Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 31




Y ngủ rồi…..

Nhưng giấc ngủ không mấy an ổn, chân mày cứ luôn nhăn chặt, trong cổ họng vẫn có tiếng gầm khan thấp đến không thể nghe. Lang Vương thanh tẩy sạch sẽ vết tích lưu lại trên thân thể Lâu Ánh Thần, sau đó cẩn thận ôm y vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể để hong khô mớ lông vẫn còn hơi ẩm của y.

Nó biết bản thân hiện tại cố chấp là vì thứ tình cảm thế nào, mà khiến nó cảm thấy sợ hãi chính là, nó đã từng vì tình cảm này mà xém chút nữa đã đánh mất y. Loại tâm tình này rất ít kẻ có thể lĩnh hội được, cảm giác có một thứ gì đó tồn tại rất đáng yêu…… đáng yêu đến mức nó muốn moi hết ruột gan của y ra…… tình yêu cấm kị, nó thậm chí muốn ăn y……. nuốt y vào trong bụng, hoàn toàn chiếm hữu.

Lúc đó, Lang Vương gần như có thể thấy trước được tương lai của họ, có lẽ…… nó sẽ phá hủy y, có lẽ, nó bị hủy diệt.

Nó có sự ích kỷ, nó không phải thánh nhân, cho nên khi cảm tình của mình còn có thể khống chế được, nó chọn lựa tự tay chấm dứt. Khi hàm răng của mình cắn vào cổ y, trong khoang miệng dâng đầy mùi máu tươi của y, loại cảm giác trống rỗng như đánh mất thứ gì trong lòng, khiến nó vô thức thả lỏng lực đạo cắn xuống. Mà sau khi nhìn thấy cặp mắt đó mất đi ánh sáng, nó cho rằng, bản thân sẽ chết. Bị nỗi đau tê tâm liệt phế đột ngột xuất hiện giày vò đến chết.

Cho nên, sau khi đám lang rời đi, nó lại cố chấp quay lại, tỉ mỉ liếm sạch từng miệng vết thương trên người Lâu Ánh Thần, lấy phần đất bùn từ sâu tận đáy hồ tới, loại đất bùn này, rất có tác dụng đối với việc làm vết thương khép miệng. Còn vì để phòng ngừa những lớp đất bùn này bị nước mưa xối sạch, nó nhẹ nhàng đứng thẳng chắn trên người y, dùng thân thể để che đi nước mưa băng lạnh đang xối xuống, giữ ấm cho y, cho đến khi có những con lang khác đi ngang qua…..

Ta vẫn luôn dõi theo ngươi…..

Nhưng là, ta vĩnh viễn không nói cho ngươi biết…… Con mắt có hơi khô nẻ, hàm răng cắn lại mấy lần, phát ra tiếng cô cô yếu ớt, sau đó y di động thân thể, một lúc sau, mới chậm rãi mở mắt ra.

Đường nhìn mơ hồ, rất lười, không muốn động đậy.

Lâu Ánh Thần ngưng trệ mất một lúc, động nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn lại sau lưng, một cử động này, kéo theo một sự đau đớn phía sau, y vô thức co cổ lại, nhưng con mắt lại không chớp chút nào trừng trừng phẫn nộ chiếu thẳng vào con lang vẫn như cũ lãnh tĩnh thản nhiên. Đột ngột chìm vào một mảng kim sắc, trong đó, là một chút chút dịu dàng lộ ra tựa như ảo giác.

“Ngươi……”

Lâu Ánh Thần mở miệng, nhưng không biết nên nói cái gì, y bị một con công lang cường bạo, y còn có thể nói cái gì?

Giống như nữ nhân khóc lóc thút thít đòi đối phương phải chịu trách nhiệm? Không thể nào, giống như một con dã thú điên cuồng lao vào đối phương một trận? Càng không có khả năng hoàn toàn không phải là đối thủ, nếu không cũng sẽ không phát sinh ra loại chuyện đó. Buồn bực cả buổi, y từ trong kẽ răng phun ra một câu, “Ngươi mẹ nó……” Rồi không có lời gì tiếp nữa.

Lang Vương thì vẫn dịu dàng kỳ lạ liếm lông dưới tai y, an ủi tình cảm của y, nhưng hành động này lại khiến Lâu Ánh Thần càng cảm thấy không thoải mái, lắc đầu tránh đi mấy lần, khẩu khí bất thiện hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!”

Lang Vương ngừng động tác lại, đem thân thể quấn chặt một chút, khiến mặt đối mặt với Lâu Ánh Thần, sau đó nhìn đăm đăm vào y, Lâu Ánh Thần bị nhìn đến mức lông toàn thân dựng đứng, vì nếu dựa vào tình tiết nhàm chán trong phim truyền hình, lời thoại tiếp theo sẽ là bày tỏ. Nhưng Lang Vương vẫn không mở miệng nói gì, đưa lưỡi ra tỉ mỉ liếm hết một lượt trên con mắt bị thương của y, Lâu Ánh Thần không tự chủ được quay đầu đi, sau đó, khi một chiếc lưỡi ôn nhuận phủ lên con mắt còn lại, y cái gì cũng không nhìn được, chỉ là cảm giác có trận trận…… tim đập.

“Cùng ta trở về……. có được không……”

Lang Vương hỏi, khẩu khí bình tĩnh.

“…….” Lâu Ánh Thần trầm mặc, rất lâu, cười lạnh, “Ngươi biết không thể mà.”

“Cũng đúng”

Lang Vương hoàn toàn không bất ngờ lời nói của y, nhìn con mắt ẩm ướt đó, hạ phúc chợt căng lại, nhưng vẫn bất động thanh sắc tiến sát, cắn một cái lên đỉnh lỗ tai ở gần nó, “Vậy thì, ta”

“Chi chi chi chi!!!!”

Tạp âm đột ngột chen vào khiến những ám muội trong không khí tiêu tan như mây khói, hai con lang nhất tề quay đầu, thấy con tiểu Mãnh Cáp vì lông toàn thân ướp nhẹp dính hết vào người mà nhỏ hẳn đi cả một vòng dùng cặp mắt đen láy đặc biệt nhìn chăm chú vào họ đang nằm bên nhau.

“Chi chi”

Tựa hồ là phẫn nộ khu vực chuyên thuộc của bản thân bị đoạt mất, tiểu đông tây bắt đầu nhảy về phía Lang Vương, giống y như bộ dáng của một con nghé con mới sinh không sợ hổ. Đáng tiếc Lang Vương chỉ là nhíu mày thật chặt, cái đuôi quét qua, mang theo hơi gió quật ngã nó.

“Tại sao ở chỗ của ngươi lại có Mãnh Cáp?” Không vui vì hành động của tiểu đông tây, Lang Vương ôm Lâu Ánh Thần càng chặt, Lâu Ánh Thần bất mãn nhích nhích thân thể, lại là một trận đau rút, lạnh giọng nói: “Bỏ ta ra.” “Không.” Lang Vương nhẹ nhàng nhanh chóng trả lời, sau đó quay đầu nhìn tiểu Mãnh Cáp đang nhe răng khè miệng, ẩn ẩn lộ ra hàm răng, một tiếng gầm kìm nén trong cổ họng, tiểu Mãnh Cáp đột ngột nhảy bổ về, không dám đến quá gần, ngồi xổm tại cửa động nhe răng kêu réo, Lâu Ánh Thần thấy Lang Vương đột nhiên căng cứng cơ thịt, cho rằng nó thật sự muốn động thủ, gần như đồng thời y cũng phát ra tiếng gầm thấp từ cổ họng, trong nhất thời, ba gia hỏa đều đứng thẳng đối đầu nhau, nếu như là bình thường, Lâu Ánh Thần có lẽ sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng hiện tại y rõ ràng cảm thấy được nộ khí và bất mãn tỏa ra từ Lang Vương, cho nên y thu lại hết tất cả tâm nhàn rỗi, tựa như hổ rình mồi chăm chú nhất cử nhất động của Lang Vương.

Cứ thế đối đầu chừng mười giây, cuối cùng vẫn là Lang Vương than một tiếng, thả lỏng xuống, đánh giá Lâu Ánh Thần một lúc, đứng lên lắc lắc người: “Ta đi tìm chút gì cho ngươi ăn.” Nó đại khái cũng có thể đoán ra tiểu Mãnh Cáp này đối với Lâu Ánh Thần không có địch ý, tuy bất mãn sự thân cận của họ, nhưng vẫn chọn lựa tùy ý y.

Tiểu Mãnh Cáp cũng rất biết nhìn ánh mắt, tuy không hiểu rõ rất nhiều chuyện, nhưng cũng biết nó không có nguy hiểm nữa, hoan hỉ vui vẻ nhào tới Lâu Ánh Thần, lanh như sóc leo lên được trên đầu y. Lâu Ánh Thần bị tiểu đông tây đột ngột xông tới này dọa một phát, trong lòng nói: Ướt nước mưa, càng giống sinh vật ngoài hành tinh, cặp mặt đó…… Theo thói quen thường ngày để nó nằm trên đầu mình, còn chưa nói cái gì, chợt thấy một âm ảnh trước mặt, sau đó chính là khí tức quen thuộc của Lang Vương, lại cảm thấy trên đầu chợt có một cơn gió, bịch một tiếng, Mãnh Cáp bị Lang Vương một vuốt đánh bay.

“Ngươi làm cái gì!”

Lâu Ánh Thần tức lên, giãy dụa đứng dậy, khí thế tràn đầy, nhưng nửa thân dưới lắc lư muốn ngã.

Lang Vương hoàn toàn không có biểu tình tội lỗi, dựa gần vào Lâu Ánh Thần, gần như dán sát vào mặt y, từng câu từng chữ nói ra: “Về sau không cho phép sinh vật nào trừ ta ra, đụng chạm vào đầu của ngươi, biết chưa?”

“Tại sao?”

“Tại vì, ngươi là vợ của ta”

?! Lâu Ánh Thần tức chết….…