Lợi dụng bản chất động vật hiện tại của mình giao lưu với con hổ, nghĩ phương pháp cùng nó liên thủ, sau đó nâng cao cơ hội chạy trốn, đương nhiên, chạy đến tự do mới là mục đích cuối cùng, Lâu Ánh Thần sau khi nhìn bạch hổ lần đầu tiên đã trù tính như vậy, nhưng y không nghĩ tới con bạch hổ này cũng là thú có liên hệ với thế giới đó, hơn nữa còn có suy nghĩ tương đồng với y, cho nên sau lúc kích động, nhanh chóng ứng theo yêu cầu của đối phương. Mở khóa sắt, thả chiến hữu mang tính tạm thời này ra.
“Tiểu tử, cũng không tồi a…….”
Bạch hổ liếm khóe môi, cười nói, điều nó đang nói tới là sự linh hoạt của Lâu Ánh Thần khi mở khóa.
Lâu Ánh Thần nhếch miệng lên, lỗ tai hình tam giác lắc lư một chút, nhạy bén phát giác được bầu không khí trong đại thính đột nhiên trở nên nghẹn bức.
Y đảo mắt nhìn Thiên Mạch Doanh vẫn như cũ ngồi trên chỗ cao nhất tự thưởng rượu, lại cảnh giác đánh giá những nhân vật mà bản thân cho là khó đối phó, chậm rãi xoay thân thể lưng đối lưng với bạch hổ mỗi bên canh một hướng. “Hôm nay tựa hồ phải liều mạng rồi….” Y thầm thì nói, không biết là nói cho mình hay là nói cho người khác. Trong mắt bạch hổ chớp lóe tia sáng, cái đuôi dài như roi sắt vẫy một vòng trong không trung, lại hỏi: “Ngươi xác định phải rời khỏi chỗ này? Trở về thế giới đó? Ta tuy biết một con đường, nhưng mà…… đồng dạng là thập phần hung hiểm.” “Ta thuộc về nơi đó.”
Chỉ một câu nói, kiên định biểu rõ lập trường.
“Nga Vậy thì không còn cách nào…….”
Nghe khẩu khí của bạch hổ có chút kỳ quái, Lâu Ánh Thần không biết tại sao lại hơi nghi hoặc: “Ngươi” Một chữ còn chưa nói xong, đã nghe sau đầu một trận dị kì, trong vô thức co người lại, chỉ cảm thấy trên đầu sượt qua một trận gió rất sắc nhọn, bốp một tiếng nhẹ, trước mắt là một đám lông trắng, gần như cùng lúc, trên mặt lại nặng nề chịu một kích, y hoàn toàn không có phòng bị bị đánh bay ra, binh một tiếng, thân thể đụng thẳng vào cái ***g sừng sững giữa đại thính. Di?
Chuyện gì vậy?
Người trong đại thính cũng vì chuyển biến đột nhiên này mà ngưng trệ, trong một lúc, tịch lặng lan tràn.
“Chuyện gì vậy?”
Nhẹ nhàng chuyển động cái đầu bị đánh đau như muốn chẻ đôi, Lâu Ánh Thần mất một lúc mới một lần nữa nhìn rõ được con bạch hổ trước mặt: “Ngươi….. có ý gì?” Y không hiểu bản thân tại sao bị tập kích, bạch hổ đắc ý mở miệng, lộ ra răng nanh bén ngót sáng như bạc: “Tại sao?” Nó dùng ánh mắt tràn đầy thương xót nhìn con lang không có tâm cơ này, con mắt như quả hạnh treo lên, vẽ ra một nụ cười giả dối cực khó xem, móng vuốt chắc nịch dậm lên mặt đất.
Binh một tiếng vang, đủ để hiển thị sức mạnh của nó.
“Tiểu quỷ, vì ta không muốn rời đi, chính là như vậy.”
Không muốn rời đi?
Tại sao?
Lẽ nào đối với dã thú mà nói, tự do không phải là quan trọng nhất? Lâu Ánh Thần nhắm mắt lại sau đó lại lần nữa mãnh liệt mở ra, “Cho dù không muốn rời đi, nhưng ngươi tại sao phải đánh lén ta?” Thân thể có chút chậm chạp, không biết có bị thương đến xương cốt hay không, hiện tại y chỉ có thể cố sức kéo dài thời gian để hồi phục trạng thái của cơ thể, còn về nhân loại, trừ không thể trông mong, mà còn phải thêm phòng bị.
“……. Hắc hắc, ta nên nói ngươi đơn thuần, hay là nói ngươi vô tri?” Bạch hổ cúi đầu tiến lại gần Lâu Ánh Thần, tà ác cười nói, “Ta nói không rời đi, không phải là ý ‘không rời đi’ mà ngươi nói a…… lẽ nào ngươi không cảm thấy ở nơi này của nhân loại càng thêm hưởng thụ sao?”
“…….”
Thấy Lâu Ánh Thần không nói, bạch hổ Cổ Tát tiếp tục nói: “Thật ra trước đó cũng là lừa ngươi thôi, ta cũng không phải là hậu duệ gì đó, mà là do rất lâu về trước một lần thiên tai giáng xuống đã bị mang tới đây, đương nhiên, lúc vừa mới tới đây ta cũng muốn quay về, nhưng ta và ngươi bất đồng, ta rất nhanh nhận ra sự cách biệt của hai bên, sau đó bị nhân loại bắt được, họ đối với ta thì không cần phải nói rồi, cho dù không tự mình săn mồi cũng có thể ăn được thức ăn phong phú, cái giá chẳng qua chỉ là thỉnh thoảng phải đi cắn chết một vài nhân loại hoặc là động vật…….. hắc hắc hắc, đương nhiên, ta biết không thể cưỡng bách ngươi đồng ý với quan điểm của ta, chỉ có thể nói chúng ta vốn không phải là một loại”
Tên phản đồ của giới động vật……
Lâu Ánh Thần hung hăng chửi rủa trong lòng, chợt lại ý thức được bản thân thật ra vốn là nhân loại, tư duy hơi hỗn loạn một chút, đương nhiên y cũng biết hiện tại không có thời gian để bản thân nghĩ lung tung, trên mặt có chút ẩm ướt, lỗ tai truyền tới từng tia tia đau đớn, chắc là bị rách rồi, nhưng không phải là vết thương lớn gì. Suy nghĩ xoay chuyển, nếu con bạch hổ này đã nghĩ như vậy, vậy thì bản thân cũng không cần tất yếu phải khách khí chi nữa. Luận giác đấu, y cũng không dễ dàng chịu thua, đương nhiên Lâu Ánh Thần còn không cuồng vọng tự đại đến mức cho rằng bản thân có thể dễ dàng cắn chết con hổ này, y cảnh giác nhìn bạch hổ đang dương dương đắc ý, bất động thanh sắc di động một chút chân trước đã hồi phục lại tri giác, đột nhiên cắt đứt tiếng hít thở của bạch hổ, hỏi: “Cổ Tát, ngươi nói đường trở về….. cũng là lừa ta?”
“Ngươi còn chưa nản lòng sao……. hắc hắc, tiểu quỷ chính là tiểu quỷ….. nói với ngươi cũng không vấn đề” Bạch hổ tựa hồ chú ý đến động tác nhỏ của y, lùi lại hai bước, sau đó xảo quyệt giật giật râu, “Con đường đó, có. Cái này ta không lừa ngươi. Hơn nữa ta còn có thể nói cho ngươi biết con đường đó còn được các dã thú không biết tự lượng sức muốn dựa vào năng lực của mình để trở về gọi là ‘Truy Nhật’.” (Truy Nhật: đuổi theo mặt trời)
“Nga……” Biểu hiện ra là bình tĩnh vô ba, nhưng trong nội tâm đã cuộn trào sóng lớn, Lâu Ánh Thần gật đầu một chút, giống như những gì Á hạc đã nói, nhưng câu tiếp theo đó của bạch hổ lập tức khiến y từ thiên đàng rơi thẳng xuống địa ngục, “Chẳng qua là, con đường đó đã bị hủy rồi.”
“Đây là chuyện gì nữa?”
Thấy hai con dã thú đột nhiên đấu nhau, Địch Việt Lăng lo lắng cho con lang nên bật dậy, Mục Miên đảo mắt một cái, không nói gì, quay đầu nhìn sang Thiên Mạch Doanh, tên đó chỉ nhíu mày nhìn xuống dưới, hơi hơi lắt đầu một chút, biểu thị tạm thời không cần vọng động. Mục Miên gật đầu, Lãng Y một bên thì kéo y phục của Địch Việt Lăng cưỡng bách hắn phải ngồi lại.
Một bên khác, Tư Ngạc và Mộc Nhĩ Hạ đồng dạng nhíu mày nhìn hiện trường, so với con dã thú, Tư Ngạc hiển nhiên càng lo lắng quan hệ của mình với Hãn Hình Cung hơn, con lang đó tuy không thuận mắt, nhưng nếu người ta đã xem nó là thần để cúng, bản thân cũng không thể làm ra hành động gì không thích hợp, trong lòng có chút bất an, hắn nghiêng đầu sang cạnh tai đệ đệ hỏi: “Làm sao đây? Ngươi xem hai con dã thú đã đánh nhau rồi…… liệu sẽ có cái gì….. nguy hiểm?” Mộc Nhĩ Hạ nhìn ca ca của mình một cái, đại não hắn đối với thế giới so đo tính toán này chưa bước chân vào sâu vẫn không thể lý giải được thứ “nguy hiểm” mà đối phương nói rốt cuộc là chỉ phương diện nào, khinh thường trề môi: “Hai con đó nếu như muốn tử đấu, ta có năng lực để tách chúng ra. Yên tâm đi.” Nói rồi rờ rờ lên cây roi dài màu đen ở thắt lưng.
“Vậy thì tốt…… hy vọng đừng xảy ra chuyện gì…..”
Tư Ngạc thầm cầu khẩn.
Đường, con đường duy nhất, đã bị hủy rồi.
Lâu Ánh Thần đột nhiên cảm thấy trước mặt đen đi, nhưng ra rất nhanh hồi phục lại lý trí, lạnh giọng nói: “Ngươi nói là thật sao?”
“Đương nhiên.” Bạch hổ bị con ngươi đột nhiên biến lạnh của đối phương làm cho bị dọa một phát, nhưng lập tức tự mắng chửi mình sao lá gan lại nhỏ như vậy, đối phương chẳng qua là một con lang mà thôi. Cách nghĩ này vừa nghĩ xong, thần sắc lại biến thành ngạo mạn như lúc đầu.
Căn cứ theo thường thức bình thường của dã thú, một con lang, không phải là đối thủ của hổ.
Nó nghĩ như vậy, cũng chính xác mà.
Chỉ là khi cúi đầu bị con ngươi đỏ cạch trước mắt này dọa sợ phải lùi lại.
“ Ta không thích gia hỏa lừa dối, ngươi đang lừa ta……” Lâu Ánh Thần tựa như một bóng ma đột nhiên bổ tới, tốc độ đó thế nhưng lại khiến bạch hổ chỉ kịp nghiêng thân thể về sau một chút, không kịp đợi động tác tiếp theo. Lâu Ánh Thần đã rơi xuống sau lưng nó, máu tươi đỏ diễm thuận theo đỉnh đầu bạch hổ một đường chảy thẳng đến trước mặt Lâu Ánh Thần, trong miệng của y, đang ngậm một nửa lỗ tai của nó. “Ngao ô” một tiếng gầm thét, đầu của bạch hổ đột nhiên giãy lên giãy xuống, huyết quản trên lỗ tai tuy không có nhiều như những bộ phận khác, nhưng máu tươi chảy ra vẫn nhiễm đỏ thảm sàn: “Ngươi con tạp chủng này….. ta phải….” Không để cho nó có cơ hội nói lời thừa thãi, Lâu Ánh Thần lại nhảy lên, công kích của con hổ không biết có phải là vì nhiều năm sinh sống ưu việt không mà dần bị chậm đi, chưởng vỗ răng cắn đuôi quét, trừ ba kỹ năng này ra, thì không còn cái nào nữa. Nhưng Lâu Ánh Thần vẫn không dám tự đại, bảo trì cảnh giác cao độ, tiếp cận đến trước mặt bạch hổ một mét rồi đột nhiên hạ người xuống, dẫm lên đất lấy đà phi lên, tránh khỏi cái miệng mở to đỏ như máu của bạch hổ, sau đó mới căng chặt tứ chi, thân thể tự nhiên hạ xuống, đương nhiên cũng không có lãng phí cơ hội không không như vậy, mở to miệng lộ ra răng nanh bén ngọn không thua gì con hổ, hung hăng cắn lên đuôi của bạch hổ.
Giết nó giết nó giết nó……..
Không cần phải vì một tên lừa gạt mà dao động tâm tư nữa, Á hạc đó không phải đã bảo mình đi theo mặt trời sao…… cho nên…… tin tưởng gia hỏa đó còn về con này……
Giết
Huyết dịch nguyên thủy nhất của một con dã thú bắt đầu sôi sục, Lâu Ánh Thần hung ác cắn nhiết hàm răng, chợt nghe thấy trong miệng rốp một tiếng, y lập tức nhả ra, đuôi của con hổ bị y cắn đứt rồi.
Không đủ…… rất lâu không có săn bắt như vậy rồi…….
Bổ nhào lên, cắn chặt cái chân vỗ tới của bạch hổ, không chút khách khí cắn xé một lớp da thịt, vị đạo máu tươi dâng đầy trong khoang miệng, rất tốt….. cảm giác cực tốt…..
Con này…… là lang sao?
Mộc Nhĩ Hạ ngây ngốc nhìn con bạch hổ bị đánh đến không còn chút lực phản đòn, lại nghĩ tới quá trình mình đã phải phí nhiều sức lực như thế nào mới bắt được nó, lúc đó chết biết bao nhiêu người……. Nhưng mà hiện tại nó lại bị một con lang tàn tật…… chơi đùa trong lòng bàn tay
Hắn có thể nói cái gì nữa?
Ngón tay không kìm được mò đến cây roi ở thắt lưng, rút ra nắm chặt trong tay, đang muốn phất ra, chợt nghe thấy bên tai truyền tới thanh âm của một nam nhân: “Ngươi tốt nhất đừng làm như vậy.”
“Hử?”
Mộc Nhĩ Hạ quay ra nhìn nơi phát ra, nhưng nhìn thấy chỉ là gương mặt lười biếng tản mạn của Thiên Mạch Doanh.
“Tại sao?” Hắn hỏi, trong khẩu khí không chút kính ý.
“Đừng nhiều lời” Tư Ngạc âm thầm trừng mắt nhìn đệ đệ của mình một cái, sau đó vội vàng nhìn sang cảnh tượng máu tươi nhiễm đỏ chính sữa đại thính.
Ngàn vạn lần đừng…… xảy ra chuyện