Bách Lý Băng chậm rãi gật đầu.
– Nghe ra phân tích của anh cũng không sai, em không nghĩ ra điều này.
– Em không cần tự trách, bởi vì em không hiểu Hoàn Nhan Liệt.
Lâm Dật Phi lắc đầu.
– Nhưng y hiểu anh, cũng như anh hiểu y nghĩ gì vậy.
– Hàng thứ nhất nếu như là Hoàn Nhan Liệt viết,
Bách Lý Băng đột nhiên nghĩ đến cái gì, giật mình mở mắt tròn xoe.
– Có thể liên lạc với y chỉ có Quân Ức, chẳng lẽ anh muốn nói là hàng thứ hai là do Quân Ức viết sao?
Lâm Dật Phi chỉ gật đầu.
– Điều này nghĩa là gì?
Bách Lý Băng gần như khó mà tin được suy nghĩ của mình.
– Nghĩa là gì?
Lâm Dật Phi không khỏi cười nói:
– Cái này còn cần phải đoán nữa sao? Nếu Hoàn Nhan Liệt chắc chắn anh chết rồi thì đương nhiên y không cần diễn trò nữa, điều y phải làm là chuyện khác, chế tạo máy thời gian trở về quá khứ, cho nên hai hàng chữ đó không phải là giả, cũng không có bẫy gì. Sau khi Quân Ức đến chắc chắn sẽ đi tìm Hoàn Nhan Liệt, nhưng mà Hoàn Nhan Liệt lúc đó đã không còn cho nên Quân Ức mới để lại hàng chữ đó, hy vọng Hoàn Nhan Liệt có thể hiểu được tâm ý của mình, chứ không phải viết cho Tiêu Biệt Ly.
– Anh nói Quân Ức thích Hoàn Nhan Liệt?
Bách Lý Băng ngừng lại ở đó.
– Không được sao? Em cũng có thể thích anh mà.
Lâm Dật Phi cười ấm áp.
– Em đương nhiên có thể thích anh, nhưng mà em tưởng đồ đệ thích sư phụ không phải là tối kỵ của võ lâm sao?
Bách Lý Băng muốn không khí thoải mái một chút.
– Em học võ công của anh, vậy em không phải là đồ đệ của anh sao?
Lâm Dật Phi bật cười.
– Anh là Tiêu đại hiệp, không có kiêng kị này, em càng không có kiêng kị gì hết.
Bách Lý Băng cũng bật cười:
– Nói câu thật lòng, em không biết Hoàn Nhan Liệt như thế nào, Quân Ức tại sao thích y, Dật Phi, em chỉ biết người như anh vậy thì người phụ nữ thông minh một chút tuyệt đối cũng sẽ không từ bỏ anh.
Nghe những lời Dật Phi nói như vậy, Bách Lý Băng bổ sung:
– Đương nhiên em là cô gái ngốc cũng sẽ không bỏ qua anh.
Trong ánh mắt của Lâm Dật Phi có chút rung động, giống như suy nghĩ ra gì vậy:
– Nếu như xem xét từ hàng chữ đó, Quân Ức thích Hoàn Nhan Liệt chứ không phải là Bách Lý Thủ Nghiệp, cũng không phải là Dương Hổ gì đó, bọn họ chẳng qua chỉ là hai người đàn ông đáng thương, Triệu Mộng Điềm cũng nói qua, màn kịch này có người đứng sau, người Quân Ức thích là người trong tranh hoặc là sư phụ của Quân Ức.
– Triệu Mộng Điềm có nói qua?
Bách Lý Băng thở dài nói:
– Vậy thì cô ấy thật sự thông minh, chẳng trách cô ấy là đạo diễn nổi tiếng đó, cô ấy có thể đưa ra kết luận trong kịch bản bình thường này.
– Nếu như người khác nói cho cô ấy biết?
Lâm Dật Phi như thoáng chút suy nghĩ.
– Thì chuyện đó là chuyện khá thú vị, chúng ta kiếm đi kiếm lại cũng không biết tất cả đáp án thật ra lại ở cạnh chúng ta.
Bách Lý Băng hưng phấn nên hai gò má có chút ửng đỏ, tuy cô cũng tính là người trong cuộc, tiếp xúc gần như đầy đủ thông tin nhưng mà cô không hề nghĩ tới Lâm Dật Phi lại liên kết các manh mối lại một cách rõ ràng, hơn nữa nghe vào thì chúng hoàn toàn khớp nhau như vậy!
Điều này giống như là một người đang đi trong sương mù, khi lấy được đèn pin thì nơi chiếu được bất quá cũng chỉ lớn bằng bàn tay. Hoặc là trong sương mù đào ra được một đường đi nhưng bên cạnh là vách núi hay vách đá cũng không biết.
Còn phân tích của Lâm Dật Phi giống như sương mù trong không khí đột nhiên được ánh mặt trời chiếu rọi, tuy là sương mù vẫn ở xung quanh nhưng xung quanh tất cả phương hướng đều đã được hiểu rõ.
– Anh nghi ngờ Triệu Mộng Điềm có quan hệ với Quân Ức.
Bách Lý Băng hỏi ngay đúng chỗ mấu chốt.
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu.
– Đúng vậy, chuyện này thực có chút trùng hợp, Trần Lương Hòa và Triệu Mộng Điềm đi thăm hỏi Phương gia, rất có thể là có quan hệ từ lâu với Phương Chấn Đình. Lúc Phương Vũ Dương học xong Phượng Minh Thiên Lý thì Triệu Mộng Điềm lại chiếm được kịch bản, nội dung kịch bản phù hợp với chuyện xảy ra năm đó, lại trùng hợp cô ấy cho anh xem một kịch bản của một nhân vật vô danh tiểu tốt nào đó tên Dương Hồng Binh viết. Vô danh tiểu tốt mà không ngờ lại có thể đưa đến tay một đạo diễn lớn, hơn nữa lại có thể được Triệu Mộng Điềm để mắt đến. Lúc Triệu Mộng Điềm phân tích nhân vật, cũng đúng lúc thích hợp vai diễn của anh. Hơn nữa là nhân vật trong kịch bản không, cô ấy có thể không cần suy nghĩ mà nói ra hết. Sư phụ của Quân Ức là Hoàn Nhan Liệt. Băng Nhi, em còn nhớ anh từng nói qua, nhiều điều trùng hợp thì đó không phải là trùng hợp mà là cố ý sắp đặt.
– Dật Phi, chẳng lẽ anh nói họ tính kế với anh?
Bách Lý Băng có chút kinh ngạc.
– Vậy không phải anh đang rất nguy hiểm?
– Mưu tính thì có thể, chỉ là họ có thể cảm thấy hoang mang với biểu hiện hôm nay của anh.
Khóe miệng của Lâm Dật Phi như ánh lên một nụ cười.
– Bọn họ muốn lấy gì đó trên người anh, em đừng nói em quên chuyện anh và em đã từng nói qua về Kế mập.
Bách Lý Băng cảm thấy đầu như muốn nổ tung, những thứ này phức tạp rắc rối quá, cô luôn cảm thấy bản thân mình không ngốc nhưng không ngờ hiện nay lại như một mớ bòng bong, cũng may Lâm Dật Phi có thể nhớ hết từng chút một, đồng thời phân tích một cách rành rọt.
– Kế mập lại sao nữa? Không phải anh nói anh ta dẫn con gái rời khỏi đây sao, anh ấy là một người đáng thương, bây giờ chỉ muốn sống cuộc sống yên bình?
Bách Lý Băng kinh ngạc hỏi:
– Chẳng lẽ anh ta còn có gì kì lạ sao?
– Anh ta không kì lạ, nhưng anh ta gặp phải những chuyện có hơi kì lạ.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Em đừng quên, năm đó anh ta từng bị vài người bắt tới thảo nguyên, đến một cung điện khổng lồ dưới lòng đất, gặp người phụ nữ kì lạ. Nếu như đó là Quân Ức thì điều đó có nghĩa là cô ta cũng chưa gặp lại Hoàn Nhan Liệt, cô ta cũng đang tìm Hoàn Nhan Liệt, nếu không thì Loan Phượng Thanh Minh đã rơi vào tay Hoàn Nhan Liệt rồi. Nếu như cô ta ở chung với Hoàn Nhan Liệt, không có lý nào vẫn đang tìm kiếm Loan Phượng Thanh Minh.
Bách Lý Băng thở dài:
– Dật Phi, suy đoán của anh không thấy được bao nhiêu phần trăm chắc chắn, nhưng mà liên kết lại thì vẫn khiến người ta cảm thấy hợp logic.
– Em nói không sai.
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu.
– Tất cả đã rời rạc nhưng mà mỗi manh mối xem ra cũng đã thay đổi rất nhiều. Nhưng mà khi chắp nối lại với nhau, toàn bộ đều giải thích hợp lý thì đó có thể là đáp án. Anh cũng là gần đây mới nhận được nhiều manh mối như vậy cho nên mới từ từ chắp ghép ra một đáp án hoàn chỉnh, đặc biệt là sau khi nhìn thấy kịch bản đó. Em nghĩ tin tức của họ chậm hơn một bước, chú ý đến anh trễ hơn Hoàn Nhan Liệt một bước, nhưng mà, kẻ thù của họ chắc chắn không phải là anh, ừ, nói chính xác hơn chút, họ vẫn chưa coi anh là kẻ địch thật sự.
– Vậy lần này họ không cho là tính toán sai lầm, trộm gà không thành còn mất hũ gạo sao?
Trong lòng Bách Lý Băng có chút lo lắng, biết Lâm Dật Phi tính toán rất tốt, bản thân có thể làm, trừ phi không cho hắn thêm trói buộc, nếu có thể nhắc nhở một hai câu thì tốt:
– Bọn họ có lẽ muốn từ thái độ khi anh coi kịch bản mà đoán ra gì đó, nhưng không ngờ lại bị anh phát hiện nhiều hơn.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Em đừng có khen anh hoài, những lời khen thưởng sau này nói cũng chưa muộn, bây giờ đối đầu với địch thủ chúng ta phải tỉnh táo.
– Em biết anh bách độc bất xâm mà.
Bách Lý Băng mỉm cười nói, tuy nhiên khẽ nhướn mày, thì thầm:
– Quân Ức cũng si tình thật. Cũng đã qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa quên Hoàn Nhan Liệt?
– Cô ấy là mãi mãi không quên Hoàn Nhan Liệt, nhưng mà có thật là chỉ bởi vì tình cảm?
Lâm Dật Phi thì thào tự nói nói, như suy nghĩ thoáng chút.
– Anh đừng có quên, lúc nãy anh có nói qua hàng chữ thứ hai trên cửa đá là do Quân Ức viết, hàng chữ đó đã thể hiện rõ tâm ý của cô ấy, cô ấy vẫn chưa kiếm được Hoàn Nhan Liệt. Bao nhiêu năm nay cũng không quên việc đi tìm, nếu không cô ấy cũng sẽ không đi tìm Loan Phượng Thanh Minh.
Nụ cười của Lâm Dật Phi có chút khổ não:
– Tình cảm cũng có thể thay đổi, Hoàn Nhan Liệt không có cảm giác gì với Quân Ức mà.
– Làm sao anh biết?
Bách Lý Băng hết sức tò mò.
– Hoàn Nhan Liệt nếu có cảm tình với Quân Ức thì sao có thể không gặp mặt Quân Ức một lần trong mười mấy năm chứ?
Lâm Dật Phi chậm rãi lắc đầu.
– Có lẽ Hoàn Nhan Liệt chết rồi.
Bách Lý Băng thở dài một cái.
– Mọi chuyện đã chấm dứt.
– Y đã chết, vậy ai bắt cóc các nhà khoa học?
Lâm Dật Phi hỏi lại.
Bách Lý Băng rên rỉ một tiếng thống khổ, gõ đầu:
– Dật Phi, vậy anh nói chuyện là thế nào?
– Quân Ức, Hoàn Nhan Liệt, Dương Hổ, còn có ông nội của em, Bách Lý Thủ Nghiệp, hoặc là thêm Phương Chấn Đình, gút mắc của năm người chúng ta không thấy và trên bề mặt có vẻ không đơn giản vậy đâu.
Lâm Dật Phi như thoáng có chút suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới một việc:
– Đúng rồi, em nói muốn nói anh nghe bí mật gì, có liên quan đến ông nội Bách Lý Thủ Nghiệp sao?
– Phải đó, năm đó ông không có chết.
Bách Lý Băng có chút kinh ngạc nói.