Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 411-2: Giả vờ chết (2)




– Lúc đó không chết?

Lâm Dật Phi thì thầm:

– Hiện giờ thì sao?

– Hiện giờ em không rõ lắm.

Bách Lý Băng lắc đầu.

– Sao em biết được?

Lâm Dật Phi cảm thấy chút kỳ quái hỏi.

– Do ngẫu nhiên mà biết đó.

Bách Lý Băng do dự một chút.

– Năm đó ba em còn nhỏ, chỉ nghe nói là sau khi ông mang ba về không bao lâu thì thổ huyết mà chết, là những người hàng xóm tốt bụng mang đi mai táng, Phương Chấn Đình hình như lúc đó cũng ở đó. Gần đây em đến thăm mộ ông nội, muốn đến bái tế ông một chút.

Cô nói tới đây thời điểm, dừng một chút.

– Thật ra em cũng là kiểu bị bệnh nên chạy chữa đại, cũng là hy vọng ông nội trên trời có linh thì báo mộng nói cho em biết chuyện năm đó.

Lâm Dật Phi có chút cảm động, cầm tay Bách Lý Băng.

– Chỉ là lần này em sai rồi, ông nội em chưa chết, năm đó không thể báo mộng cho em.

– Năm đó ông không chết, chẳng lẽ bây giờ còn khỏe mạnh?

Bách Lý Băng cảm thấy có chút kỳ lạ.

– Nếu như ông còn khỏe mạnh thì tại sao không liên lạc với ba chứ?

– Vậy thì phải để ông giải thích thôi, sao anh biết được.

Lâm Dật Phi cười nhưng có chút âu sầu, trong ánh mắt giống như đang che giấu điều gì đó, mỗi khi hắn có điều gì cần suy nghĩ, thường đều có ánh mắt này.

Bách Lý Băng mặc dù biết, nhưng không có truy hỏi suy nghĩ của Lâm Dật Phi. Lúc hắn quyết định nói ra thường là rất chắc chắn, những suy đoán không căn cứ chỉ có thể làm rối loạn suy nghĩ người ta.

– Em đến trước mộ ông nội đặt hoa lên rồi thì thấy trước mộ đã có hoa của ai đó để trước rồi, hoa có hơi héo một chút, cho nên cảm thấy kì lạ. Mộ của ông em đã được trùng tu, đó là do ba làm, rất đơn giản nhưng mà rất sạch sẽ, ba không thể có khả năng dời mộ đến nơi gọi là tốt, hơn nữa ông cho rằng người chết rồi, nhập thổ vi an rồi, chôn ở đâu thật ra cũng không có khác biệt gì lắm, đổi nơi khác chẳng chỉ làm cho người sống an tâm, chỉ cần rảnh rỗi nhớ đến ông, đối xử người thân tốt, khi còn sống chăm sóc tốt vậy thì đủ rồi.

Lâm Dật Phi lại nhớ tới gương mặt dứt khoát của Bách Lý Hùng Phi, thở dài nói:

– Thật ra cha em là người khiêm tốn, anh còn nhớ ba em xào đồ ăn không cho thêm muối, thức ăn chín tới, không có dáng vẻ là Chủ tịch gì hết, nhưng mà anh làm rất nhiều việc nếu không có sự gúp đỡ của ông ấy thì rất khó thành công, ông ấy tính ra mới là đại thiện nhân thật sự, anh cũng chỉ là có chút danh tiếng thôi.

– Hai người không cần giả vờ tán thưởng lẫn nhau.

Bách Lý Băng cười hì hì.

– Trước mặt em, ba cũng khen anh hoài, nói anh làm việc cực kì có hiệu quả, tính ra cũng là người có tài, ba còn nói…

– Anh biết rồi, em nói phát hiện sau này đi.

Lâm Dật Phi cười nói tiếp.

– Ông nói anh làm việc luôn có lý do, ông chỉ cần ủng hộ anh, em cũng ủng hộ anh là được.

Bách Lý Băng cười nghịch ngợm, rồi nói câu sau ra.

– Em thấy hoa không phải là loại mua ngoài tiệm đâu mà là hoa trên núi được hái rồi bó lại, ngay cả dây buộc cũng là dùng cỏ khô trên núi, như vậy không phải là thú vị lắm sao.

– Em nói không sai.

Lâm Dật Phi tán thưởng gật đầu.

– Chuyện em trải qua nhiều rồi, có rất nhiều chuyện có thể tự mình phân tích, quan sát tỉ mỉ, anh nghĩ là kỉ niệm ông nội em thì đa phần sẽ là những người sống trên núi gần đó.

– Anh nói đúng.

Bách Lý Băng gật đầu.

– Lúc em đang nghi ngờ thì nghe tiếng bước chân ở ngoài sau vọng đến, quay đầu qua nhìn thì thấy một chú đứng sau em, tay đang cầm một bó hoa. Lúc thấy em thì chú ấy có chút ngạc nhiên, em thấy hoa của chú ấy rất giống loại hoa đặt trước mộ nên em hiếu kì hỏi chú ấy hoa này có phải là của chú đặt không. Chú ấy gật đầu hỏi em là ai, có quan hệ gì với ông Bách Lý, em nghe ông ấy nói rất khách khí nên nói em là cháu của Bách Lý Thủ Nghiệp, qua đây thăm ông chút. Thái độ người đó thay đổi, rất nhiệt tình, hỏi em có phải là con của Bách Lý Hùng không, em nói đúng rồi, cám ơn chú đã thường xuyên đến tặng hoa cho ông nội, chú đó tỏ ra một chút hổ thẹn, nói đây có là gì đâu, Bách Lý Thủ Nghiệp chăm sóc ba của chú ấy, ba em lại đối xử với họ rất tốt, trước đây đích thân cha chú ấy đến đặt hoa đế bày tỏ lòng thần nhửng gần đây chân cha chú ấy không tốt cho nên năm ngày ba bận mới qua một chuyến.

Lâm Dật Phi trầm ngâm:

– Nói như vậy, xem ra ba em sớm đã quen ông ta, chẳng qua vẫn không nói với em mà thôi.

– Ba em có lẽ không hề biết gì.

Bách Lý Băng hiển nhiên hiểu ra ngụ ý trong lời nói của hắn, nói rõ thêm:

– Nhưng ba em là người rất khiêm tốn. Năm đó lúc gặp ông nội chú ấy đến tặng hoa, cảm kích thịnh tình của họ, lúc đó gia đình họ khá khó khăn, nhà có người mắc bệnh nên đã lấy của họ ít tiền rồi khám bệnh cho họ. Cái chú đó và ba chú ấy đều rất cảm kích. Nhưng ba chỉ biết là ông nội đã từng giúp đỡ họ. Em đoán là ba cũng không biết gì về vụ việc năm đó, cũng là việc mà hiện giờ chúng ta đang điều tra. Dù sao những chuyện đó đối với ba mà nói cũng là chuyện đã qua rồi.

Lâm Dật Phi biết rằng Bách Lý Băng đang biện bạch cho ba mình, biết cô đã nghi ngờ, đành cười cười, chuyển hướng chủ đề:

– Sau đó thì sao?

– Sau đó em nói, không cần khách sáo, giúp người cũng là việc nên làm mà. Huống hồ gì mọi người vẫn luôn giúp chúng tôi chăm sóc chỗ này.

Bách Lý Băng chậm rãi nói:

– Sau đó em chột dạ, liền nói em vẫn chưa từng gặp ông cụ. Ông cụ đi đứng bất tiện, em phải đi thăm cụ. Dật Phi, lúc đầu em thực sự có chút xấu hổ, em muốn đi thăm chỉ là ý nghĩ trong đầu nhất thời. Thực ra trong lòng em muốn biết một số chuyện của cụ năm đó.

Lâm Dật Phi cười cười:

– Cái này cũng phải hổ thẹn sao? Em không cần quá cẩn thận nữa, anh đoán ông lão cũng sẽ rất hy vọng có người nói chuyện với ông, chỉ cần mục đích của em không phải là hại ông lão là được.

– Làm sao có thể,

Bách Lý Băng mỉm cười:

– Chú cứ nói liên tục, thì làm sao dám, hẳn là chúng ta đi thăm ân nhân, chú luôn nói như vậy. Em lại cảm giác được sự hổ thẹn phải chịu, người cho họ ân huệ chính là ông nội và ba, coi như em là được thơm lây đi. Chú đưa em tới nhà chú ấy, ngoại trừ ông cụ ra, lại nhìn thấy một bà lão mái tóc trắng xoá, ước chừng bảy tám người, cả nhà chú ấy tự trồng trọt, nuôi thêm ít gà vịt, nhưng lại cho em một loại cảm giác khác biệt. Sau khi họ biết thân phận của em, thì nhiệt tình vô cùng. Lại thịt gà, nhặt rau, bữa cơm thật là ngon, em ăn tới mức no kinh khủng.

Lâm Dật Phi yên lặng nghe, không có một chút biểu hiện không kiên nhẫn.

Bách Lý Băng đột nhiên thở dài một tiếng:

– Dật Phi, bây giờ em mới hiểu tại sao rất nhiều người sau khi đi một vòng dài, mới nhận ra cuộc sống như vậy thật đáng quý. Bởi vì rất nhiều người có thể cả đời cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là muốn theo đuổi cái gì, chẳng trách những hiền nhân trước đây đều là thành công đầy mình mà lui về không hề do dự. Nửa năm nay em cảm thấy những việc xảy ra xung quanh mình còn nhiều hơn cả hơn hai mươi năm nữa. Nói thật là nhìn thấy cảnh hạnh phúc của gia đình họ em thấy rất ngưỡng mộ. Có những lúc hạnh phúc không phải dùng tiền là có thể mua được. Năm đó khi em đi, vốn đưa cho họ ít tiền ăn, nhưng họ sống chết không chịu nhận, còn cho em rất nhiều đặc sản, hai tay xách nặng. Bọn họ thực sự chưa bao giờ quên mất cảm ơn.

Lâm Dật Phi cười cười.

Bách Lý Băng nhìn Lâm Dật Phi muốn nói rằng thật ra nếu hai người yêu nhau, không cần những biểu hiện xa hoa kia, cứ đơn giản mới là thật, có điều sau đó vẫn nói:

– Sau đó em mới hiểu, hóa ra lúc trước địa chủ ác bá cướp cưỡng hôn, ông nội gặp chuyện bất bình liền ra tay nghĩa hiệp, đánh lùi ác bá, thành toàn cho mối nhân duyên tốt đẹp của họ. Sự cảm tạ của họ dành cho ông nội chính là từ mối duyên này mà ra. Sau đó ông nội mất đi, ông cụ còn khóc rất đau thương, than khóc người tốt mà không được sống lâu.

– Vậy sao em biết được ông nội em vẫn chưa chết?

Lâm Dật Phi thấy có chút kỳ quái.

– Việc đó cũng là do ông cụ nói, đó là ngày thứ hai sau khi ông nội mất. Lúc ông cụ đi chăn dê ở lưng núi, không kìm nổi lại đi đến thăm mộ, thì phát hiện không biết tại sao bia mộ lại bị đổ. Lúc đó ông cụ buồn vô cùng, cho rằng lợn rừng trong núi ra, đào thức ăn, đụng phải làm bia mộ bị đổ. Chỉ là lúc ông cụ vừa mới dựng lại bia thì đột nhiên phát hiện góc cua phía trước có một người đi ra. Ông cụ lúc đó cũng khiếp sợ, cho là mình hoa mắt, vì người đó chính là ông nội của em Bách Lý Thủ Nghiệp.

Lâm Dật Phi nhíu mày:

– Ông ấy chắc chắn sao?

– Ông cụ cũng không dám chắc chắn.

Bách Lý Băng cười khổ.

– Tại sao?

Lâm Dật Phi có chút nghi hoặc.