Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 15: Biến (thay đổi)




Bên cạnh đều là địch nhân cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là ngay cả địch nhân cũng không có.

Vương giả là cô độc.

Đứng thẳng tắp trên đỉnh cao nhất của mõm đá, nhìn toàn cảnh một mảng xanh lục nồng đậm dưới chân, tiếng gió dần nổi lên, và đàn chim bay vào trong sương mù.

Lang Vương hú một tiếng thật dài, con ngươi lãnh kim sắc hiếm khi thể hiện ra hỗn loạn.

Đã từng là Vương, hiện tại chỉ còn lại nó thôi. Nhưng là…….

Có lẽ, nó còn có một chọn lựa.

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Lang Vương nhanh chóng nhảy xuống từ mõm đá, chạy như bay về theo hướng đã đến.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Lâu Ánh Thần lạnh giọng nói, y trừng mắt nhìn ngân lang đang chắn đường của y, ẩn ẩn lộ ra răng nanh.

Ngân lang buồn cười nhìn con lang màu xám không biết trời cao đất dày này, nhưng cũng không tức giận, nó thò đầu ra trước, cho đến khi đầu tiến sát vào đối phương. Không ngoài ý muốn cảm thấy được thân thể đó hơi run rẩy, xem ra cuộc đấu lần trước đã để lại cho y không chỉ là hận thù. Ngửi vị đạo đặc biệt trên đám lông bị ướt đẫm đó. Ngân lang bất giác tâm tình tốt hơn, không lý đến đối phương tràn đầy cảnh giác, hỏi: “Ngươi và Lang Vương có quan hệ gì?”

“……”

Lâu Ánh Thần lại lùi về sau vài bước, nghĩ muốn giãn cách ra khoảng cách thân mật này, ai biết con lang đó lại tiến tới, hiện tại y thật sự không thể hiểu rõ được ý đồ của đối phương ra sao, chỉ đành đi một bước tính một bước, nhưng trong lòng lại rất rõ, tốt nhất là nên hạn chế có vướng mắc với đối phương. Nếu không, chỉ có y bị thiệt. Tâm niệm như vậy vừa chuyển, liền lạnh giọng mở miệng: “Không liên quan tới ngươi.”

Ngân lang cười xấu xa một cái: “Nếu ngươi và hắc lang chi vương đó không có quan hệ, ta tự nhiên là….. thu ngươi dưới trướng.”

“…… Nếu có quan hệ thì sao?”

Lâu Ánh Thần nghe thế trong lòng rợn hết cả lên.

Ngân lang tiếp tục cười, nhưng đã đổi thành một cái bóng thâm lạnh, “Nếu các ngươi có quan hệ, ta càng muốn mang ngươi đi.”

“Tại sao?”

Lâu Ánh Thần quay đầu đi tránh khỏi tiếp xúc của ngân lang, “Ta dựa vào cái gì phải đi theo ngươi?”

“…….”

Nếu như nói trước kia chỉ là cảm thấy hứng thú, vậy thì hiện tại ngân lang chính là kinh dị, trong thiên hạ này, ai lại không biết uy danh của ngân lang nó, tuy không thể nói là danh tiếng tốt lành gì, nhưng cũng đủ để nhiều kẻ kinh khiếp. Từ sau khi nó lập danh, còn có mấy ai dám ở trước mặt nó cự tuyệt lời mời của nó chứ? Bất giác lại từ trên xuống dưới đánh giá con lang không tính là cường tráng này một lượt, trừ hai con mắt ám quang trôi nổi ra, những thứ khác thật sự không có gì có thể coi là bất đồng khác lạ.

“Ngươi không nguyện ý cùng ta về khu vực phía đông? Ha ha, thật là thú vị, lẽ nào ngươi cho rằng, Lang Vương còn có thể lưu ngươi lại sao?”

Thanh âm của ngân lang đã trở nên âm hiểm mười phần, trong lòng Lâu Ánh Thần khó tránh dâng lên một chút lo nghĩ, thấy đối phương dường như không phải đang đùa giỡn, bất an liền dần tăng lên: “Ngươi có ý gì?”

“Ha ha.”

Ngân lang xảo quyệt tiến lại gần. “Ngươi là không hiểu rõ tình huống hay là đang giả ngu? Ai không biết ba con lang già đó là hộ chủ nhất, một tiểu tử lai lịch bất minh như ngươi bọn chúng sao có thể cho phép ngươi lưu lại bên cạnh Vương của chúng? Vừa rồi thấy ta và ngươi có quen biết, thì sao còn có khả năng bỏ qua cơ hội này để diệt trừ ngươi, biết tại sao ta không giết chúng không? Một là vì để chúng đi báo tin, hai là nghĩ tất những con lang đó đã bắt đầu khẩn cấp chạy đi…… bôi nhọ quan hệ của ta và ngươi rồi.”

Trong não đột nhiên có thứ gì đó nở ra, Lâu Ánh Thần quay người chạy ngược về, y không để ý có thể lưu lại hay không, vốn không tính sẽ cư trú lâu dài ở đây, nhưng có một điểm duy nhất chính là, y không thể chịu đựng được có ai đó hiểu lầm y. Huống hồ, nghĩ đến Lang Vương, y cảm thấy bản thân vô pháp tưởng tượng được tình trạng bị nó dùng ánh mắt lạnh trừng nhìn. Ngân lang từ bên cạnh lại nhảy ra cản, một phát đẩy ngã Lâu Ánh Thần xuống đất.

“Gấp gáp trở về như thế sao? Sợ bị vứt bỏ đi, còn không bằng hiện tại theo ta về, tránh để phải chịu nỗi khổ da thịt theo như ta biết, nếu như Lang Vương tin tưởng lời kia, thì tình trạng của ngươi, có thể không chỉ bị chút chút đâu…….”

“Ngươi mẹ nó cút ra!”

Trước giờ luôn trầm mặc lãnh tĩnh, Lâu Ánh Thần cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn mà bạo phát ra, y mới không thèm để ý đối phương là thân phận gì, mở miệng cắn tới, ai biết ngân lang lại quay đầu tránh được, sau đó âm trầm lia miệng, “Giáo huấn lần trước, ta vẫn còn ghi nhớ rất rõ ràng…..” Đôi mắt của nó đảo trên người Lâu Ánh Thần, cho đến khi y toàn thân phát lạnh, mới ngắt ngứ dị thường cúi đầu, gần như dán sát vào: “Nói cho ngươi biết, thứ ta muốn, chưa bao giờ không đạt được……”

Ngươi nhất định sẽ đến tìm ta

Nếu như chiếu theo phán đoán trước giờ, Lâu Ánh Thần biết rõ bản thân vô luận về tình về lý đều không nên trở về, nhưng khi ngân lang thả lỏng khống chế đối với y, thì y vẫn một lòng muốn xông đi, mục đích đến, là động huyệt của Lang Vương.

Y không biết bản thân là muốn trở về để đưa ra một lời giải thích hay là muốn tìm kiếm một sự an ủi. Tóm lại y vẫn hướng về đó chạy thật nhanh. Cho đến khi cảm giác được trong bóng tối ẩn tàng sát khí, mới phát giác, thì ra bản thân chung quy vẫn xem nhẹ loại sinh vật lang xảo quyệt và hung hiểm này. Mấy con lang chặn đường, trong bóng đêm lấp lánh con mắt lục nhã. Chúng là ai phái đến không nghĩ cũng biết, Lâu Ánh Thần hiểu rõ, nếu bản thân không đủ thực lực, hôm nay chỉ có thể chết tại đây.

Đối kháng dài đến chừng hơn mười phút, có lẽ còn lâu hơn, một bên không thể nhịn nữa lao lên, Lâu Ánh Thần tự nhiên không bỏ qua cơ hội giết tất cả địch này, thân thể gần như ép sát thành một vòng cung, đợi con lang bổ lại cách bản thân hai mét, mới bay nhào qua, móng vuốt hung tợn dẫm đạp lên mặt đất, giúp thân thể bổng lên không trung, cứ vậy tư thế của đối phương sẽ trực tiếp chém lên cổ họng của y. Trên mặt công phu có một chiêu đối phó với người nhảy lên chỗ cao, chính là thuận thế ở phía dưới nó, khóa chặt cổ họng và phần lưng, sau đó xoay chuyển giành lấy chủ đạo, đè địch nhân chặt dưới đất. Hiện tại Lâu Ánh Thần không thể dùng tay, chỉ đành dùng hàm răng thay thế, nhưng hiệu quả so với khi dùng tay chân thì còn lớn hơn, dù sao vừa mới cắn xuống, trong miệng liền thấy máu, tức là đã cắn xuyên qua cổ họng của con lang đó.

Ai cũng không ngờ cuộc chiến vừa bắt đầu thì đã có kẻ vong trận, trong một thoáng, trừ Lâu Ánh Thần, những con lang khác đều lắc lư quay nhìn lẫn nhau, chỉ là vị đạo máu tươi khiến một bộ phận co lại, đồng dạng cũng khiến một bộ phận tức giận. Lâu Ánh Thần vừa nhổ một mớ huyết dịch tanh tưởi cực độ trong miệng ra, đã nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai, y trong vô thức lăn một vòng, chỗ mới đứng vừa rồi lập tức bị một con lang bổ tới, chỉ là nguy cơ còn chưa kết thúc, tránh khỏi công kích bên này, nhưng cũng tạo thành kẽ hở cho những con lang làm hổ rình mồi bên kia, thân thể còn chưa kịp trèo vững lại, đã bị một con lang khác hung hãn cắn tới.

Hỗn chiến rốt cuộc đã bắt đầu.

++

Máu tuôn như mưa.

Lâu Ánh Thần cho dù có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có một mình, lang vây xung quanh lại là một đàn, vốn cho rằng chỉ cần đánh bại mấy con lang thấy vừa nãy là có thể thoát thân, ai biết vừa đánh ngã một tốp lại có một tốp khác nhảy lên.

Cắn xé những con lang không ngừng lao tới, chân của y đã bắt đầu run rẩy, trên lông đã thấm ướt đẫm toàn là máu, có của bản thân, cũng có của con lang khác.

Cho dù là khi làm sát thủ cũng chưa từng thê thảm thế này……..

Liếm đi vết máu bên khóe miệng, Lâu Ánh Thần quay nhìn xung quanh tứ phía vẫn như cũ không ít địch nhân, mất máu quá nhiều đã khiến thể lực y không thể chống đỡ, một con mắt thậm chí đã sắp bị máu nhỏ xuống dán dính lại. Hiện tại y là nỏ mạnh hết đà, không còn bao nhiêu thời gian nữa sẽ ngã xuống.

Đương nhiên lang xung quanh cũng sẽ không hoàn hảo không tổn hại, nếu lấy trình độ tổn thất ra nói, thì bọn chúng sớm đã tổn thất nhiều hơn Lâu Ánh Thần không biết gấp bao nhiêu lần.

Sau đó, chính đang lúc chuẩn bị quay một vòng công kích mới, đám lang lại trở nên án binh bất động, không chỉ như thế, từng con từng con đều lui bước dần ra sau, cho đến khi nhường ra một phạm vi tương đối rộng, Lâu Ánh Thần mới ẩn ẩn ý thức được, đại khái kẻ sai bảo sau lưng đã muốn ra trận rồi.

Chỉ là không ngờ được đối phương vừa xuất hiện đã cho y một kích nặng nề, con mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy được một mạt hắc ảnh, sau đó tiêu thất trong góc chết của tầm nhìn, một giây sau đó, đầu của Lâu Ánh Thần nghiêng qua một bên, mắt trái đau đớn nóng rực. Lảo đảo lui về mấy bước, miễn cưỡng chống đỡ được thân thể, đợi khi nhìn rõ ràng được con lang đó, là một sự kinh động.

“Không hổ là Lang Vương, kích đầu tiên chính là góc chết.”

Y lãnh tĩnh dị thường mở miệng, nhưng quanh thân đều chìm vào bi thương.

Quả nhiên……. Bản thân vẫn là bị nó xem thành gian tế có mưu đồ gì đó.

Hai con lang đứng thẳng nhìn nhau, trầm mặc rất lâu, chỉ thỉnh thoảng có tiếng khịt mũi, và tiếng gầm gừ ngắt quãng.

“Có cho ta cơ hội để giải thích không?”

Lâu Ánh Thần mở miệng trước, y không cảm thấy bản thân hiện tại còn có tư cách giữ trầm mặc nữa, bản thân gần như đã có thể nghe thấy âm thanh huyết dịch rơi tí tách, nếu như còn tiếp tục chờ đợi, không cần cái gọi là hình phạt, y cũng sẽ vì mất máu quá nhiều mà đứt hơi.

“Ngươi có cái gì phải giải thích?”

Mục quang của Lang Vương đã lùi đi tất cả nhiệt độ, băng lạnh đến mức có thể làm đóng băng huyết dịch.

Lâu Ánh Thần biết, độ đáng tin cậy của y đã giảm thành con số âm. Chỉ là có chút đau lòng, đám lang này, đều là do Lang Vương phát động.

“…… Bỏ đi, dù sao ngươi cũng sẽ không tin tưởng……”

Thê thê thảm thảm nhẹ cười trong lòng, khi lần nữa ngẩng đầu lên, Lâu Ánh Thần đã hồi phục khí thế vốn có. Y cũng muốn vượt qua, bất luận là thế giới này hay là thế giới nguyên lai, thật ra cũng đều giống nhau. Nếu như ngươi muốn đem tín nhiệm của mình giao phó cho người khác, vậy thì phải có sẵn tâm lý thừa nhận sự bội phản tương đương.

Đây chính là sự thật.

“Đích thật, không có gì tất yếu phải giải thích.”

Lần này bắt đầu không phải là chiến đấu, mà là giết chóc.

Lâu Ánh Thần nhìn Lang Vương đang xông tới, trong lòng lại kỳ dị cười lạnh: Ta dù là lúc bình thường cũng không phải là đối thủ của ngươi, còn về như ngươi hiện tại…… cẩn trọng toàn lực công kích? Cũng thật sự là vinh hạnh của ta…… y nhìn thân thể Lang Vương ép tới, hàm răng trắng rậm vùi vào thân thể chính mình, gần như có thể nghe được tiếng vang khi xương cốt bị cắn nát, một ánh mắt cuối cùng, mưa máu đầy trời, thêu dệt những vì sao như tấm lụa dưới bầu trời.

Thật xinh đẹp……..

Nếu như có kiếp sau, ta chọn lựa làm một người vô tâm, sẽ không tin tưởng bất kỳ kẻ nào.