Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 90: Nhân viên bán hàng ưu tú




Ánh mặt trời buổi sáng sớm khi đó không nóng nực bằng sự nóng bức giữa trưa hè, phơi nắng rất ấm áp. Trong khi rất nhiều người lúc này vẫn còn cao gối mà ngủ, Lâm Dật Phi đã bị Bách Lý Băng lôi từ trên giường xuống, đi dạo hơn một giờ.

Mặc dù là Băng mỹ nhân nổi tiếng ở Chiết Thanh, nhưng từ khi Lâm Dật Phi gặp được Bách Lý Băng, chỉ phát hiện cô rất hoạt bát đáng yêu, dường như tất cả sầu lo đều rời bỏ cô mà đi.

Hoàn cảnh có thể thay đổi một người, tình yêu cũng như thế.

– Mua cái gì được đây?

Bách Lý Băng bĩu môi. Từ lúc thương trường này sát nhập vào cái nhà kia, lại luôn cảm thấy không hài lòng.

– Mua cái gì cũng được.

Lâm Dật Phi mỉm cười nói. Hắn biết Bách Lý Hùng lúc này trong cảm nhận của Bách Lý Băng, đã chiếm vị trí rất quan trọng. Điều này trong lúc cô do dự chọn quà, có thể nhận ra. Bởi vì đối với một người tính tình qua quít mà nói, chọn lựa món quà không phải là việc nan giải.

– Anh dù sao cũng phải cho em chút ý kiến chứ.

Bách Lý Băng bất mãn lẩm bẩm.

– Anh xem, em chọn cái gì, anh đều nói được. Một chút chủ kiến cũng không có.

Tuy rằng ngoài miệng nói người đàn ông bên cạnh không hề có chủ kiến như vậy, nhưng Bách Lý Băng lại rất có chủ kiến kéo cánh tay của hắn, tuyệt đối không buông ra!

Lâm Dật Phi cười khổ nói:

– Thật ra món quà gì không quan trọng, quan trọng chính là tấm lòng. Cổ nhân có câu ngàn dặm đưa lông ngỗng…

Hắn thật ra muốn nói là, bản thân em chính là món quà tốt nhất. Cha em chỉ cần gặp được em, chính là món quà sinh nhật lớn nhất của ông rồi.

– Được rồi, được rồi.

Bách Lý Băng cuống quít ngắt quảng cái diễn thuyết ngẫu hứng của hắn:

– Mặc dù nói cổ rất chảnh, cũng rất khốc liệt. Nhưng em vẫn hy vọng anh nói những thứ hữu dụng nhiều một chút.

Đột nhiên thở dài một tiếng, nói:

– Dật Phi, anh nói xem. Có phải em rất sơ ý hay không?

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lâm Dật Phi, Bách Lý Băng có chút thương cảm nói:

– Em phát hiện mình và cha thật sự là giao lưu quá ít. Em không biết ông ấy thích gì, sở thích là gì, thậm chí ngay cả số quần áo ông mặc là bao nhiêu cũng không biết. Trước kia em luôn cảm thấy ông rất có lỗi với mẹ, nhưng em có phải cũng rất có lỗi với cha hay không?

Lâm Dật Phi đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, nói:

– Cha mẹ vĩnh viễn không oán hận con cái. Thật ra em không cần mua cái gì cả. Đối với cha mẹ, chỉ cần mỗi ngày quan tâm ân cần thăm hỏi một câu, thì họ cũng đã đủ hài lòng rồi.

Hắn hiện tại đối với cái đạo lý này cảm ngộ rất sâu, là bởi vì mẹ Lâm ngày ngày gọi điện thoại cho hắn. Mẹ Lâm từ khi hắn đi học, mỗi ngày đều không quên gọi điện thoại cho hắn. Hắn bây giờ cũng quen với cuộc gọi của Mẹ Lâm. Đôi khi cũng sẽ chủ động gọi điện thoại cho bà. Một ngày không gọi, cũng giống như một ngày không luyện công vậy, có chút không thích ứng.

Bách Lý Băng trầm mặc, chầm chậm nhấm nuốt lời hắn nói, sau một lúc lâu mới nói:

– Lời anh nói không sai chút nào, nhưng em vẫn muốn mua chút…

Đờ đẫn hai mắt tỏa sáng, đi đến trước một quầy máy tập thể dục trị liệu, hết sức phấn khởi gọi Lâm Dật Phi:

– Dật Phi, anh thấy cái này thế nào. Chân cha em có chút tật xấu, cái này hẳn là thích hợp nhất.

Nhìn thoáng qua giá cả:

– Hai nghìn ba? Không quá đắt.

Một nhân viên bán hàng nam đã đi lên trước mắt, nhìn Lâm Dật Phi một cái, liền dời ánh mắt đi.

Không thể nói y có chút lợi thế, chỉ có thể nói là y ở giữa dòng nước thương mại lớn liền giống như Tôn hành mắt lửa ngươi vàng.

Tuy rằng không thể liếc mắt một cái liền nhìn ra vị trước mắt này là người hay quỷ, là thần là tiên. Nhưng trực giác của y đã đoán được, người đàn ông trước mắt này không có chút dục vọng mua bán gì cả.

Đương nhiên cũng không phải chứng minh Lâm Dật Phi là dân hai lúa chính gốc. Hắn ăn mặc chỉ có thể coi là là đậm chất nghèo túng. Nhưng từ ánh mắt Lâm Dật Phi nhìn cái máy tập thể dục đó, liền biết hắn căn bản chẳng khác gì như nhìn một đống sắt vụn. Cho nên nhân viên bán hàng nam đã quyết định không lãng phí thời gian bán hàng quý giá lên người Lâm Dật Phi.

Đây chính là sự khác biệt giữa nhân viên bán hàng cao thủ và lính mới. Đừng thấy lính mới cả ngày bận rộn, nhìn thấy người đến sẽ nhiệt tình giới thiệu, niềm nở, một ngày mệt thối người sẽ không có công trạng gì. Ngược lại đấy, nhân viên bán hàng lanh lợi chỉ cần xuất động, liền có tám mươi phần trăm nắm chắc.

Nhân viên bán hàng này cũng không có bản lĩnh thuyết phục người không có tóc mua lược, nhưng lại tuyệt đối khôn khéo khiến cho người đàn ông có chút hói đầu mua chút thuốc mọc tóc.

Bách Lý Băng trước mắt trông tương đối xinh đẹp. Quần áo tuy không phải hàng hiệu gì, liếc nhìn chỉ chú ý đến vẻ đẹp của cô, mà không để ý đến mặt khác. Nhân viên bán hàng nam có thể chấm cho cô điểm cao. Mặc dù y ở cửa hàng đã từng gặp vô số mỹ nữ, nhưng thanh khiết phù dung giống như Bách Lý Băng, thiên nhiên gọt giũa vẫn là hiếm thấy. Duy nhất cái không đủ đẹp khiến y phải trừ một điểm chính là, vì cô dường như rất thân mật với cái bao đất bên cạnh kia. Điều này khiến y không khỏi có chút hoài nghi chỉ số thông minh của Bách Lý Băng.

Lúc này nhân viên bán hàng có chút cảm khái về độ chính xác câu nói của vị danh nhân nào đó. Thượng Đế luôn vô cùng công bằng, đồng thời cho người phụ nữ một chút sắc đẹp, lại quên cho cô trí tuệ.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, bên cạnh hẳn phải là công tử nhà giàu, nhiều tiền thế lớn. Chứ không phải cái kiểu trên chân tùy tiện đi giày thể thao bên cạnh kia. Chỉ là lúc này y chẳng quan tâm khuyên Bách Lý Băng tìm kiếm đối tượng khác. Bởi vì y biết công việc của mình là bán hàng, chứ không phải làm mối.

Nhân viên bán hàng nam đã từ hiện tượng nhìn đến bản chất. Liếc mắt một cái liền từ ánh mắt thiếu nữ nhìn máy tập thể dục, đã phát hiện sự thích thú của thiếu nữ đối với cái máy tập thể dục đó. Đó chính là loại ánh mắt giống như khi người phụ nữ nhìn thấy bộ quần áo yêu mến, hoặc khi các cô bé nhìn thấy loại kẹo yêu thích.

– Vị tiểu thư này thật tinh mắt.

Nhân viên bán hàng nam nhiệt tình giới thiệu:

– Loại này máy tập thể dục áp dụng phương pháp mát xa thuốc thuần túy và kỹ thuật độc quyền tiên tiến nhất trong nước hiện nay. Căn cứ vào kiểu người khác nhau, để có phương pháp phối chế điều phối. Thuốc của bàn đạp chân sẽ đi qua đủ để thẩm thấu tới các khu phản ánh, giảm bớt hữu hiệu chứng bệnh…

Y nói thao thao bất tuyệt, rất có tư thế nước sông Hoàng Hà lên tới bầu trời. Tìm từ linh hoạt có thể khiến cho người ta gia tăng khả năng dục vọng đặt mua cực lớn. Rất nhiều khách hàng ý chí không kiên định, có ý mua, lúc này đã rút ví tiền ra, hỏi giá, suy xét có có thể phải giảm giá hay không, muốn có quà tặng và vân vân. Bách Lý Băng không có động tĩnh, cô hiển nhiên không phải loại khách hàng hùa theo!

Đương nhiên, cô cũng coi như là hùa theo. Nhưng đối tượng hùa theo không phải là người nhân viên bán hàng đang thao thao nước miếng bay tứ tung trước mắt này, mà là Lâm Dật Phi cái người ở phía sau cô nói cái gì, cô liền làm theo như thế.

– Dật Phi, anh xem thế nào. Anh học y học, thế nào cũng phải cho cái ý kiến chứ, bằng không em sẽ giận đấy.

Cô bướng bỉnh nhấp nháy mắt. Cô đương nhiên biết Lâm Dật Phi học ngành nào, nói như vậy chẳng qua là tăng thêm chút ưu thế tâm lý thương lượng thôi.

Mặc dù nói sẽ tức giận, nhưng nụ cười sáng lạn lại bày tỏ cảm nhận chân thật của cô. Cô hiển nhiên cũng có mua **, chẳng qua lại muốn thứ mình mua càng đáng giá. Đương nhiên, cũng hy vọng Lâm Dật Phi ở thời điểm thích hợp đưa ra chút ý kiến.

Khi cô bước bước đầu tiên vào cửa hàng này, cũng đã nhìn thấy khắp nơi đều quảng cáo mua một trăm tặng hai mươi. Cô gái thông minh lập tức biết, đây chỉ là tặng mẽ ngoài thôi. Trên thực tế, có rất nhiều nhân viên bán hàng lén lút có chiết khấu ưu đãi có thể thương lượng. Đưa ra thế giá cao một chút, có thể tạo lợi thế cò kè mặc cả tốt hơn cho mình.

Có một câu khái quát khá chính xác về khác biệt lớn nhất của đàn ông và phụ nữ đi mua sắm. Đàn ông có thể bỏ ra hai đồng tiền đi mua thứ đồ mà thực tế giá chỉ có một đồng tiền, nhưng lại hữu dụng đối với họ, để chứng minh sự hào phóng của họ. Nhưng phụ nữ có khả năng bỏ ra một đồng tiền đi mua thứ đồ mà giá thực tế là hai đồng tiền, mà lại vô dụng đối với họ, để chứng minh sự khôn khéo của họ.

Đương nhiên cái lý luận này không phải không cần chứng minh giống như công lý, cũng không giống như định lý. Cần phải phiền phức đi chứng minh suy diễn, nhưng có một chút có thể khẳng định. Bản lĩnh cò kè mặc cả của phụ nữ là di truyền trời sinh, còn đàn ông lại là lớn lên bồi dưỡng được.

Lâm Dật Phi nhìn cái máy tập thể dục kia, chỉ là thuận miệng đưa ra vài cái kiến thức phổ thông về phương diện y học, nhân viên bán hàng liền nghẹn họng, nhìn trân trân không biết trả lời như thế nào. Về phần Lâm Dật Phi nói những cái gì, đó là những câu mà cổ nhân cho rằng là đương nhiên, như có Thái Cực, là sinh Âm Dương; Vạn vật đều sẽ chết, sau khi chết lại bắt đầu phục sinh. Đương nhiên cái đạo lý cần cù siêng năng chính là việc mà nhà sản xuất của sản phẩm này đều không hiểu rõ.