại chỗ bực tức, cào móng vuốt lên cửa vang lên tiếng xẹt xẹt chói tai, ngay cả sơn đỏ cũng gọt hết xuống, nhưng vẫn không có người đến tìm hiểu. Bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn quanh, đột nhiên liếc thấy cánh cửa sổ hơi khép lại, thế là nhạy bén nhảy lên bàn

“A a a a a a a a a a a a!!”

Cửa sổ không bị khóa, chỉ là ngay lúc y vừa đẩy ra, một tiếng kêu thét kinh thiên động địa vang lên bên tai.

Là Địch Việt Lăng. “…… Tiểu tử ngươi….. gặp quỷ a…..” Nói không chừng gặp quỷ cũng không có kêu kịch liệt như thế

Lâu Ánh Thần bên này trên đầu treo đầy hắc tuyến, Địch Việt Lăng cũng không tốt gì, hai ngày nay tên Lãng Y biến thái đó cứ chờ có cơ hội liền kể chuyện của Quỷ Diện cho hắn, không dễ dàng gì mới giãy thoát được ma trảo đó, phụng lệnh chủ tử đến đây dẫn con lang tới, nhưng không ngờ vừa đi ngang cửa sổ thì cửa sổ đột ngột bị đẩy ra, một gương mặt lang bỗng nhiên hiện ra……

Thế là tạo thành một trận kinh hô vừa rồi.

“Kháo, ngươi súc sinh này, không có chuyện gì đừng đeo trên cửa sổ dọa người a! Cẩn thận lão tử đem ngươi vứt vào nhà bếp nấu lên ăn!!” Có chút líu lưỡi không kịp lựa lời Địch Việt Lăng la mắng to tiếng, Lâu Ánh Thần càng thêm không nói nên lời nhìn kẻ kích động không thôi kia, nâng chân sau lên gãi gãi tai, ngáp một cái nhảy xuống bàn.

Tiếng huyên náo bên ngoài té ra là đổ mưa.

Mệt mỏi tiếp tục ngủ thôi.

Nhưng nguyện vọng này chung quy cũng không thành hiện thực, một hàng người làm công tác chuẩn bị, toàn bộ võ trang dưới sự chỉ đạo của Thượng Quan Nhiễm đi tới trang viên của Nam Vương Mộ Hề.

Bước chân vào trang viện được tu sửa hết sức xa hoa, trong nhất thời có một cảm giác sai lầm, như đang ở trong sa mạc nắng cháy gặp được ốc đảo, không cần nói tới những giả sơn lưu thủy, tố nhã thanh trúc, ngay cả tiểu đình cao ngất cũng có phong cách Đông Nha chính tông, xem ra vị Nam Vương này là một người rất biết hưởng thụ, thậm chí ngay cả tên của viện tử này cũng không phải là phong cách của Kiêu Ngô.

Chân chính nhìn thấy Nam Vương Cổ Lỗ Tư Khải, là ở trong chính đường đại thính.

Cái gọi là đại thính, so với thính đường trong tưởng tượng là bất đồng, không có vách tường hai bên, trên những trụ chống màu đỏ được khảm đá ngọc bích, từ hai bên có thể nhìn thấy được quang cảnh tuyệt lệ, dưới chân trải thảm có phong cách dày cộm dài ngoằng, phần cuối đài màu nhũ hoàng có hoa vân kim hôi sắc, đơn giản chỉ mỗi cái đó đã không biết phải phí hết bao nhiêu tiền. Ngẩng đầu lên là bức họa bảng mộc sơn thủy mỹ nhân sắc màu tú mỹ, lại thêm màn liêm sa bạc đầy phòng, thế ngoại đào nguyên cũng chỉ như thế thôi.

Mà vị Nam Vương đó lại không bận phục trang mà người Kiêu Ngô lấy làm kiêu ngạo, một thân trường bào đỏ xám tùy ý, tóc dài buông xõa, phanh mở ***g ngực ngồi trên ghế bọc da thú, sau khi thấy mọi người, tà mị cười: “Thì ra là Đông Nha đại danh đỉnh đỉnh Hãn Hình Cung Cung Chủ đại nhân, may mắn được tương kiến, thật khiến nơi này của quả nhân…… rực rỡ hào quang a.” Lời nói mang theo chút trào phúng ẩn mật do hắn nói ra, lại khiến người ta không vui thì ít, mà táng thưởng dễ chịu thì nhiều. Dù sao tướng mạo và thanh âm của hắn…… đều vượt hơn người thường.

Lâu Ánh Thần trừng mắt nhìn kiến trúc hoa lệ tới tận gót chân này, cảm khái: Không thẹn là người có tiền….. phung phí thế nào đều có thể. Mà từ sau khi Nam Vương mở miệng, lực chú ý của hắn lại bị hấp dẫn đi

Bình tâm mà bàn luận thì Nam Vương này xác thực không đơn giản, giống như từ ngoại hình có thể nhận biết một chút về người đó, nếu bỏ qua ngoại hình như tiên nhân đáng giật mình kinh ngạc đó, đơn thuần chỉ cần khóe môi hắn hơi nhướng lên, đã khiến cho ngạo khí và bá khí của hắn triển khai ra đầy đủ.

“Ai da da……. Thiên Mạch Doanh a…… xem ra có người còn cố chấp hơn ta a……. ha ha ha.”

Lâu Ánh Thần nãy giờ vẫn còn ghi hận trước đó bị trêu tức lúc ăn cơm nhất thời tâm tình liền vui vẻ, lắc lư đầu âm thầm cười trộm.

Mà Thiên Mạch Doanh tựa hồ không để ý, mặt không đổi sắc cười một chút, rồi nói: “Bổn tọa đến thăm, thật có hơi đường đột, còn mong Nam Vương đừng trách cứ.” Câu nói này nói ra thì đơn giản, nhưng cũng chỉ có hắn dám nói như thế, vì Cổ Lỗ Tư Khai kiêng kị nhất chính là có người dám nhắc đến hai chữ ‘Nam Vương’, cái mà hắn muốn, là toàn bộ quốc gia, mà không phải là một nửa, liếc nhìn Thiên Mạch Doanh một cái, lại không có phát hỏa: “Cung Chủ khách khí, người đến là khách, xin đừng trách cứ nơi này rượu nhạt đơn sơ, xin mời cùng ẩm một ly” Nói rồi phất tay, sau cột chống đi ra mấy đại hán thô tráng, lanh lẹ nâng mấy bàn rượu màu ngọc thạch lên, sau đó lại có một hàng mỹ nữ yêu kiều tiến vào, nhanh gọn bố trí thức ăn và mỹ tửu. Sau khi làm xong lập tức lui ra, khí tức biến mất sau cột trụ.

Có nhiều cao thủ đến thế

Chân mày Quỷ Diện theo quán tính nhăn lên, nhìn nhìn Thiên Mạch Doanh, thấy hắn biểu thị không cần có hành động gì, lúc này mới chịu ngồi xuống.

Thượng Quan Nhiễm, Địch Việt Lăng và Lãng Y đồng thời ngồi vào bàn, Mục Nhĩ Hạ vì một số nguyên nhân mà không đến tham gia, cho nên Lâu Ánh Thần liền chọn lựa vị trí cách xa Thiên Mạch Doanh nhất bên cạnh Địch Việt Lăng, nằm xuống.

Cổ Lỗ Tư Khải rất hiểu nhiên tới lúc này mới phát giác ra có con lang này liền sáng mắt lên một chút, nhưng vẫn bất động thanh sắc kính rượu một vòng, mục quang vô thanh đảo lên mặt Thượng Quan Nhiễm, sau đó lại không chút để tâm cười nói: “Một đám người chỉ có uống rượu không thì cũng quá vô vị rồi, nghe nói Đông Nha trước giờ luận võ công xếp thứ bậc, không biết Cung Chủ có thể để bổn vương được thấy qua một chút làm một cuộc….. so tài nho nhỏ?”

“So tài?”

Thiên Mạch Doanh chân mày hơi nhướng, “So tài như thế nào?”

“Cái này thì đơn giản thôi, chỉ cần chúng ta chọn ra một người trong đội của đối phương, sau đó cho họ tỷ võ, nội trong một nén hương, phải có người thua, hoặc là người thất bại chủ động nhận thua. Đương nhiên, đến đó là ngừng Tuy sự lợi hại của Đông Nha ta đã sớm nghe danh, nhưng mà có cơ hội học hỏi tốt như vầy, dũng sĩ của chúng ta tựa hồ đều đã nhiệt huyết lên rồi, ha ha ha….. Cung Chủ cảm thấy thế nào?”

Đáy mắt Cổ Lỗ Tư Khải thoáng qua một tia sáng không rõ dụng ý, mục quang của hắn dần khóa chặt trên người Thượng Quan Nhiễm, thấy Thượng Quan Nhiễm một bộ bối rối, bất giác lại hưng phấn một chút, rót thêm một ly rượu, tiếp tục nói: “Đương nhiên, dũng sĩ bên phía ta sẽ không khinh thường đến mức chọn lựa một người sức lực trói gà không chặt như Thượng Quan đại nhân đây”

“……” Thượng Quan Nhiễm vẫn luôn bảo trì trầm mặc hơi mở miệng, sợ hãi nhìn sang Thiên Mạch Doanh một cái, nhưng thấy hắn không hề nhìn mình, liền nhíu chân mày cúi đầu xuống.

“Trò chơi này, tuy không tính là mới mẻ, nhưng cũng thú vị Vậy thì mời Nam Vương gọi dũng sĩ dưới trướng lên đi.”

Thiên Mạch Doanh nhàn tản nói, đánh một ánh mắt sang người ngồi cạnh, sau đó mỉm cười nhìn đại thính xuất hiện thêm một hàng đại hán tráng kiện.

Từ ngoại hình thì không có cái gì đặc biệt, nhưng mấy người Quỷ Diện vẫn ẩn ẩn dâng lên phòng bị, vì họ rất rõ ràng ngửi được vị huyết tanh trên người đối phương đám người này, đều là những gia hỏa đã có kinh nghiệm giết chóc…… trận chiến tiếp theo đây, không dễ dàng.

Lâu Ánh Thần không liên quan gì hết đến mớ chuyện này nằm trên đất len lén kéo một con cá bắt đầu ăn, y không quan tam đến chiến sự tiếp theo, thứ khiến y có hơi quan tâm là…. Nam Vương đó, tựa hồ luôn dùng một loại nhãn thần mà y cảm thấy rất quen thuộc để nhìn Thượng Quan Nhiễm loại nhãn thần đó…. tràn đầy

Mùi vị không thể nói rõ.