Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 61: Chạy trốn




Khi máu tươi nhiễm đỏ tầm nhìn, sự thù địch tiềm tàng trong thân thể trong một thời gian ngắn liền bạo phát ra.

Lâu Ánh Thần phát hiện bản thân càng thị huyết hơn so với trong tưởng tượng.

Người sinh sống trong thế giới bóng tối vốn sẽ không tồn tại cảm xúc ngây thơ lãng mạn gì đó, cho dù có, cũng sớm đã bị xói mòn đến sạch sẽ. Mà tính chất này từ sau khi biến thành dã thú càng thêm triển lộ không cần nghi ngờ. Mắt thấy con bạch hổ đó kêu thảm ngã qua, y lãnh tĩnh liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau đó nhắm hướng chỗ ngồi của Địch Việt Lăng chạy tới.

Các ngươi bất nhân, ta bất nghĩa.

Không cần nghĩ cũng biết những vấn đề này là do những nhân loại trước mắt này tạo ra, Lâu Ánh Thần cũng không chút khách khí muốn báo thù. Đám người trong nhất thời đại loạn.

Địch Việt Lăng ‘a’ một tiếng kêu lên rồi bị Lãng Y lanh lẹ kéo sang một bên, Mục Miên vẫn như cũ ưu nhã và trầm ổn đứng lên, nhưng không có chạy nạn, chỉ là khi con dã thú lại gần thì nhảy sang một bên thích đáng để tránh, động tác linh hoạt giống như đang khiêu vũ. Thiên Mạch Doanh bất động thanh sắc nhìn đại thính hỗn loạn thành một đoàn, không có biểu hiện ra hỉ nộ gì, chỉ là mục quang đuổi theo con mắt càng lúc càng trở nên yêu diễm của con lang.

“Thiên tính……” Hắn đột nhiên nói ra hai chữ, ngẩng đầu uống cạn rượu trong tay.

Còn về bên chỉ xem lang hổ như là sủng vật mà đối đãi, Mộc Nhĩ Hạ chịu sự xung kích chấn kinh càng thêm kịch liệt. Hắn từ nhỏ đã giao đấu với dã thú, cho nên hắn so với bất cứ ai cũng biết rõ hơn về sự tàn khốc trong thế giới dã thú, và…… thực lực của con bạch hổ đó.

Còn nhớ mùa đông rét lạnh khi bắt nó, hắn thống lĩnh cả một đội nhân mã đếu chỗ xuất hiện của bạch hổ bao vây, đó đều là những thợ săn có kinh nghiệm phong phú. Nhưng mà tròn một tháng, họ không những không bắt được nó, mà ngược lại bị tổn thất hơn nửa nhân thủ, cho đến cuối cùng không thể không dùng con ngựa bị thương làm mồi dụ, đào một hố bẫy cực đại mới có thể bắt được con hổ. Con hổ đó…. rất lợi hại. Cho dù bị nuôi dưỡng khá lâu, tiêu hao đi thực lực ban đầu, nhưng cũng sẽ không yếu đến mức độ này. Có thể..…. bị chơi trong lòng bàn tay như vậy, mà ngay cả lực phản kháng cũng đều không có.

“Con lang đó…. có lai lịch thế nào……..”

Hắn nhìn một chuỗi bổ cắn tránh né kia, trong lòng một cỗ nhiệt huyết dâng trào, “Nếu ta cũng có một con như thế……”

“Đừng ngớ ngẩn…..”

Tư Ngạc bộ mặt trái ngược với sự hoảng loạn và xảo quyệt trước đó không lâu, tràn đầy nghiêm túc nhẹ giọng cảnh cáo: “Đừng có chủ ý gì với con lang đó, người đó…… không phải là ta và ngươi có thể đối phó được.”

‘Người đó’ mà hắn nói đến, không cần đề cập tên cũng biết là ai, Mộc Nhĩ Hạ than thở, nhún vai nói: “Ta biết a…… chỉ là vọng tưởng một chút có được không……” Con mắt không rời khỏi con lang đang chiến đấu, khóe môi tựa hồ vì tiếng gầm rống của dã thú mà chậm rãi nhướng lên, “Ta có một chút không hiểu rõ……. Tại sao phải mang gia hỏa này tới……. còn bày trận giác đấu này, ngươi lẽ nào sớm đã biết sự tồn tại của con lang đó?”

Tư Ngạc liếc mắt một cái: “Đương nhiên không phải.” Ngừng lại một chút, tiếp tục nói, “Lý do tự nhiên là vì……”

Lời phía sau còn chưa kịp nói, đã bị con lang đang bổ tới trước mặt dọa nuốt về, hai người hoảng loạn nhảy ra, không đợi chân chạm đất, đã truyền tới tiếng bàn rượu đổ bể nát.

“Thật sự là loạn……..”

Lâu Ánh Thần cảm thấy phiền chán rồi.

Đã không còn nhẫn nại để chơi trò chơi vô vị với những gia hỏa này nữa.

Mệt rồi……

Tâm tình buồn bực.

Muốn trở về…… trở về chỗ của con lang đó, ở bên cạnh nó, co người lại ngủ một giấc.

Cho nên………

Y quay đầu nhìn con bạch hổ đã co rút mặt một cái, hiểu rõ thời cơ đã tới rồi, trên chiến trường mất đi lý tính chính là đại biểu cho thất bại, cho nên y sẽ không trốn tránh, nhe ra hàm răng bén nhọn, thả người lại lần nữa nhảy lên lưng hổ.

Bạch hổ lập tức điên cuồng lắc động thân thể, Lâu Ánh Thần mở miệng cười tàn nhẫn, đối phó với tình huống này, có thể nói là y quen thuộc nhất: bung móng vuốt ra đâm sâu vào da thịt của đối phương, sau đó cứ giống như lúc trước khi đối phó với Á hạc, nghiêng đầu, cắn lên sau cổ của bạch hổ, một khắc đó, có thể dễ dàng cảm giác được nhiệt độ huyết quản trong miệng.

Trung khu thần kinh…… yếu nhược bạo lộ ra.

Kẻ yếu là thức ăn của kẻ mạnh, đừng trách ai, cho nên ngươi đi chết đi…..

Hàm răng cắn lại, sau đó một tiếng kêu thảm xé rách tâm phế, y hung hãn kéo mớ huyết nhục trong miệng ra, mang theo một miếng đỏ trắng bay ra.

Trước mặt địch nhân mà lộ ra sau gáy là đại biểu cho thất bại, nhưng Lâu Ánh Thần ngậm thứ đó trong miệng không có quay đầu, cũng không cần thiết phải quay đầu. Con bạch hổ đó, sẽ không có cơ hội trở người nữa.

Vị huyết tanh từ sau lưng lan tràn ra, trong đại thính lộn xộn cuối cùng còn lại một mảng thảm hại.

Những kẻ bị trận tàn sát trắng trợn giữa dã thú dọa chấn động cũng dần hồi thần lại. Ngây ngẩn nhìn con dã thú chiến thắng đã đội lên chiếc mũ Vương giả, đột ngột….. bạo phát ra một tiếng gầm chấn kinh.

Trong lòng Lâu Ánh Thần như bị đấm mạnh một cái, từ trong mắt của người bên cạnh có thể nhìn được tình trạng sau lưng, một mặt âm thầm tự trách mình quá sơ ý, một mặt theo tiềm thức quay đầu lại, nhưng chỉ là một thoáng, con mắt một trận đau đớn, con mắt vốn đã bị thương lại lần nữa bị rạch ra.

Máu……. nhiễm đỏ toàn thế giới.

An tĩnh, hay có lẽ là tử tịch.

“Ngươi……. cũng thật sự……. chết không thông”

Khẩu khí âm trầm tuyệt nhiên, y híp mắt trái lại, mục quang chăm chú vào di thể con bạch hổ đã không còn có thể gom được chút sức nào mà ngã ầm xuống đất, không nhìn sang đám nhân loại xung quanh đã không còn quan hệ gì với y, đi lại gần di thể, từ trên cao nhìn xuống, sau đó cúi đầu xuống, dùng phương thức giữa dã thú đưa vuốt ra rạch lên lớp lông màu trắng đó, ngay trước mặt tất cả moi tim của nó ra bắt đầu ăn.

“Ô ô….”

Địch Việt Lăng đã nhìn quen máu tanh giờ lại xanh mét lấy tay che miệng mình, hắn thường xuyên giết người, nhưng loại chuyện ăn sống trái tim này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, đánh bốp lên cánh tay vẫn còn vòng qua thắt lưng hắn của Lãng Y, chạy ra ngoài ngồi xổm xuống ói ọc ọc, Lãng Y và Mục Miên đều nhíu mày lại, có thể nhìn ra, cảnh tượng này cũng khiến cho họ cảm thấy rất…… buồn nôn. Ngược lại Mộc Nhĩ Hạ và gương mặt nịnh nọt của Tư Ngạc vẫn thần thái như cũ, đối với họ mà nói, trong trận giác đấu của dã thú, kẻ thắng ăn tim kẻ thất bại là chuyện rất bình thường, thậm chí ở chỗ của họ còn có người của một vài tiểu bộ lạc cũng làm như vậy

Dũng sĩ thì có tư cách đạt được bộ phận trân quý nhất trên người đối thủ.

“Tiếp theo đó….. nên làm sao?”

Lãng Y dùng thiết phiến che đi phần lớn gương mặt, nghiêng đầu hỏi Mục Miên, hắn có chút không trụ nổi ở đây rồi.

Mục Miên chớp chớp mắt, mục quang chuyển sang người Thiên Mạch Doanh, nhưng tên đó lại đang tự thưởng rượu rất cao hứng, hoàn toàn không nhìn đến máu tanh đầy trong đại thính.

“Gia hỏa này đích thực là không dễ chọc.” Mộc Nhĩ Hạ thầm thì một câu, vốn còn chờ đợi được thấy bộ dáng xấu mặt của nhân vật mà đại ca nói là như thần, kết quả

Tư Ngạc trở lại chỗ ngồi, bảo trì động tác đứng làm một cái vái chào, thanh giọng hỏi: “Thiên Mạch huynh, bổn nhân lần này đến quý địa, thật ra còn có một chuyện tương cầu.”

Thiên Mạch Doanh hơi nhấc mắt lên, nụ cười ý vị bất minh ở bên môi dương lên, khiến cho kẻ nhìn thấy trong lòng rợn đứng, chỉ nghe hắn nói: “Tư Ngạc huynh khách khí, không biết là có chuyện gì…….” Trong lòng hắn hiểu rõ chuyện bản thân đang tìm kiếm “Tử Ngọ Mộ Liêm” cũng coi như tạm thời kết thúc, cho nên cũng không lo lắng đối phương đề ra yêu cầu quá phận gì đó không liên quan tới chuyện này, càng huống hồ hắn biết Tư Ngạt trước giờ đều là một người cẩn trọng đúng mực.

“Đó. Vậy thì xin mạn phép….” Đáy mắt Tư Ngạc thoáng qua tinh quang, “Hy vọng Thiên Mạch chủ công có thể cho phép xá đệ ở tại Hãn Hình Cung này tôi luyện một phen.”

================

Đêm sâu, trên con đường đá nhỏ thông tới các phân cung

“Tên mãn phu đó rốt cuộc là dự tính chủ ý gì a…… nhìn thấy liền cảm giác không thoải mái!”

Lãng Y xé vài miếng tơ lụa không còn phiêu dật trên vai xuống, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi khiến gương mặt tuấn mỹ co rút.

Mục Miên cười ha ha mấy tiếng, ngẩng đầu nhìn trời đêm, không sao, sắc trời tiêu điều.

“Người đó, cũng không cần chúng ta lưu tâm Trước mắt thứ mà ta tương đối quan tâm chính là……. Chủ công lúc này lưu Địch Việt Lăng lại …… rốt cuộc là muốn làm gì.”

“Hử??!” Lãng Y đầu đầy hắc tuyến, chấn kinh trong một lúc, nhíu mày lặng lẽ nói, “Ý của ngươi sẽ không phải là…… chủ tử hắn….. ách, nhìn thế nào cũng không tới phiên tên tiểu tử đó đi?” Chủ tử và tên ngu xuẩn đó? Đây tính là phối đôi gì? Cho dù có gấp gáp cấp thiết cũng không cần đột nhiên chọn lựa một …… người không có chút phẩm vị nào đi. Lãng Y không chút hình tượng cào cào sau đầu, bất giác liền trở nên tâm phiền ý loạn, chuyện đêm nay khiến hắn có chút muốn tan vỡ.

“A Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi ha ha, ta là nói, có phải là muốn trị liệu cho con lang đó không ha ha ha ha ha, ánh mắt đó thật dọa người…..”

“……..”

Lãng Y đột nhiên cảm thấy, trong Hãn Hình Cung này người có tâm cơ nhất, thích chỉnh người nhất, chính là nhân vật nhìn thì ‘dịu dàng’ như nước chảy này.