Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 117: Đôi tình lữ gượng gạo




“Lão đại?!”

Tiếng kêu này khiến Lâu Ánh Thần tràn đầy cảm khái, vội vàng dùng thân thể cản lại Xích Nha đang trượt tới, “Xích Nha?! Ngươi sao lại ở đây!? Sao không ở cùng với bọn Phù Xuyên? Có bị thương hay không?” Thấy đối phương và thanh lang đi với nhau, Lâu Ánh Thần trăm điều lo lắng, cấp thiết đánh giá thân thể Xích Nha, hoàn toàn không biết đã dẫn đến bộ mặt đen thùi của hai con lang khác.

“Thần, ngươi làm quái gì mà quan tâm tiểu tử này như thế!”

“Kháo, cách xa người (lang) của ta ra một chút!”

Hai thanh âm cùng vang lên hòa vào nhau, sau đó hai kẻ phát ra âm thành nhìn lẫn nhau, lãnh đạm quay ngoắc đầu sang một bên. “Người của ngươi?” Cái cần phải nghe chung quy cũng phải nghe, Lâu Ánh Thần híp mắt lại, dùng ánh mắt hoài nghi đảo qua Xích Nha, “Chuyện gì?”. Y tin Xích Nha sẽ không thể cứ như thế chấp nhận thanh lang, nếu không nằm ngoài dự liệu, chắc là thủ đoạn áp bức. Mà Xích Nha sẽ không nói dối trước mặt Lâu Ánh Thần, bị ánh mắt sắc bén của Lâu Ánh Thần đảo qua, nó lập tức cúi đầu, một bộ biểu tình tiểu hài tử làm sai chuyện.

“Ta……” Nó nên giải thích thế nào? Loại chuyện này, căn bản chính là không có cách nào nói ra.

Thanh lang trừng mắt nhìn gương mặt ủy khuất hổ thẹn của Xích Nha, trong lòng co thắt lại, nó muốn khống chế con lang đó, nhưng không hề muốn khiến nó lộ ra biểu tình như vậy, đặc biệt là đối với một con lang khác ngoài bản thân. Bất giác thanh lang tiến lại gần, con mắt quá mức chuyên chú trừng con lang cúi đầu không dám nói chuyện, nhưng không ngờ được trước mặt có trở ngại, binh một tiếng đụng phải, nó ngừng lại chút, ngẩng dầu, phát hiện hóa ra là Lang Vương. Ở chỗ không xa Lâu Ánh Thần bị giành trước một bước không thể làm lá chắn cũng nghi hoặc nghiêng đầu qua, y nghĩ không ra Lang Vương luôn biểu thị chính sách để mặc tại sao làm như vậy.

“Ngươi đi theo ta một lát.” Nói không chút cảm tình nào, Lang Vương vẫy đuôi, trở lại nói với Lâu Ánh Thần: “Ta lập tức quay lại, đừng rời khỏi chỗ này.” Thật ra nó không muốn rời khỏi, một bước cũng không muốn, nhưng nếu như không chen chân vào giúp cặp đôi ngu ngốc không biết khai thông này nhanh chóng khai thông, thì Lang Vương cũng tin rằng bản thân sẽ vĩnh viễn không có ngày yên bình, nó liếc nhìn thanh lang, tên kia tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo. “Bọn họ…… làm sao vậy?” Xích Nha cẩn thận hỏi, ánh mắt có chút mê mang khiến Lâu Ánh Thần cũng cảm thấy đau lòng, y đi lại đụng vào đỉnh đầu đối phương: “Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi chịu ủy khuất……” Con lang kiêu ngạo này đã trải nghiệm qua những gì mà biến thành thế này……..

“Không ngờ, không có huyết thống mà ngươi thế nhưng lại tìm được sớm hơn ta tình yêu thật sự vĩ đại ” Mở miệng trước là thanh lang, nó không thích cảm giác bị dẫn dắt này, cho nên sau khi đi sau Lang Vương không bao lâu thì chủ động mở miệng, Lang Vương không có biểu tình gì, tiếp tục đi tới năm mét mới quay người: “Câu nói này của ngươi, cũng mang đầy ý vị trào phúng.”

“Hừ……”

“Ta biết ngươi dùng thủ đoạn gì để khiến con lang đó thành như vậy, thanh lang, ngươi nên hiểu rõ chúng ta không phải là bằng hữu, cho nên ta chỉ dùng thân phận của kẻ bàng quan nói chuyện với ngươi chứ không phải là khuyến cáo ngươi, nếu như ngươi tiếp tục không biết hối cải, đợi đến lúc mất đi thì ngươi sẽ phải hối hận.”

Trên mặt thanh lang xẹt qua một chút không vui: “Ngươi có ý gì?”

“Ngươi dùng thủ đoạn cưỡng bức đi.” Lang Vương hơi híp mắt lại, động tác này thập phần giống với Lâu Ánh Thần, nhưng có thêm chút tang thương.

Thanh lang kinh ngạc, sau đó cười lạnh: “Nói như vậy, ngươi cũng từng làm qua?” Nó cho rằng Lang Vương sẽ tránh né vấn đề này, hoặc là thẹn quá hóa giận, nhưng đối phương lại vô cùng bình tĩnh quay đầu qua, “Đúng vậy, lần đầu, ta cường hành chiếm hữu y.”

Hơi cảm thấy ngoài ý muốn nhíu khóe mi, thanh lang chế giễu: “Vậy ngươi có tư cách gì nói ta?”

“Ta so với ngươi có tư cách hơn một chút, chính là ta sẽ nỗ lực để cứu vớt, hơn nữa tôn trọng y. Sau đó dùng thời gian cả đời sau để chuộc tội.”

“……. Vô vị.”

Lang Vương đột nhiên có chút động dung, nó cảm thấy, thanh lang xác thực là có chút tương tự với bản thân, chẳng qua là, nó sớm nhận thức rõ lòng của mình hơn, mà đối phương, vẫn còn đang bị mê mù, vì cái gọi là cao ngạo của bản thân mà thương tổn đến người thân thiết nhất, “Dù sao có thể dùng thủ đoạn để đạt được, hắn vĩnh viễn là của ta, cho dù là muốn ly khai, cũng không có khả năng thật sự ly khai, ngươi là nghĩ như vậy đi?” Thấy thanh lang trầm mặc, Lang Vương cười giễu: “Con nít ranh.”

“Này, ngươi” Bất cứ ai cũng không thích bị người khác xem thường mình, lông sau cổ thanh lang dựng đứng lên.

“Ngươi còn không hiểu cái gì là chân chính có được, chiếm hữu và có được căn bản không giống nhau….. nếu như ngươi muốn đợi đến lúc chuyện phát triển đến mức độ không thể thu xếp được nữa mới đi trân trọng mới đi hối cải thì đã muộn rồi. Ta cảm thấy ngươi chắc có thể lý giải được ý tứ của những lời này.” Thấy thanh lang ánh mắt bắt đầu mê mang, Lang Vương bất giác thầm than trong lòng, quả nhiên là tiểu hài tử, loại chuyện này chỉ biết dùng thủ đoạn ‘ức hiếp’ để đạt lấy, liên tưởng tới cuộc sống từ nay về sau của mình, và cả bóng dáng quá khứ của mình, Lang Vương cảm thấy bản thân cần phải nhắc nhở thêm một chút, “Thanh lang, ngươi cảm thấy, là khiến cho con lang đó không cam nguyện bị ngươi xâm phạm tốt hơn, hay là để nó cam tâm tình nguyện trở thành…… của ngươi tốt hơn?” Vấn đề bắt đầu chuyển hướng hơi nhân hóa, thanh lang ngẩng đầu liếc nhìn nghi hoặc qua Lang Vương, bắt đầu thầm tưởng tượng lại biểu tình của Xích Nha khi ***, khi không cam nguyện khi cam nguyện nó so sánh nửa ngày, mới thành thật trả lời:

“Ta cảm thấy thích bộ dáng hắn không cam nguyện hơn.”

Ân, chính là cái dạng này tràn đầy mật ngọt cấm dục, khiến nó muốn ngừng cũng không được.

“……” Lang Vương co giật khóe miệng trừng mắt nhìn đối phương, từ trong đôi mắt nghiêm túc của đối phương nhìn ra lời đó là thành thật, kéo khóe miệng lên tiểu quỷ này…… TMD trời sinh biến thái! Đã không còn gì có thể nói nữa nên Lang Vương quay người rời đi, nó không muốn lãng phí thời gian với loại gia hỏa này nữa. Đợi khi nó đi được sáu bảy mét, đáy mắt của thanh lang ở sau lưng mới xuất hiện một chút quỷ quyệt, nhưng chỉ xẹt qua, nó cẩn thận hồi tưởng một chút, sau đó đột nhiên hỏi: “Này! Ngươi cảm thấy, ta lúc nào thì có thể…… khiến nó không còn có biểu tình đó nữa?” Không nói rõ ràng, nhưng thanh lang tin rằng Lang Vương hiểu mình nói cái gì.

“Khi ngươi nói ra chữ yêu này, không có châm chích.”

Lang Vương bình tĩnh trả lời, đầu cũng không quay lại.

Trầm mặc rất lâu.

“Ngươi yêu y?” Sau lưng lại một tiếng nghi vấn.

“Đúng vậy, ta dùng sinh mạng để yêu y.”

Đợi khi Lang Vương xuất hiện, Lâu Ánh Thần đang liếm lông cho Xích Nha, có chút ngoài ý muốn vì đối phương không có biểu tình ghen tuông, y đi lại gần liếm qua lỗ tai Lang Vương: “Nói xong rồi?”

“Ân.” Lang Vương bực bực trả lời, bất mãn thầm trừng Xích Nha một cái, chú ý thấy ánh mắt của Lâu Ánh Thần di chuyển, cũng biết thanh lang đã xuất hiện sau đó, nó lẳng lặng nói bên tai Lâu Ánh Thần: “Yên tâm đi, tiểu tử đó, chỉ là có chút phản ứng chậm chạp, tâm tư thì là thật.” Nó không dám nói mấy đánh giá như biến thái gì đó trước đó ra, vì làm như vậy là xuẩn ngốc tự phá hoại cuộc sống của mình từ nay về sau. Lâu Ánh Thần không để ý tới, ánh mắt nhìn thanh lang vẫn tràn ngập địch ý.

Thấy thanh lang đi qua, phòng bị trong mắt Xích Nha lập tức dâng lên, hoàn toàn phong kín chặt tâm tư của mình, thanh lang chậm chạp lúc này mới phát hiện, thì ra bản thân thật sự trước giờ chưa từng đi vào thế giới của con lang này. Duy chỉ có một chút giao nhau, vẫn là thống khổ. Nó đi lại gần, thân thiết liếm lên đầu Xích Nha, sau đó mang chút báo oán nói: “Về sau không cho phép bất cứ con lang nào trừ ta ra liếm lông cho ngươi.”

“…….” Xích Nha không đáp lời, thân thể cứng ngắc như tảng đá, bị thanh lang cố ý như vô ý nhẹ đụng chạm, nó bắt đầu bất giác dùng ánh mắt cầu cứu ném qua Lâu Ánh Thần, nhưng Lang Vương lập tức quay người che trước mặt Lâu Ánh Thần, như không có chuyện gì bắt đầu thầm thì với y.

Cũng đúng, không thể cầu cứu

Sớm đã biết rồi…… cảm thấy trong lòng bắt đầu lạnh đi, ánh mắt Xích Nha nhạt xuống, cũng biết không thể nào luôn dựa dẫm vào lão đại…… chỉ là, không biết con đường của mình ở đâu.

Đang lúc thương tâm, bên cạnh dán vào một thân thể nóng hổi, Xích Nha liếc qua một cái, thật ra không nhìn nó cũng biết là ai, chỉ là, thứ trong mắt thanh lang, khiến nó cảm thấy lông cốt dựng đứng. Không phải là ***, là…… dịu dàng.

Tên thanh lang bá đạo này, sẽ dùng vẻ mặt dị dàng nhìn nó!?

Đây quả thật là chuyện cười!

Bất giác run run, Xích Nha vô thức co thành một cục, cố nhích thân thể tránh xa khỏi nguy hiểm, thanh lang hiếm khi biểu hiện nhu tình nam tử lập tức bất mãn, gương mặt bạo nộ tức giận: “Ngươi tránh cái gì mà tránh! Ta đối với ngươi tốt còn không được sao? Chính là muốn ta ngược đãi ngươi đúng không!”

Lâu Ánh Thần bị tiếng gầm bạo nộ thình lình này dọa đứng, khi hồi thần lập tức xông tới che chắn bảo hộ Xích Nha ra sau lưng, nhe răng nanh ra dữ tợn đối mặt với thanh lang đồng dạng bộ mặt cũng cực khó coi, Lang Vương không tham gia vào, cảm thấy không nói nên lời nhìn cặp tình lữ không hiểu phong tình kia, thầm than vãn cho con đường sau này của họ so với mình còn khó đi hơn nhiều.

Đợi khi kịch náo kết thúc, bốn con lang đi thành hai cặp bắt đầu tính toán lộ trình trở về, vì Lang Vương không có ý muốn che giấu, Xích Nha biết thanh lang là lang có huyết thống tử huyết, khi vẻ mặt đang kinh ngạc thì bị thanh lang hung hăng liếm một cái: “Ngươi cả đời này đừng nghĩ rời khỏi ta, ta quấn ngươi chắc rồi” Lâu Ánh Thần nghe vậy thì liếc Lang Vương một cái, ít nhiều hiểu rõ được tại sao Lang Vương nói thanh lang chỉ là một tiểu hài tử phản ứng chậm chạp chưa được khai thông, sau một chút do dự thì y liền bộc bạch bản thân cũng vừa mới biết thật ra mình là tử huyết với Xích Nha đang không che giấu xung đột với thanh lang. Thanh lang lập tức giải thích lang tử huyết đối với đồng loại có cảm ứng khá mãnh liệt, nhưng Xích Nha không lý tới nó, hoảng sợ trong mắt đã hoàn toàn tiêu thất. Cảm nhận của nó là lão đại là tốt nhất, thứ lão đại có, cũng là rất tốt, cho nên, tử huyết không phải là thứ đáng sợ như trong truyền thuyết.

Tuy không có nói rõ nhưng ba con lang khác ở đó cũng đều có thể nhìn ra, Lâu Ánh Thần đắc ý giương đuôi, thanh lang thì hung ác nghiến răng nghĩ buổi tối phải làm sao để giày vò tên này.

“Ngươi rốt cuộc là dùng cách gì để tiểu tử này…… sùng bái ngươi như vậy?” Lang Vương tìm kiếm từ ngữ hết nửa ngày mới chọn lựa được một từ ‘sùng bái’ mà Lâu Ánh Thần từng dạy, thật ra Lâu Ánh Thần cũng không rõ lắm, dù sao y biết, Xích Nha và y rất hòa hợp, tuy bình thường sẽ không có hành vi sáp lại thân mật bên nhau, nhưng nếu như đối phương có xảy ra chuyện gì thì bản thân tuyệt đối sẽ không chạy đi. “Nói không chừng chúng ta kiếp trước từng nhận thức.” Y giải thích.

Thanh lang ghen càng đậm.