Lâm Dật Phi nhìn qua bà ta, sau nửa ngày mới nói: – Cậu ấy đã trả rồi. Con của bác là một người có hiếu, bác cứ yên tâm. À, đúng rồi. Chợt nhớ ra cái gì đó, vươn tay nắm cổ tay của bà ta: – Cháu biết một chút y thuật, dù không tính là tinh thông, cũng không biết có chữa trị cho bác được không,
Bì Nhị ngạc nhiên: – Thật à? Vậy thì tốt quá. Mặc dù Lâm Dật Phi chỉ mới là sinh viên, nhưng cậu ta lại có tin tưởng mù quáng vào hắn. Nếu hắn đã nói, thì nhất định có thể làm được!
– Tôi đã như vậy rồi, còn sợ gì nữa. Mẹ Bì Nhị cố cười vui vẻ:
– Làm phiền cậu. Dù không biết Lâm Dật Phi có chữa trị được không, nhưng dù sao người ta cũng có ý tốt, mình không nên cự tuyệt.
Cẩn thận bắt mạch một lúc, Lâm Dật Phi mới nói: – Lục phủ dùng thông vi dụng Chợt cười: – Có giấy bút không?
Bì Nhị nhịn không được hỏi: – Anh Lâm, anh vừa nói gì vậy?
Lâm Dật Phi lắc đầu: – Không có gì, bác chỉ là vất vả lâu ngày mà thành bệnh. Cộng thêm việc ăn uống không đủ nên mới như vậy. Cháu sẽ khai một đơn thuốc, bác uống mấy thang là đỡ.
– Chỗ chúng tôi ngoại trừ gạch, chính là sắt thép, xi măng. Bì Nhị hơi xấu hổ nói: – Giấy bút càng không có. Đối với bọn họ mà nói, giấy bút là thứ xa xỉ, cũng là thứ vô dụng.
Lâm Dật Phi đứng lên: – Không sao, để cháu đi mua thuốc. Vữa nãy đi đường cháu có thấy một tiệm thuốc cách đây không xa. Cháu đi một lúc rồi quay lại. Hắn biết cho dù nói ra phương thuốc, Bì Nhị chắc chắn cũng không nhớ được. Không bằng tự mình đi mua thì yên tâm hơn.
Bì Nhị đang định lên tiếng, thì Lâm Dật Phi đã vạch màn cửa đi ra ngoài.
– Mẹ, hiện tại mẹ thấy thế nào? Bì Nhị thấy mẹ mình có vẻ mỏi mệt, trong lòng không khỏi chua xót, càng thống hận bản thân vô dụng.
– Khoai Tây, con không phải lo lắng. Chỉ là bệnh tuổi già mà thôi. Đúng rồi. Bà ta chợt nhớ ra cái gì đó: – Tí nữa Dật Phi mang thuốc trở về, con đừng nói gì, mẹ uống là được.
Bà ta cho rằng Lâm Dật Phi nếu biết chữa bệnh cũng chỉ là biết da lông. Một sinh viên thì có bản lĩnh gì chứ. Nhưng người ta đã có ý tốt, trị khỏi hay không vẫn nên cảm ơn. Dù sao mình đã bị như vậy rồi, thêm hay bớt cũng không quan tâm.
– Mẹ cứ yên tâm. Anh Lâm đã nói có thể thì chắc chắn có thể. Bì Nhị đành an ủi như vậy. Còn tay nghề của Lâm Dật Phi như thế nào, ngoại trừ bản thân hắn ra, có trời mới biết.
Cũng không lâu lắm, Lâm Dật Phi đã ôm bao lớn bao nhỏ quay lại.
– Nhanh như vậy? Bì Nhị hơi kinh ngạc. Cho dù đạp xe đạp tới bệnh viện gần đây cũng không nhanh như vậy. – Anh Lâm, anh mua nồi đất làm gì, nấu canh à?
Lâm Dật Phi lắc đầu: – Không phải để nấu canh, mà là xắc thuốc. Tôi thấy ở đây không có dụng cụ xắc thuốc, liền thuận tiện mua luôn. Dù không tính là phù hợp, nhưng dùng tạm cũng được. Đúng rồi, có bếp lò không?
– Có, có, ở bên ngoài. Anh chờ một chút, để tôi chuyển vào. Bì Nhị vén tay vừa muốn đi, Lâm Dật Phi đã ngăn lại: – Xắc luôn ở bên ngoài cũng được.
Hai người trước sau đi ra, mẹ Bì Nhị nhìn bóng lưng của bọn họ, trong lòng có chút vui mừng. Con trai không có bạn bè gì cả, không biết có phải kiếp trước đã tu luyện ra phúc khí, mới quen được một người bạn nhiệt tình như vậy.
Bì Nhị mất nửa ngày mới châm được lửa, khói đặc cuồn cuộn bay lên, không kém khói báo động thời cổ đại chút nào, không khỏi xấu hổ: – Xin lỗi anh Lâm, số than tổ ong này chất lượng hơi kém, bùn nhiều than ít. Tuy nhiên khá là rẻ, anh cũng biết đấy, hàng rẻ đâu có mấy hàng tốt.
Lâm Dật Phi chỉ biết cười khổ. Cái bếp lò như vậy mà cậu ta còn có ý định mang nó vào trong lều. Chẳng lẽ cậu ta muốn mẹ mình sặc khói đến hôn mê sao. Đặt cái nồi đất lên cái lò, mở mấy bao thuốc. Một mùi thuốc nồng đậm truyền tới, khiến Bì Nhị có thêm vài phần tin tưởng.
Đổ ít nước vào trong nồi, thả mấy thứ vào trước. Lâm Dật Phi ước lượng số thuốc chính xác không thua kém gì cân điện tử. – Đây là Thần Khúc, ngũ tiền là đủ. Đây là Trạch Tả, cần tam tiền. Phục Linh cũng bỏ tam tiền. Có vài loại thuốc phải đun nóng trước. Còn Bán Hạ và Liên Kiều thì bỏ vào sau. Lúc đầu cần đun một chén tràÀ, mười lăm phút, rồi mới cho số thuốc còn lại vào.
– Anh Lâm, anh nói nhiều như vậy tôi không nhớ hết được. Anh có thể nói chậm lại được không. Những tên riêng này Bì Nhị chưa từng nghe qua, cũng chưa từng gặp qua. Cậu ta biết cũng không thể nhờ người ta ngày nào cũng tới xắc thuốc cho mình, sau này vẫn là do bản thân mình tự làm, không khỏi có chút sốt ruột.
Lâm Dật Phi cười cười: – Tôi đã dự liệu trước, nên mua luôn cả giấy và bút. Giống như ảo thuật, hắn lấy một quyển vở và một cái bút bi, rồi cẩn thận ghi chú lên đó.
– Anh Lâm, sao không mở lò. Bì Nhị sốt ruột nói.
– Không vội. Lâm Dật Phi cũng không ngẩng đầu lên: – Trước phải ngâm thuốc Đông y vào trong nước lạnh đã, để cho thuốc mềm lại, nở ra rồi mới đun. Làm như vậy các thành phần trong thuốc mới dễ kết hợp.
Lâm Dật Phi viết xong phương thuốc, đưa quyển vở cho Bì Nhị: – Tất cả ghi nhớ đều đã được ghi vào trong này. Nhớ không nên đổ quá nhiều nước, tới một ngón tay là đủ, không vượt quá hai ngón tay.
Bì Nhị cầm quyển vở, chỉ biết cười khổ.
– Còn có, cũng phải chú ý tới lửa. Nhìn thoáng qua sắc nước trong nồi, khẽ gật đầu, rồi mới mở lò: – Lúc đầu đun ngắn thôi, nhưng lửa phải to.
Nhìn than chưa được hồng, Lâm Dật Phi nhíu mày: – Có quạt không?
– Có, có.
Bì Nhị cuông quít đi vào lấy cây quạt. Nhưng chỉ là một tấm bìa có gắn cái gậy, cậu ta ngượng ngùng nói: – Như vậy được không?
Lâm Dật Phi nhận lấy cái gọi là cây quạt, thản nhiên nói: – Miễn cưỡng.
Thầm vận nội kình, thiếu chút nữa dập tắt ngọn lửa trong lò. Hắn không khỏi cười khổ một tiếng, trước chậm rãi quạt hai cái. Đợi khí ngọn lửa bùng lên, mới lần nữa thầm vận nội lực để quạt. Chưa tới một lát, lửa trong lò đã bốc lên hừng hực.
Bì Nhị nhịn không được bội phục nói: – Anh Lâm làm gì cũng giỏi. Ngay cả nhóm lửa cũng mạnh hơn người khác rất nhiều. Chắc ở nhà anh cũng hay dùng bếp lò à?
– Ừ. Lâm Dật Phi cười nhạt, nhìn ngọn lửa hừng hực trước mắt, như thấy được đống lửa trước lều lớn. Tuy nhiên hình ảnh này chỉ thoáng qua mà thôi: – Trước đun ba vị thuốc này mười lăm phút. Sau đó bỏ mấy vị còn lại vào, nhưng dùng lửa nhỏ, đun khoảng một nén nhang. Ài. Không tự chủ được lắc đầu: – Chính là khoảng 30 phút. Đun còn nửa nồi, thì bỏ bã, chia làm hai lần uống.
Bì Nhị nửa hiểu nửa không, không biết vì sao Lâm Dật Phi lại lắc đầu. Lâm Dật Phi là vì luôn không tự chủ được nói ra những danh từ cổ đại. Cậu ta còn tưởng rằng Lâm Dật Phi lắc đầu là vì mình quá ngốc. Nhìn quyển vở trong tay, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không dám nói.
Lâm Dật Phi ngẩng đầu nhìn thấy, khó hiểu hỏi:
– Sao vậy? Tôi làm không rõ ràng à?
Nhìn ngang nhìn dọc nửa ngày, Bì Nhị rốt cuộc cười khổ: – Anh Lâm, vừa nãy tôi đã nói tôi mới chỉ học lớp ba tiểu học.
Lâm Dật Phi thật không có khái niệm tiểu học lớp ba là gì, không khỏi hỏi: – Vậy thì sao?
– Ngày trước không hiểu chuyện, không tập trung học. Bì Nhị đỏ mặt nói: – Chữ anh viết rất rõ ràng, nhưng tôi lại không nhận ra hết.
Lâm Dật Phi vừa tức vừa nhạc: – Không biết chữ thì bảo không biết chữ, sao không nói sớm. Biết như vậy, tôi đâu cần viết phương thuốc.
Bì Nhị cười ngây ngô, tỏ vẻ xin lỗi.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng: – Số thuốc này bác phải dùng hơn ba lần. Đã như vậy, lần sau tôi lại tới giúp cậu xắc thuốc.
Bì Nhị vừa hổ thẹn, vừa cảm động, chỉ là xoa xoa tay, khuôn mặt đỏ bừng, nói cảm ơn liên tục.
Lâm Dật Phi cầm cây quạt, không nhanh không chậm quạt, chợt ngẩng đầu nhìn phương xa: – Không cần luôn miệng nói cảm ơn, có người tìm cậu kìa.
Bì Nhị quay đầu lại nhìn, không khỏi sững sờ. Một người từ xa đi tới. Người nọ mặc bộ quần áo Tây màu đen, giày được đánh sáng bóng, lúc đi đường không nhanh không chậm, chính là vị Lưu Minh Lý của tập đoàn Bách Lý mà hôm qua vừa gặp.