Lăng Uyên Cầu Mặc

Chương 11: Hiểu lầm




"Công tử?" Ánh Đường nhìn thấy y đứng bên cửa sổ đã gần một canh giờ, nhịn không được lo lắng đành dò hỏi: "Công tử có muốn dùng một ít bữa tối hay không?"

"Không cần, ta không muốn ăn....." Thanh âm Tiêu Mặc Hàm khàn khàn.

"Công tử.....Vẫn là nên nghỉ ngơi sớm chút..... Thân thể công tử vừa khỏi, sợ là không thể chịu đựng sức ép....." Ánh Đường trông thấy y không chịu dùng bữa, đành khuyên y sớm đi nghỉ ngơi.

"Ta không sao..... Các ngươi đi nghỉ đi.... Không cần quản ta....."

"Công tử tội tình gì....."

Tiêu Mặc Hàm vẫn cứ như cũ đứng tại nơi đó, không nói chuyện.

Sau khi Túc Lăng Uyên ra khỏi Tẩm viện, liền một đường hướng đến Thục Lan viện nơi Tiêu Doanh Doanh đang cư ngụ, An Sinh đi ở phía sau hắn, không nói một lời.

"Hôm nay, Mặc Hàm đã gặp Vương phi?"

"Hồi vương gia, vào giờ mùi Vương phi có cho người mời Tiêu công tử đến Thục Lan viện, công tử đi khoảng một nén nhang thì trở về."

"..... Được rồi, lát nữa ngươi nhớ linh hoạt một chút."

"Vâng."

Một đường đi đến không tiếp tục nói chuyện, Tiêu Doanh Doanh biết tin Túc Lăng Uyên đến Thục Lan viện, liền nhanh chóng phân phó người chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn, chờ đã lâu. Thấy Túc Lăng Uyên thật sự đến đây, Tiêu Doanh Doanh vui vẻ ra mặt, nhanh nhẹn bước đến.

"Thần thiếp tham kiến Vương gia." Thanh âm nũng nịu tựa như có thể vắt ra nước.

"Nga? Vương phi vì sao lại biết hôm nay bổn vương sẽ đến đây?" Túc Lăng Uyên nhướn mày, ngữ khí bình thản không lộ tức giận.

"Thần thiếp..... Mỗi ngày đều vô cùng mong nhớ Vương gia, cho nên vẫn luôn chuẩn bị những món Vương gia thích ăn, ngày nào đó Vương gia đến..... Liền có thể nếm thử.....Không nghĩ đến, hôm nay thật sự có thể chờ được Vương gia...." Nói xong còn giả vờ ủy khuất dùng khăn gấm đè đè khóe mắt.

"Vương phi là trách bổn vương đến Thục Lan viện quá ít sao?" Kỳ thật sau ngày thành thân, đây là lần đầu tiên Túc Lăng Uyên đến Thục Lan viện.

"Thần thiếp không dám..... Vương gia.... Về sau thường đến là tốt......" Thấy Túc Lăng Uyên không ngồi xuống, Tiêu Doanh Doanh lại nói: "Vương gia.... Thức ăn không hợp khẩu vị sao?"

"Bổn vương đã dùng bữa, vẫn là nên nghỉ ngơi sớm đi." Dứt lời, liền tiến vào phòng ngủ.

Tiêu Doanh Doanh thấy thế càng thêm vui vẻ, nhanh chóng phân phó nha hoàn thu dọn bàn ăn, lại bảo mọi người lui ra ngoài, chính mình thì đi theo vào phòng, sắc mặt ửng đỏ: "Vậy.... Để thần thiếp hầu hạ Vương gia thay quần áo....."

Khóe miệng Túc Lăng Uyên khẽ nhếch, nâng cằm Tiêu Doanh Doanh lên, hơi cúi đầu, để sát vào nói: "Vương phi không cần sốt ruột, bổn vương thích tắm gội trước. Nàng trước ngoan ngoãn lên giường nằm cho tốt..... Bổn vương lập tức đến..... Hửm?"

Tiêu Doanh Doanh nghe thấy sắc mặt càng đỏ, gật đầu. Túc Lăng Uyên mỉm cười nhìn nàng, xoay người hướng đến phòng tắm.

Chỉ chốc lát sau Tiêu Doanh Doanh liền thoát hết y phục nằm yên trên giường, cảm giác tim trong lồng ngực đập liên hồi, khẩn trương cùng hưng phấn. Nàng nắm chặt lấy bàn tay run rẩy, ngượng ngùng chờ đợi chuyện sắp xảy ra. Lại không hề chú ý đến, cửa sổ đang dần được mở ra, một làn khói trắng phiêu đãng tiến vào. Tiêu Doanh Doanh có chút hoảng hốt, tựa như trông thấy Túc Lăng Uyên vén rèm lên giường, sau đó đè trên người nàng, ôm chặt lấy nàng.... Khẽ vuốt ve..... Hôn môi nàng.... Rồi sau đó bản thân dần mất đi ý thức trầm luân trong giấc mộng kiều diễm ướt át.

Trong phòng tắm, Túc Lăng Uyên ngồi ngay ngắn, quần áo chỉnh tề.

"Hồi vương gia, đã làm xong tất thảy." Ảnh Bát cung kính nói.

"Tốt." Túc Lăng Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mặc Hàm y..... Có dùng bữa tối và nghỉ ngơi tốt hay không?"

"Hồi vương gia, hôm nay Tiêu công tử chưa dùng bữa tối, chỉ là lúc công tử đã đi nghỉ ngơi, thuộc hạ mới đến đây.".

Túc Lăng Uyên nghe thấy trong lòng ẩn ẩn đau, xoa mày: "Đã biết, về sau mỗi ngày đều phải báo cáo tình huống của y cho bổn vương, nhất định phải bảo hộ y chu toàn, không được sơ xuất."

"Vâng." Ảnh Bát nói xong thân hình chợt lóe, biến mất trong màn đêm.

Túc Lăng Uyên đứng dậy đẩy cửa ra, An Sinh chính là đang canh giữ ở cửa.

"Ngày mai bổn vương giờ mẹo một khắc mới từ tẩm viện của Vương phi rời đi, chưa kịp dùng bữa sáng đã tiến cung thượng triều. Ngươi nhớ kỹ chưa?" Thấp giọng phân phó.

"Vâng. Nô tài đã sai hạ nhân trong viện rời đi, còn lại đều là người một nhà."

"Còn có.....Thuốc cần chuẩn bị thì hãy chuẩn bị, tránh làm Vương phi nghi ngờ."

"Vâng."

Dặn dò xong, Túc Lăng Uyên không tiếng động lặng yên rời khỏi Thục Lan viện. Quả nhiên trên đường rời đi đều không thấy một hạ nhân lạ mặt nào. Túc Lăng Uyên theo thói quen quay về tẩm viện của mình, đột nhiên dừng chân, nghĩ nghĩ, thở dài, vẫn là đến thư phòng.

Chờ đến ngày hôm sau Tiêu Doanh Doanh tỉnh lại, đã là canh ba giờ thìn, sờ sờ giường đệm bên cạnh, không có độ ấm, xoa xoa thái dương hơi phát đau, mới có chút thanh tỉnh: "Ai đang bên ngoài?"

"Là nô tỳ."

"Trương ma ma đâu?"

"Hôm nay ma ma còn chưa dậy, có lẽ đêm qua đã làm việc cực khổ." Trương ma ma đồng dạng cũng đã bị Ảnh Bát hạ dược.

"Cũng được, bổn Vương phi đã dậy, vào đi." Tiêu Doanh Doanh không hề nghi ngờ.

Nàng chỉ cảm thấy thân thể của mình có chút đau nhức, nhưng cũng không thấy bất luận dấu vết gì, vừa mới nhíu mày, liền nhìn thấy nha hoàn đang thu thập khăn trắng đã nhiễm đỏ trên giường, mặt nhanh chóng ửng hồng, một tia khác thường trong lòng liền tan thành mây khói.

"Vương gia đi khi nào?"

"Hồi vương phi, giờ mẹo một khắc Vương gia đã rời đi, chưa dùng bữa sáng đã tiến cung."

"Được rồi, lui xuống đi, truyền thiện."

"Vâng."

Vài ngày tiếp theo, Túc Lăng Uyên hạ triều liền đi đến thư phòng, ban ngày ngơ ngẩn, ban đêm mệt mỏi liền trực tiếp nghỉ ngơi, không phải hắn cố ý không về Tẩm viện, mà thật sự là bị công việc trong triều quấy nhiễu. Hôm trước, phái người đi điều tra tri phủ Việt Châu - Lương Văn Tài đã có tin tức. Quả nhiên tra ra được tên Lương Văn Tài này cùng Tiêu Việt âm thầm cấu kết đánh lạc hướng, càng thêm xác minh suy đoán của Túc Lăng Uyên cùng Túc Lăng Đào. Nhưng hiện nay, không phải là thời cơ thích hợp để diệt trừ Lương Văn Tài, bởi vì dựa vào ký ức kiếp trước của Túc Lăng Uyên, rất nhanh triều đình sẽ nhận được tình báo Tây Bắc lâm nguy, không thể tránh được một hồi chiến tranh, đến lúc đó, Tiêu Việt chắc chắn sẽ làm ra càng nhiều hành động, nói không chừng còn sẽ rời quân, cho nên lựa chọn tốt nhất bây giờ là án binh bất động.

Chỉ là..... Nếu dựa theo sự tình phát triển đời trước, khẳng định chính hắn sẽ phải mang binh xuất chinh, rồi sau đó xảy ra một loạt sự kiện, cuối cùng thất bại.... Nếu không bố trí đề phòng trước, sợ là sẽ giẫm vào vết xe đổ đời trước, cho nên vẫn là lo trước khỏi họa. Dựa theo ký ức, sợ là chỉ còn khoảng nửa tháng để cho hắn lo liệu. Nghĩ đến đây, Túc Lăng Uyên càng thêm phiền lòng.

Cũng không biết Hàm nhi gần đây thế nào? Xoa xoa thái dương.

"Gọi Ảnh Bát đến."

"Vâng." Có người đáp lời.

"Thuộc hạ Ảnh Bát." Không đến thời gian một chung trà, trong bóng tối liền truyền ra thanh âm.

"Mặc Hàm gần đây thế nào? Có dùng cơm tốt không? Ngủ an ổn chứ?"

"Hồi vương gia, mấy ngày gần đây Tiêu công tử.... Không phải đọc sách, thì chính là thường xuyên ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ phát ngốc. Thức ăn cũng không dùng nhiều, nghĩ ngơi tương đối trễ, còn thường xuyên giật mình tỉnh giấc." Ảnh Bát trả lời đúng sự thật.

"Ai....Ngươi muốn ta phải làm sao đây.....Ngươi mới....." Ý thức được bản thân thất thố, Túc Lăng Uyên dừng lại câu chuyện: "Thôi, lui ra đi."

"Vâng."

Túc Lăng Uyên đứng dậy, vốn định đến thăm Tiêu Mặc Hàm, không nghĩ tới, An Sinh bên ngoài thông truyền, Vương phi cầu kiến.

Sau ngày Túc Lăng Uyên làm Tiêu Doanh Doanh cho rằng hắn đã ngủ lại, sau đó Tiêu Doanh Doanh vẫn luôn chờ Túc Lăng Uyên lần nữa bước vào Thục Lan viện, sau hỏi An Sinh mới biết được, mấy ngày nay Túc Lăng Uyên đều ở tại tẩm viện. Tiêu Doanh Doanh vốn định đi tìm Tiêu Mặc Hàm lần nữa, thì bị Trương ma ma khuyên can. Trương ma ma nói: "Vương phi nếu năm lần bảy lượt đi tìm Tiêu Mặc Hàm bảo y làm Vương gia đến Thục Lan viện, bọn hạ nhân chỉ biết rằng Tiêu Mặc Hàm vô cùng được sủng ái, bọn họ sẽ càng không để Vương phi vào mắt." Chính vì vậy Trương ma ma mới giúp nàng ra một chủ ý, chính là để nàng chủ động cấp Tiêu Mặc Hàm một cái danh phận, có danh phận thị thiếp, có thể đơn độc trụ một viện, thứ nhất có thể làm Tiêu Mặc Hàm rời khỏi tẩm viện của Vương gia, thứ hai là sau khi Tiêu Mặc Hàm có danh phận, những ngày thị tẩm sau này Vương phi có thể tự mình an bài, thứ ba Vương phi có thể có tiếng thâm minh đại nghĩa, vô cùng rộng lượng, Trương ma ma còn an ủi khuyên nhủ Tiêu Doanh Doanh chỉ cần Tiêu Mặc Hàm dọn ra khỏi tẩm điện Vương gia, thời gian lâu dài, Vương gia sẽ chậm rãi phai nhạt tình cảm với y, Vương phi lại có thể dễ dàng ở bên khiến Vương gia vui vẻ nhiều hơn, như vậy nhất cử tứ tiện. Tiêu Doanh Doanh nghe xong cảm thấy có lý. Hôm nay liền đi tìm Túc Lăng Uyên nói chuyện này.

"Thỉnh an Vương gia." Chỉ chốt lát, Tiêu Doanh Doanh đã đi đến thư phòng.

"Miễn lễ, Vương phi có chuyện gì?" Ngữ khí không kiên nhẫn.

"Thần thiếp......Chỉ nghĩ đến xem Vương gia....."

"Nga? Vậy nếu Vương phi đã nhìn thấy rồi thì về đi....." Ánh mắt như nhìn thấu tất cả tâm tư của nàng.

"Vương.....Vương gia, thần thiếp có chút việc nhỏ, muốn hỏi ý kiến của ngài." Tiêu Doanh Doanh vẫn là nhịn xuống.

"Chuyện gì?"

"Thần thiếp được Vương gia tín nhiệm cho quản lý nội trạch, thì phải có trách nhiệm chiếu cố các vị muội muội cùng..... Đệ đệ..... Mặc Hàm y...... Vẫn là đệ đệ của thần thiếp, thần thiếp không muốn y chịu ủy khuất." Tiêu Doanh Doanh một bộ trọng tình trọng nghĩa.

"Lại như thế nào?"

"Thần thiếp là nghĩ, Mặc Hàm cũng đã hầu hạ Vương gia được một đoạn thời gian, hẳn là nên cho y một danh phận, lại an bài một tẩm viện, ở cũng thoải mái hơn. Chỉ là không biết ý định của Vương gia?"

Túc vương triều phẩm cấp trắc phu nhân trở lên đều cần phải được hoàng đế hạ chỉ sắc phong, cho nên Tiêu Doanh Doanh nói đến danh phận, cũng chỉ là một cái danh thị thiếp.

Túc Lăng Uyên như thế nào không rõ tâm tư của nàng, bèn không vui đáp: "Chuyện của Mặc Hàm, bổn vương tự biết chừng mực, Vương phi không cần nhắc lại." Nói xong thoáng nhìn qua Tiêu Doanh Doanh, lại nói: "Bổn vương còn có việc, Vương phi không còn chuyện gì khác thì về đi."

"Vương.....Vương gia....Vậy..... Đêm nay ngài sẽ tới Thục Lan viện dùng bữa chứ?" Tiêu Doanh Doanh có chút không cam lòng.

"Không được, bổn vương công sự bận rộn, lui ra đi." Bị Tiêu Doanh Doanh quấy nhiễu, hứng thú ra cửa của Túc Lăng Uyên cũng không còn.

".....Vâng." Tiêu Doanh Doanh đành phải lui ra ngoài.

Ngày hôm sau, khắp nơi trong Vương phủ đều lưu truyền tin, Vương phi rộng lượng nghĩ cho Tiêu công tử ở tẩm viện Vương gia một cái danh phận, nhưng lại bị Vương gia cự tuyệt. Xem ra, Vương gia đối với Tiêu công tử cũng không phải quá để tâm, chỉ sợ là ham mới mẻ, chơi chán rồi thì đuổi ra phủ. Cho nên hạ nhân phụng dưỡng Tiêu Mặc Hàm cũng dần dần có dấu hiệu chậm trễ. Sau khi Ánh Đường biết tin đám hạ nhân lắm miệng nói bậy thì vô cùng tức giận, sợ Tiêu Mặc Hàm nghe được, nhưng mà xưa nay không có tường nào là không lọt gió.

Tiêu Mặc Hàm biết được cũng không nói gì.