Lưu Minh Lý cười nói:
– Nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Lâm Dật Phi gật gật đầu cười nói:
– Chú đôi tay này cũng dường như không thường xuyên bưng bê nhỉ?
Lưu Minh Lý nhìn tay của mình một hồi, lại liếc nhìn phòng bếp một cái, hạ giọng nói:
– Cảm ơn cậu.
– Không cần cảm ơn.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Nói cảm ơn cháu để làm gì. Có thể đi tới ngày hôm nay, mỗi người đều làm việc mà mình nên làm. Có những lúc, thành công vẫn cần tự mình đi giành lấy.
Lưu Minh Lý nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng mỉm cười, giơ tay vỗ vỗ lên vai hắn thật mạnh, nói:
– Cậu cố gắng như vậy, làm chuyện gì đều sẽ thành công thôi.
Nói xong quay đầu nhìn ra, nói:
– Đại tiểu thư, cô nói xem có đúng hay không?
Bách Lý Băng đang bưng một đĩa trứng gà rán, nhìn Lâm Dật Phi, tràn đầy ý xấu.
Lâm Dật Phi lòng thiếu tự tin, chậm rãi đứng lên, ngồi trước bàn ăn, cười khổ nói:
– Thật không ngờ tay nghề của bác trai cũng không tệ lắm.
Bách Lý Băng cười một tiếng, đặt đĩa thức ăn này bên phía Lâm Dật Phi, nói:
– Anh đã nói tay nghề không tệ, em sẽ hào phóng một chút. Tất cả đĩa này sẽ thuộc về anh.
Nói xong liền quay đầu lại đột nhiên cười nói:
– Cha, đợi một chút. Con làm thêm một món nữa, có người nói tay nghề của con không tệ.
Lâm Dật Phi cười khổ ngồi xuống, nhìn đĩa trứng gà rán kia mà phát sầu. Lưu Minh Lý đột nhiên vỗ vào vai hắn một chút, ép hắn ngồi xuống, nói:
– Thật ra cậu phải cảm thấy may mắn, đôi khi thẻ tốt chưa chắc đã là ngon.
Lâm Dật Phi trừng mắt nhìn y, lại nhìn món ngon Bách Lý Hùng làm ở một bên, nói:
– Nếu chú không ngại, có thể đổi chỗ với cháu?
Lưu Minh Lý mỉm cười, nói:
– Tôi một chút cũng không ngại. Tuy nhiên trước khi đổi vị trí, tôi còn muốn nói cho cậu biết một bí mật.
– Bí mật gì?
Lâm Dật Phi hứng thú.
– Đại tiểu thư xào thức ăn có thể chỉ qua lửa.
Lưu Minh Lý vẻ mặt nghiêm túc, ý cười trong mắt chính là nhìn qua có thể biết ngay:
– Nhưng vừa rồi tôi phát hiện, ông chủ xào rau thức ăn đều không phân biệt mì chính và muối!
Lâm Dật Phi ngơ ngác nhìn bàn ăn, đột nhiên hỏi:
– Vậy món chú nấu là món nào? Cháu rất có hứng thú biết.
Lưu Minh Lý chỉ vào một đĩa rau trộn dưa chuột nói:
– Uhm, chính là cái này.
Lâm Dật Phi cười cười, chỉ có điều so với quả mướp đắng bỏ đầu không có gì khác nhau:
– Đây là xào rau ư? Nếu như vậy, mọi người sao không nói sớm cho cháu.
Lưu Minh Lý trên dưới nhìn hắn một cái, có chút kinh ngạc hỏi:
– Chẳng lẽ cậu ngoại trừ võ công giỏi, còn có tuyệt chiêu nấu ăn đặc biệt sao? Thật sự hiếm có.
Lưu Minh Lý liên tục gật đầu, rồi lại nói tiếp:
– Người đàn ông như vậy chỉ có khu vực hành chính nào đó của quốc gia mới có thôi.
– Không phải như vậy.
Lâm Dật Phi lắc đầu mỉm cười, nói:
– Ý của cháu là, sớm biết sẽ như vậy, bữa sáng cháu ít nhiều đã ăn một chút, bây giờ cũng không đến nỗi bụng không!
Hai người phá lên cười, Bách Lý Băng vọt ra như lửa cháy. ‘Bịch’ một tiếng, hạ nồi canh xuống ở trước mặt của Lâm Dật Phi, nói:
– Nóng quá.
Hai cánh tay bóp lên vành tai của Lâm Dật Phi:
– Mượn tai của anh một chút.
Lâm Dật Phi không dám quay đầu lại, chỉ có thể kháng nghị nói:
– Đại tiểu thư, cô không có tai sao? Giải nhiệt cũng không cần dùng phương pháp này chứ? Làm người phải phúc hậu một chút chứ.
Bách Lý Băng sau một lúc lâu mới bỏ tay xuống, hót như khướu, nói:
– Tai của em là dùng để nghe đấy, cũng không phải máy tản nhiệt. Chỉ có điều tay rất bẩn, làm gì có khăn?
Vừa nói vừa nhìn chằm chằm bộ tây phục sạch sẽ trên người Lưu Minh Lý không có ý tốt.
Lưu Minh Lý bị nhìn đến sợ hãi, đành phải đứng lên, nói:
– Để tôi đi tìm. Ồ, ông chủ, đĩa rau ông bưng xem ra rất tươi nhỉ.
– Đúng là rất tươi, khăn lau không cần tìm vội.
Bách Lý Hùng kéo Lưu Minh Lý ngồi xuống, nói:
– Minh lý, anh nói xem tôi đối với anh tốt không.
– Không có gì để nói.
Lưu Minh Lý vội vàng nói. Tuy nhiên nói thế nào, Bách Lý Hùng cũng không giống như kiểu đang muốn phát tiền thưởng cho y.
Trên mặt Bách Lý Hùng trồi lên nụ cười hài lòng, đặt đĩa rau đó ở trước mặt của Lưu Minh Lý, nói:
– Anh nói như vậy, thì tôi an tâm rồi. Đĩa rau này lúc nãy là rất tươi. Tôi mới bỏ vào trong nồi, đột nhiên hết gas. Tuy nhiên căn cứ báo khoa học mới nhất, rau xanh nấu như vậy mới có chất dinh dưỡng. Nào, ăn nhiều một chút, không cần khách khí với tôi.
Bách Lý Hùng vươn đũa, gắp cho y đầy một bát.
Lưu Minh Lý sửng sốt.
Ngày mùng một tháng mười là k’ nghỉ dài hạn, khoản chừng bảy ngày. Rất nhiều người sau ngày mồng một tháng năm’, đã nghển cổ chờ đợi, lên kế hoạch đi đâu đó du lịch. Ba ngày nghỉ lớn hiện giờ là ngày mồng một tháng năm, mùng một tháng mười, còn có tết âm lịch, dường như đã trở thành thời gian tâm điểm của năm. Ngày hình như cũng không còn phân biệt dựa theo xuân hạ thu đông nữa.
Chỉ là như vậy, ngày cố nhiên có chút hi vọng. Thời gian lại có vẻ trôi qua nhanh như bay. Mỗi năm vòng đi vòng lại, tâm trạng háo hức chờ đợi đón năm mới hàng năm chỉ có đi tìm trong ký ức.
Sáng sớm, một tiếng ngân dài của xe lửa dừng lại trong thời gian ngắn ngủi ở một nhà ga nhỏ, rồi lại ầm ầm phóng đi. Một số hành khách cầm theo trứng gà, bánh bao, cháo hoa, dưa muối làm bữa sáng quay về chỗ ngồi. Rất nhiều người không thích ăn bữa sáng phục vụ trên xe. Thứ nhất là đơn điệu, thứ hai có chút đắt. Nếu như so sánh, mỗi cái trạm dừng vô tình đã trở thành địa điểm tốt để mua bữa sáng.
Lâm Dật Phi duỗi cái lưng mệt mỏi, ngáp một cái, cũng không xuống xe lửa mua ít đồ. Nhìn người ta cầm bánh bao ăn, có chút cười khổ. Bách Lý Băng mặc dù không đi cùng với hắn, nhưng lại mua cho hắn đồ ăn ước chừng cho bảy ngày. Tùy tiện lôi ít đồ ăn ra, nhét vào miệng. Nghe radio nhàm chán của xe lửa, biết rằng cách điểm đến của hắn ít nhất còn phải mất hơn một giờ nữa.
Trong xe hỗn tạp các loại mùi khó ngửi, Lâm Dật Phi mua là ghế ngồi cứng. Đại Ngưu đi mua vé cho hắn. Trở về khoe công lao cầm trong tay, ánh mắt nhấn mạnh khủng bố nói, người đông nghìn nghịt, chiêng trống vang trời, mới có thể mua được một chỗ ngồi cũng không tệ rồi, đừng nói chi là giường nằm!
A Thủy oán giận một hồi, con mèo đêm này chẳng những ban ngày rất ít ra ngoài, mà ‘Mùng một tháng mười’ trong mắt cậu ta cũng chẳng có gì khác so với bình thường. Cậu ta cả ngày đều giống như đang nghỉ học. Không khỏi thở dài nói, sớm biết như vậy, còn không bằng tự mình đặt vé qua mạng. Tuy nhiên suy xét đến thân thể khoẻ mạnh của tiểu Phi, còn có thể tiết kiệm được không ít tiền, a Thủy cũng không nói gì thêm. Nhưng lại dặn dò hắn nhớ mở máy di động, mỗi ngày phải gọi điện thoại cho Lâm mẫu.
Lâm Dật Phi lúc đêm khuya, mang theo lời dặn dò của mọi người bước lên lữ trình núi Thiên Trụ. Không dùng sức lực gì đã bị đám người như ong vỡ tổ chen lên xe lửa. Khó lắm tìm được chỗ ngồi của mình, mới phát hiện trên kệ hành lý đã chất đầy. Dường như mọi người không phải đi du lịch, mà là chạy nạn.
Đối diện là một đôi tình nhân trẻ tuổi. Chàng trai còm nhom, mặt mày ủ rủ. Cô gái thì lại mặt mày hớn hở, không ngừng càu nhàu.
Cô chưa từng có suy xét kinh tế của bạn trai có gánh nổi hay không, dù sao không có tiền thì bảo anh ta giơ tay xin tiền cha mẹ. Đáng giá để cô suy tính là nhân lúc đang còn trẻ tiêu xài thế nào cho thoải mái. Bằng không đợi tới khi bị giảm giá trị rồi, hối hận cũng quá muộn. Tuy nhiên tuổi trẻ của cô phần lớn biểu hiện trên những cục mụn trứng cá trên khuôn mặt, trong hơi thở tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân.