Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 92-2: Chúng sinh muôn màu (2)




Đoàn tàu đột nhiên lay động một cái, chú bé con đứng không vững, nhẹ buông tay, mì ăn liền không ngờ đều tặng cho cô gái phấn bánh. Hệ thống cung cấp nước trên toa ăn tuy rằng thời điểm nóng thì ít, thời điểm lạnh thì nhiều. Nhưng cô gái phấn bánh hiển nhiên gặp may mắn, mua được vé xổ số, đụng phải cái tỷ lệ rất nhỏ này. Bị phỏng, oa oa kêu lên. Dùng sức đẩy, khiến chú bé ngã ngồi bịch xuống đất.

Chỉ là trên người cũng đã treo những sợi mì này, hôi hổi bốc hơi nóng.

Chú bé con bị hù khóc váng lên. Cô gái kia hiển nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, chửi loạn cả lên:

– Con cái nhà ai, người lớn đâu. Bị mù ư, mà để nó chạy ra…

Sau đó một loạt câu chửi thô tục thao thao bất tuyệt lăn ra, nhất thời không có dấu hiệu ngừng nghỉ.

Thấy không có ai ra mặt, bốn gã thanh niên càng thêm hung hăng. Một gã mắt đá gà lớn tiếng nói:

– Ái Lệ, việc này không thể cứ như vậy bỏ qua. Người lớn bọn họ cũng không biết quản giáo một chút, khẳng định phải bồi thường đấy.

Chú bé con chỉ biết khóc, nước mắt lưng tròng nhìn mì ăn liền trên người cô gái phấn bánh. Phần lớn không phải thái độ hối hận xin lỗi, mà là tiếc mì ăn liền của mình. Rõ ràng ở trong mắt cậu bé, vẫn chưa ý thức được nguy cơ lớn hơn nữa.

Một gã râu cá trê, rõ ràng có chút sùng bái ngoại quốc, giơ tay túm lấy cánh tay của cậu bé, hùng hổ hỏi:

– Ê nhóc, người lớn nhà cậu đâu?

Bọn họ bình thường ở thời điểm không có lý đều phải nói ba phần, huống chi bây giờ là thời điểm có lý.

Chú bé con khóc rống lên:

– Cháu không cố ý.

– Anh đây không quan tâm nhóc cố ý hay không cố ý.

Gã râu cá trê cười lạnh, dùng sức nắm cánh tay của cậu bé, nói:

– Người lớn nhóc không đến, anh đây sẽ đem nhóc bán cho người buôn!

Chú bé con lúc này mới ý thức được sự nghiêm trọng của thói đời, lên tiếng hét lớn:

– Chị, chị mau tới đây, có người bắt nạt em.

Gã râu cá trê trong lòng có chút bình tĩnh, đối phương chỉ có chị, xem ra sự việc càng dễ giải quyết. Thật không ngờ nhìn hồi lâu cũng không thấy ai đi tới, tức giận nói:

– Nhóc, nhóc hù anh mày à. có phải nhất định phải cho cậu chút lợi hại xem hay không.

Nói xong vung cánh tay, làm tư thế muốn đánh.

Lâm Dật Phi có chút khó chịu, nhìn thấy tất cả mọi người thờ ơ giống như xem xiếc, đành phải đi ra phía trước, nói:

– Thôi đi, thôi đi. Nó chẳng qua chỉ là một đứa bé, đợi người nhà cậu bé tới rồi giải quyết.

– Mày là ai!

Gẫ râu cá trê rõ ràng lửa giận không chỗ giải phóng, chuyển lên người Lâm Dật Phi:

– Mày là người nhà nó ư?

Lâm Dật Phi lắc đầu.

– Vậy thì cút xa một chút.

Gã râu cá trê lạnh lùng nói.

Lâm Dật Phi lông mày dựng lên, không kìm nổi cười nói:

– Tôi không đi thì sao?

Hắn phát hiện thói đời bây giờ chẳng có gì khác với tám trăm năm trước. Nhiều khi đạo lý vẫn là về phía nắm đấm mạnh. Có rất nhiều người, bạn kính người ta một thước, người ta liền xâm lấn ba trượng.

Bốn gã phần phật vây quanh ở bên cạnh hắn, chen chúc trên lối đi, lạnh lùng nhìn Lâm Dật Phi. Rõ ràng muốn cho hắn cái uy thế phủ đầu, tuy nhiên vẫn còn chút do dự. Lâm Dật Phi tuy rằng thoạt nhìn không có bè cánh, nhưng cái đầu vẫn ở đó. Bọn họ người cao nhất vẫn còn kém hắn nửa cái đầu.

Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, đưa tay tới, nói:

– Làm phiền nhường một chút.

Vài người nghe theo tránh qua một bên. Lâm Dật Phi đi tới, giơ tay ôm lấy chú bé, phủi phủi bụi đất trên người chú bé, vỗ về:

– Tiểu đệ, người nhà em ở đâu, anh đưa em quay về.

Vài gã thanh niên rõ ràng vẫn chưa hiểu rõ đi lại, một gã trách cứ:

– Mày đẩy tao làm gì.

– Quỷ mới đẩy mày, không phải mày chen tao sao.

– Tao chen mày làm gì. Đây là tiểu quỷ này giở trò.

Chú bé con chỉ ngón tay về phía toa ăn, nói:

– Ở toa giường nằm bên kia.

Tuổi của nó mặc dù nhỏ, nhưng vẫn biết người nào đối tốt với nó, càng biết bản lĩnh ăn vạ. Lâm Dật Phi lắc đầu, cười thầm quỷ kế của cậu bé này.

Mấy gã kia lại chen chúc đi qua, nói:

– Nhỏ, mày được đấy. Coi thường bọn này sao.

Gã mắt đá gà động tay đầu tiên, giơ tay đẩy vai Lâm Dật Phi, nói:

– Mày muốn ăn đòn đúng không.

Lâm Dật Phi một tay vẫn ôm chú bé, tay còn lại túm lấy tay của gã kia, thản nhiên nói:

– Tất cả mọi người lui một bước, chuyện này cứ cho qua như vậy được không?

Mắt đá gà một tay cứng lại ở khoảng không. Trên mặt nhăn nhó, mắt mũi miệng dúm dó lại với nhau.

– Mày nói cho qua là cho qua sao. Như vậy lão đây rất mất mặt

Râu cá trê rõ ràng không phát hiện mắt đá gà mắt bị dị trạng, vung chân đá tới. Vốn đã tính toán đâu vào đấy rồi. Tiểu tử này một tay ôm đứa bé, một tay bị bạn của mình kéo lêch người. Lần này tuy rằng không thể khiến cho hắn đoạn tuyệt tôn, cũng tuyệt đối không thể để cho hắn dễ chịu.

Đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, râu cá trê ôm chân phải nhảy dựng lên. Vừa rồi một cước kia lại đá vào đùi của Lâm Dật Phi. Cái cảm giác này giống như đá vào tấm thép vậy, chỉ cảm thấy ngón chân dường như bị chặt đứt.

Lâm Dật Phi buông nắm đấm, thản nhiên nói:

– Làm phiền nhường một chút.

Bốn người thấy tình hình không ổn, lần lượt tránh sang một bên. Hai cô gái còn không biết tốt xấu, liền muốn xông lên đánh lẫn nhau. Chỉ cần ôm chặt lấy Lâm Dật Phi, không tố cáo hắn cái tội cưỡng gian, cũng phải tố cáo hắn cái tội vô lễ.

Không ngờ Lâm Dật Phi dường như có mắt ở sau lưng. Đột nhiên dưới chân gia tốc, ngay sau đó đã đến chỗ của bốn gã kia. Bàn tay vô ý đã đẩy cái gã cuối cùng, gã nọ chỉ cảm thấy một phần lực mạnh truyền tới. Tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng lại không thể kháng cự, không ghìm nổi ngã về phía trước. Mấy gã phía trước không có chuẩn bị gì. Một dóng một ngã, vừa vặn đụng phải hai cô gái đang xông lại, bốn người ngã nhao xuống đất. Hai gã khác ngã lên người người khác. Đợi tới khi mấy gã xui xẻo đầu óc choáng váng đứng dậy được, phát hiện Lâm Dật Phi và chú bé con đã đi xa rồi. Không khỏi chửi ầm lên, nhưng lại không dám xông lên đi tìm.

– Hoàng Hạo, mày vừa rồi không động tay.

Râu cá trê thể hiện bất mãn với mắt đá gà.

Mắt đá gà run rẩy vươn cánh tay, nói:

– Mấy anh, bỏ qua đi. Người này chúng ta không thể trọc vào đâu.

Mọi người giương mắt nhìn, lúc này mới phát hiện trên cổ tay của mắt đá gà đã sưng lên một cục lớn, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, lên tiếng!

– Đại ca, mì của em.

Chú bé mặt mày hớn hở. Thấy cậu ta đi đến giữa hai khoang xe liền dừng lại hỏi.

– Còn hỏi mì ư?

Lâm Dật Phi giơ tay gõ vào đỉnh đầu cậu ta một chút, nói:

– Tự mình quay về trước đã rồi nói sau. Lần sau khi lại pha mì, nhớ để cho người khác đi ra.

Chú bé con nhếch miệng bộ dạng như lại muốn khóc:

– Chị sẽ mắng em mất. Chút việc nhỏ cũng không làm được.

Lâm Dật Phi có chút cười khổ. Đột nhiên nhìn thấy một xe hàng đẩy tới, thò tay rút tiền mua cho chú bé một ống mỳ, lấy nước nóng trên xe hàng pha mì giúp cậu bé, rồi nói:

– Thế này được rồi chứ?

Chú bé con vui vẻ mỉm cười, nói:

-Cám ơn đại ca ca, anh là người tốt. Tuy nhiên, tuy nhiên…

Khờ dại nhìn Lâm Dật Phi, bộ dạng muốn nói lại không dám nói.

– Chuyện gì? Còn có cái gì không hài lòng sao?

Lâm Dật Phi cười nhìn chú bé.

– Loại mì không giống với cái trước.

Chú bé con bưng cốc mì, bĩu môi nói.

– Em không thích ăn à?

Lâm Dật Phi có chút đau đầu.

– Không phải, nếu như chị em hỏi tới thì làm sao?

Chú bé con dường như có chút sợ chị biết mình gặp rắc rối.

– Rất đơn giản.

Lâm Dật Phi mỉm cười, tiếp tục nói:

– Nếu như không muốn chị em biết, nói với chị em rằng trên đường đi gặp một người vô cùng thích loại mì của em. Em có lòng tốt liền đổi mì với họ. Chẳng phải là được rồi sao.

– Đúng vậy.

Chú bé con ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy không có gì sơ hở, nhìn Lâm Dật Phi với ánh mắt sùng bái, nói:

– Đại ca ca, anh thật là chuyên gia nói dối.

Lâm Dật Phi mỉm cười, đường đường một tiên phong không biết từ lúc nào đãbiến thành chuyên gia nói dối rồi. Hắn vỗ vỗ đầu của chú bé, nói:

– Mau quay về đó đi. Đi lại ở đây phải cẩn thận một chút, đừng lại ném lên người người khác. Lúc đó sẽ không có đại ca ca giúp em đâu.

Chú bé con gật gật đầu, xoay người vui vẻ chạy đi. Mới chạy hai bước, giống như nhớ tới điều gì, quay đầu lại nhìn Lâm Dật Phi làm cái mặt quỷ. Rồi đi chậm lại, rõ ràng đã nghe theo kiến nghị của Lâm Dật Phi.

Lâm Dật Phi nhìn hình bóng đứa bé biến mất không thấy nữa, mỉm cười nhìn bên ngoài cửa kính xe. Trong khoang rất ngột ngạt, hắn chẳng muốn đi vào. Cũng không phải sợ, chẳng qua là cảm thấy những người đó có chút đáng thương. Bản thân muốn ra tay một chút trừng trị bọn họ, nhưng lại cảm thấy vô vị. Bởi vì loại người này thật sự nhiều lắm.

Loa của toa xe mở loại âm nhạc yêu đến chết đi sống lại. Lâm Dật Phi mặt nhăn nhíu mày, loại âm nhạc này ở đâu dường như đều tránh không được. Đột nhiên âm nhạc loa truyền đến két một tiếng dừng lại. Lâm Dật Phi hơi sửng sốt, bên trong loa truyền đến giọng nói dịu dàng nhưng có chút lo lắng của nhân viên phục vụ:

– Các vị lữ khách xin chú ý, các vị lữ khách xin chú ý. Có một lữ khách đột nhiên bị hôn mê. Có vị nào là thầy thuốc, xin hãy đến toa giường nằm phòng số năm. Cảm ơn.