Lăng Uyên Cầu Mặc

Chương 59: Xin ra trận




Túc Viễn nhìn lá thư trong tay, sắc mặt càng lúc càng âm u, hắn nhận ra chữ viết này, thật sự là nét chữ của Tiêu Du. Bàn tay chậm rãi nắm thật chặt, cơn thịnh nộ cùng bão táp trong lòng chuẩn bị ập đến, làm người không khỏi sợi hãi.

Cầm lấy chén trà trên bàn ném đi, cưỡng chế cơn giận: “Lý đại nhân vất vả rồi. Chuyện này trẫm đã có định đoạt. Đại nhân lui ra đi.”

“Vâng.” Lý Phỉ cáo lui.

Tuy rằng trong lòng Túc Viễn từng có hoài nghi rất lớn, ngũ hoàng tử nghĩ vu cáo đại hoàng tử và tứ hoàng tử, cố tình lại điều tra ra việc đại hoàng tử thật sự có ý đồ mưu phản. Mọi chuyện sao lại khéo đến như vậy?

Túc Viễn cũng không tự chủ được nghĩ, có phải Lý Phỉ biết chuyện gì đó rồi cố tình giấu diếm không? Nhưng mà lại nghĩ, lấy hiểu biết của mình đối với Lý Phỉ, tuy rằng Lý Phỉ là đệ đệ duy nhất của Lý quý phi, nhưng hắn làm người vô cùng ngay thẳng, cho đến hiện tại cũng chưa từng can thiệp vào việc tranh đoạt của các hoàng tử, chưởng quản Hình Bộ cũng không hề thiên vị một vị hoàng tử nào…

Lý quý phi làm người không có dã tâm, mà con thứ ba và thứ tư của nàng đều là người không tham quyền lực, tuy rằng trong đó có một người rất có năng lực cơ sở trở thành thái tử, nhưng mà cho đến nay cũng không hề cậy sủng mà kiêu, cũng không hề có cái gì là khoe khoang, tự cao tự đại, mà ngược lại, làm chuyện gì cũng vô cùng điệu thấp… Túc Lăng Uyên cùng đội quân Tây Bắc vào sinh ra tử, quan hệ thân thiết là chuyện bình thường, nhưng nếu nói hắn cấu kết với đội quân Tây Bắc bức vua thoái vị, Túc Viễn sẽ không tin.

Nhưng nếu là Túc Lăng Tiềm cùng Tiêu Du….

Đang lúc Túc Viễn não bổ, thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lý Hải: “Hoàng thượng, binh bộ thị lang cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng cần phải bẩm báo.”

Đã trễ như vậy còn có chuyện gì? Túc Viễn xoa xoa thái dương trướng đau: “Truyền.”

“Hoàng thượng, Du quân làm phản!” Binh bộ thị lang tân nhiệm vừa mới vào cửa thì đã quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng kêu gọi.

“Cái gì!?” Du quân không chờ nỗi nửa sao?

“Nửa tháng trước Tiêu Du đã suất ra 40 vạn quân, không được tuyên triệu thì đã từ Tây Nam bắc thượng, ven đường đi còn công thành đoạt đất, rất nhanh sẽ đến Huyện Nhạc…” Binh bộ thị lang run bần bật, chính mình vừa mới nhậm chức thì đã phải đối mặt với việc lớn như vậy, thật là không biết có thể ngồi ở vị trí này trong bao lâu đây…

“40 vạn Du quân chẳng lẽ Tiêu Du hắn tàn trữ tư quân?” Cuối cùng Túc Viễn cũng bùng nổ phẫn nộ, đánh lên bàn: “Tốt lắm Tiêu Du, trẫm còn chưa làm gì ngươi, mà ngươi đã không thể ngồi yên rồi! Lần này, trẫm sẽ cho ngươi có đi mà không về!”

Lâm triều sáng hôm sau vô cùng náo nhiệt, các đại thần biết được tin tức sớm đã bị oanh tạc đến choáng đầu, nhưng mà không chờ đại hoàng tử biện giải, cũng xem nhẹ đại thần nào đó phân tích mọi chuyện có chỗ đáng nghi. Túc Viễn đã ra lệnh xử trí chuyện Du quân tạo phản, mệnh cho quân đội Tây Bắc nam hạ chống lại Du quân, nếu cần thiết thì tiền trảm hậu tấu, phàm là ai bắt giết được chỉ huy của Du quân, thì trọng thưởng.

Các đại thần trông thấy hoàng đế đã quyết, thì cũng không còn người nào dám bước lên thay Túc Lăng Tiềm cùng Tiêu Du cầu tình.

Túc Viễn ngồi trên long ỷ cao cao, quét nhìn mọi người ở phía dưới, tựa hồ đang chờ cái gì đó.

“Nhi thần nguyện ý thay thế phụ hoàng giám sát!” Túc Lăng Uyên nhiều ngày chưa từng xuất đầu lộ diện, ngày hôm nay lại xuất hiện trên triều, lúc này tiến lên một bước, quỳ gối xuống đất, chủ động xin ra trận.

“Uyên Nhi thân thể của con…” Nhiều ngày không gặp, quả thật Túc Lăng Uyên đã tiều tụy hơn nhiều, nhìn qua có chút mệt mỏi…

“Nhi thần đã không sao!” Lời nói của Túc Lăng Uyên vô cùng khẩn thiết: “Nhi thần nghĩ muốn chặt đầu của Tiêu Du hiến lên cho phụ hoàng, thỉnh phụ hoàng ân chuẩn!”

“Tốt.” Khóe môi Túc Viễn cong lên, trẫm cũng sớm có ý này.

Túc Lăng Uyên chủ động thỉnh chiến, hôm sau sẽ khởi hành xuất phát. Mà cấm vệ quân ở trong kinh thành cũng được tăng mạnh phòng ngự, cửa thành ra vào ban ngày kiểm tra càng thêm chặt chẽ, ban đêm cũng tăng mạnh tuần tra, mà hiện tại mọi người trong thành đều đang thảo luận việc Tiêu thị nhất tộc mưu phản.

Trong phủ Thành vương lúc này lại vô cùng yên tĩnh, dưới ánh trăng, gió phong thổi vào mặt, Tiêu Mặc Hàm đứng ở trong viện nhìn ánh trăng sáng tỏ, có chút thất thần. Vừa gặp nhau được vài ngày nay lại phải chia xa, nỗi buồn biệt ly nhàn nhạt không có cách xua tan ở trong lòng, ngày mai Lăng Uyên lại phải rời đi…

Túc Lăng Uyên vừa phân phó xong công việc xuất phát ngày mai, mới vào cửa viện, thì đã nhìn thấy thân ảnh cô đơn kia, cảm thấy đáy lòng ẩn ẩn đau. Đi đến phía sau Tiêu Mặc Hàm, nhẹ nhàng ôm người vào trong lòng, đôi tay vòng qua thắt lưng, dịu dàng đặt lên trên cái bụng phồng phồng.

“Ta hứa với ngươi, nhất định sẽ nhanh chóng giết chết Tiêu Du, trước lúc hài tử ra đời thì ta sẽ quay lại.” Tuy rằng có chút không nỡ, nhưng mà vì an nguy của người lớn và hai đứa nhỏ, lần này vẫn là không nên mang theo Tiêu Mặc Hàm.

“Ừm.” Lời nói có chút nghẹn ngào, không biết là bởi vì mình hay là bởi vì Túc Lăng Uyên, trong lòng Tiêu Mặc Hàm vẫn luôn có dự cảm không tốt. Áp xuống nội tâm lo lắng của mình, nỗ lực thuyết phục bản thân mọi chuyện đều sẽ ổn thôi: “Mọi thứ đều sẽ thuận lợi, sẽ không có gì…” Đó là lời nguyện cầu và cũng là hi vọng.

Hai người ở dưới ánh trăng gắt gao ôm chặt nhau, ai cũng không thể nghĩ đến, lần từ biệt này, thiếu chút nữa đã khiến cho hai người xa cách vĩnh viễn, mỗi khi nhớ đến chuyện này cũng sẽ khiến cho Tiêu Mặc Hàm sợ hãi không ngừng.

Đã nhận được tin tức từ sớm, trong khoảng thời gian này đội quân Tây Bắc vẫn luôn siêng năng thao luyện, cũng đã làm tốt việc chuẩn bị ứng chiến, sau khi nhận được thánh chỉ, thì ngay lập tức cử binh nam hạ, cuối cùng cũng đến nơi trước lúc Du quân đánh chiếm Huyện Nhạc, và cũng nhanh chóng họp nhất với đoàn người của Tả tướng quân, lúc này chỉ còn hơn một trăm người. Tả tướng quân mang theo người một đường đánh lén Du quân, vài lần đắc thủ, tuy rằng cũng có thương vong, nhưng mà lại thành công hướng dẫn Du quân dựa theo lộ trình trong kế hoạch một đường bắc thượng, không thể không đánh.

Túc Lăng Uyên ra roi thúc ngựa, không đến mười ngày đã chạy đến Huyện Nhạc.

Du quân đóng quân ở phía nam cách Huyện Nhạc ba mươi dặm, cùng với đội quân Tây Bắc ở phía bắc tạo thành thế trận giằng co. Lúc này, Túc Lăng Uyên mang theo Tả Hữu tướng quân đi vào trong thành.

“Tình huống bây giờ thế nào?” Túc Lăng Uyên cũng không kịp nghỉ ngơi chỉnh đốn, thì đã hỏi tình hình chiến đấu.

“Lúc chúng ta đến, thì bọn họ đang công thành, may mà đến kịp, mới có thể đảm bảo Huyện Nhạc không mất.” Hữu tướng quân tóm tắt đơn giản.

Tả tướng quân một đường đi theo Du quân, đối với bọn họ càng thêm hiểu biết, đứng ở bên cạnh bổ sung: “Bọn họ một đường bắc thượng, cũng đã hao tổn không ít. Theo phỏng đoán của vi thần lương thảo của bọn họ, ngoại trừ cướp bóc lương thực của mấy thành kia, thì đại đa số hẳn là quân lương ngày thường binh bộ đưa đi Tây Nam, chỉ cần lương thảo cung ứng bị đứt…” Lời không cần nói tiếp, thì trong lòng vài người ở đây đều đã rõ ràng: “Ngoài ra, mạt tướng theo chân bọn họ giao thủ vài lần thì nhìn ra được, bọn họ có rất nhiều binh lính đối với việc Du quân bắc thượng không hề tán thành, trong lúc chiến đấu thì cũng có chút do dự. Vương gia ngài xem…có thể từ phương diện này mà làm một thông cáo không.”

Túc Lăng Uyên nghe hai vị tướng quân bẩm báo, mà khẽ gật đầu. Không sai, nếu như Du quân không thể đảm bảo lương thảo vẫn luôn cung ứng đầy đủ, không nói đến việc có thể thuận lợi công thành hay không, mà ngay cả tồn tại cũng chẳng thể lâu dài. Trước đây hoàng đế đã hạ lệnh cắt đứt lương thảo của Du quân, cho nên vấn đề lương thảo đã được giải quyết, hiện tại chỉ cần kéo chân Du quân….

Còn về kế ly gián…lần này, Tiêu Du bắc thượng, nói đến cùng cũng là vì trúng bẫy của mình, danh không chính ngôn không thuận, sợ là không chỉ những binh lính không danh không phận mà ngay cả những vị tướng dưới trướng của Tiêu Du, cũng không thể kiên định như sắt thép ủng hộ Tiêu Du tạo phản. Nói không chừng trong lòng của bọn họ đã bắt đầu nổi lên dao động.

Nghĩ đến đây, Túc Lăng Uyên khẽ nhếch khóe môi: “Giờ Tý hôm nay Tả tướng quân cùng đi một chuyến với bổn vương.” Cung Cửu còn ở bên trong Du quân, hiện tại tình hình của Du quân ra sao, tin tưởng không ai có thể so với Cung Cửu hiểu biết càng nhiều.

“Vâng.”

Vài ngày trước, sau khi ở Huyện Nhạc gặp được cánh quân viện trợ của Tây Bắc, thì Cung Cửu cũng đã lường trước được việc Túc Lăng Uyên sắp đến đây rồi. Quả nhiên, khuya đêm nay, sau khi nghe thấy có người tập kích, Cung Cửu liền nhanh chóng thay một bộ y phục dạ hành, ẩn thân đi ra ngoài doanh trại, đi ngược lại phương hướng có người tập kích, không qua bao lâu, thì đã tìm được Túc Lăng Uyên cũng bận y phục dạ hành đứng ở trong rừng.

“Vương gia.” Cung Cửu hành lễ.

Ý bảo Cung Cửu đứng dậy, Túc Lăng Uyên hỏi: “Tình hình bên trong Du quân như nào? Có khả năng tiêu diệt từng bộ phận không?”

Đúng lúc Cung Cửu cũng muốn bẩm báo chuyện này, vì vậy mà nhanh chóng đi thẳng vào chủ đề: “Ngoại trừ Vệ tướng quân – Lưu Khả đối với Tiêu Du còn tính là trung thành, vẫn luôn nghe theo lệnh của Tiêu Du, thì vài vị tướng quân khác đã sớm sinh ra bất mãn với hắn. Lúc trước chúng ta rải rác tin đồn khắp doanh trại là đại tướng quân cùng với đại hoàng tử có ý đồ tạo phản, thì cũng đã có một số binh lính rút lui có trật tự.”

“Tốt…” Túc Lăng Uyên khẽ nhếch khóe miệng: “Người biết nội tình không thể lưu lại, người khác… Tràn thêm nhiều lời đồn có thể làm cho bọn họ ly tâm, bổn vương muốn bọn họ chủ động đầu hàng.”

“Vâng.”

Sau đó, Túc Lăng Uyên lại đưa cho Cung Cửu hai mươi người ảnh vệ, trợ giúp hắn làm việc.

Đêm nay quân Tây Bắc tập kích, vốn dĩ Tiêu Du lệnh cho Xạ Kỵ tướng quân lãnh binh ra doanh kháng địch, nhưng mà Xạ Kỵ tướng quân lại cáo bệnh, không ra doanh trướng.

Tiêu Du nắm chặt nắm tay, cầm lấy đại đao tự mình ra trận, thì bị Vệ tướng quân Lưu Khả ngăn lại: “Đại tướng quân, để mạt tướng đi thôi.”

“Hừ, từng người từng người không muốn đi theo lão tử thì cút hết đi!” Đôi mắt Tiêu Du đỏ bừng, không nghĩ đến, huynh đệ đi theo mình vào sinh ra tử nhiều năm, từng thề nói sắt son đến chết cũng đi theo, nay đã thay đổi, còn chưa đi đến kinh thành thì đã sinh ra dị tâm: “Không có các ngươi, Tiêu Du ta cũng có thể mang binh bắc thượng.”

Lưu Khả an ủi Tiêu Du vài câu thì nhanh chóng mang theo người ra khỏi doanh địa, mà đêm nay những lời Tiêu đại tướng quân nói khi tức giận, lại dần dần bị khuếch tán bên trong quân đội.

Buổi tối nhiều ngày nay Xạ Kỵ tướng quân đều là đi đến trướng của Phiêu Kị tướng quân, cuộc nói chuyện của hai người từ lúc bắt đầu máy móc qua loa, thì cũng dần dần đi vào chủ đề chính.

“Nói đến cùng người muốn tạo phản cũng chỉ có mỗi Tiêu Du hắn, có quan hệ gì với ta và ngươi đâu. Nay một nhà thê nhi già trẻ lớn bé của ta đều phải chôn cùng Tiêu thị của hắn.” Không thể thành công đánh bại Huyện Nhạc, vấn đề lương thảo cũng dần dần trở nên căng thẳng, Phiêu Kị tướng quân không thể nào kiên định được nữa cũng chậm rãi nói ra câu oán hận.

“Tướng quân cũng biết…. Lời nói của Tiêu Du, khi mà Tây Bắc tập kích vào đêm đó?” Hiển nhiên Xạ Kỵ tướng quân cũng đã bất mãn từ lâu, trông thấy Phiêu Kị tướng quân gật đầu, thì nói tiếp: “Nếu Tiêu Du hắn một hai cũng không cần chúng ta theo hắn, vậy vì sao chúng ta không quy hàng tứ hoàng tử? Ít ra còn cầu được một đường sống.” Dù sao cũng là đại hoàng tử cùng với Tiêu Du bí mật tạo phản, không ai trong Du quân cảm kích việc này cả.

Do dự một lát, thì Phiêu Kị tướng quân cũng gật đầu: “Được, ngày mai ta sẽ phái người âm thầm liên lạc với tứ hoàng tử. Thăm dò ý tứ của y.”

Bên ngoài doanh trướng có một người nghe rõ tình huống hội thoại ở bên trong, sau hai canh giờ, Túc Lăng Uyên đã biết được tình huống tối nay….