Khuôn mặt khóc mếu máo xinh đẹp của Bách Lý Băng như là hoa lê gặp mưa.
– Dật Phi, anh đã làm nhiều chuyện có ý nghĩa hơn so với người khác rồi, cho dù bản thân anh có bao nhiêu khó khăn, nhưng mà trước giờ anh không quên giúp đỡ ai cả, ai có thể như thế chứ? Tám trăm năm trước anh là đại hiệp, tám trăm năm sau anh vẫn là đại hiệp, trong suy nghĩ của em anh mãi mãi là đại hiệp, trong cuộc đời này bất kể anh như thế nào, người em yêu chỉ có một mình anh thôi. Thượng đế nếu đã cho anh đến tám trăm năm sau, nghĩa là Thượng đế đã chỉ định cho anh yêu em, không còn lựa chọn nào khác, người như anh vậy, trên thế giới này không chê quá ít, không chê quá nhiều, cho dù cha em không hay khen người nhưng mà khi nhắc đến anh thì cũng giơ ngón tay cái lên. Còn Lưu Minh Lý anh đừng tưởng anh ấy giả vờ rất tuyệt vời, kỳ thật là phục anh sát đất. Anh mở tiệm thuốc, em biết là nhiều lúc anh đều miễn phí cho những người không có tiền, cứu sống rất nhiều người, anh mở quỹ từ thiện, người được anh giúp đỡ nhiều vô số. Dật Phi, nếu như những việc này không tính là có ý nghĩa thì trên thế gian này còn có việc nào là có ý nghĩa chứ?
Sự thấu hiểu của người yêu chính là sự đền bù tổn thất tốt cho vết thương lòng.
Lâm Dật Phi ôm lấy Bách Lý Băng, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, trầm giọng nói:
– Băng nhi, em nói quá nghiêm trọng rồi, quan tâm làm gì cách nhìn của người khác, không phải là Tiêu Biệt Ly, cũng sẽ không là Lâm Dật Phi bây giờ, anh làm việc chỉ cần không thẹn với lương tâm, làm sao lo được nhiều như vậy, nhưng mà tuy là anh không hổ thẹn với lương tâm nhưng những ngày nay đã làm khổ em rồi.
Những lời hắn nói ra liền khiến cho Bách Lý Băng ngừng khóc, ngược lại còn mỉm cười, mặc kệ khóe mắt còn vương nước mắt:
– Em không cảm thấy vậy, em chỉ cần vì anh làm một chuyện có ý nghĩa, chỉ cần là chuyện của anh, em sẽ không cảm thấy cực khổ.
Lâm Dật Phi cười cười.
– Kỳ thật hiện giờ có rất nhiều chuyện đã rõ rành rành, nếu như em thật sự suy nghĩ kĩ càng, chắc chắn em sẽ thấy manh mối trong những dấu vết để lại.
– Nếu như quả thật giống như lời anh nói thì lúc đầu vượt thời gian chỉ có ba người bọn anh, lần lượt xuất hiện ở thời đại khác nhau.
Bách Lý Băng cố ý lướt qua cái tên Nhạc Ngân Bình, sợ Lâm Dật Phi lo lắng, cô quả thật là một cô gái rất cẩn thận, biết suy nghĩ cho người khác.
– Em bây giờ thật sự có rất nhiều chuyện, có những thứ lại không rõ ràng.
– Hả?
Lâm Dật Phi cười cười.
– Em muốn điều tra rõ ràng sao, nhưng mà em hỏi xong rồi thì anh cũng chỉ đưa ra phỏng đoán, không chính xác đâu.
– Anh nói thử đi, cơ bản coi như là kết luận.
Bách Lý Băng gật đầu, đưa ra kết luận
– Bởi vì em biết anh tuyệt đối không bắn tên không đích.
– Hãy khoan vội tâng bốc đã.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói, chỉ có điều trong mắt đã hiện ra một ánh hào quang.
– Quân Ức nếu như là đồ đệ của Hoàn Nhan Liệt, cô ta tại sao lại đi lấy bức tranh Dạ Xoa, cũng là hình tượng chị Ngân Bình ra chiến trường mà đi tìm người, cô ấy đi tìm ai? Tại sao tìm đến tận Thượng Hải?
– Cô ấy đương nhiên là tìm anh.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng.
– Cô ấy tại sao tìm anh?
Bách Lý Băng thay đổi sắc mặt, đột nhiên nói một cách thất thanh:
– Là Hoàn Nhan Liệt tìm anh?
Lâm Dật Phi mỉm cười, híp cả hai mắt, trong ánh mắt hiện ra chút ánh sáng lạnh băng.
– Đáng tiếc là y đến sớm hơn anh đến cả mấy chục năm, thông tin lúc đó không bằng bây giờ, nếu không thì với thời gian mà Hoàn Nhan Phi Hoa tìm thì chỉ cần anh lộ diện, y đã có thể tìm ra anh một cách chuẩn xác.
– Đúng vậy, thời đại của y chỉ có thể dùng những phương pháp thủ công. Thật ra cách của Quân Ức cũng tính ra là cách có hiệu quả.
Bách Lý Băng cười khổ nói:
– Cô ta chỉ lấy ra một bức tranh, Tiêu đại hiệp nhìn vào sao có thể không nhận ra, lại hỏi bức họa này là của người nào. Hoàn Nhan Liệt lại chỉ ngồi trong mộ cổ chờ anh, hai người dùng cách này cũng coi như là đã hết cách rồi, chẳng qua người đó không đoán được là anh không đến thời đại đó.
Trên mặt Lâm Dật Phi hiện ra vẻ bất đắc dĩ.
– Cho nên tất cả ý định của y đều là uổng phí, anh cũng chỉ là cảm thấy tiếc cho y thôi. Lúc thấy bức tranh Dạ Xoa, kỳ thật anh cũng cảm thấy có chút nghi hoặc, nếu như y đã gặp qua Ngân Bình thì có thể vẽ ra mặt mũi, tướng mạo sẵn có của cô ấy, nhưng Hoàn Nhan Liệt lại chỉ có thể vẽ bức Dạ Xoa thần thương tướng này thôi.
– Vì sao?
Bách Lý Băng hoang mang khó hiểu.
– Bởi vì y chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt thật sự của Ngân Bình, thật ra cho dù trong quân doanh, người thấy qua mặt mũi thật sự của Ngân Bình cũng không phải là nhiều.
Lâm Dật Phi than thở nói:
– Hoàn Nhan Liệt muốn dùng Nhạc Ngân Bình dụ anh ra, nhưng không biết tướng mạo thật sự của cô ấy cho nên chỉ vẽ Dạ xoa thần thương tướng, cũng chính là người mà y gặp trên sa trường.
Bách Lý Băng thở dài một tiếng.
– Chỉ là chiêu này của y không gạt được anh.
– Y không cần giấu diếm gì hết.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Kỳ thật bất luận như thế nào, chỉ cần năm đó Tiêu Biệt Ly nhìn thấy bức họa này thì nhất định cũng sẽ hỏi rõ ràng mọi chuyện, y sớm đã có tính toán, chỉ cần anh biết tin tức, bất luận thế nào cũng phải đến đó, cho nên y để cho Quân Ức đi khiêu chiến với các cao thủ võ công cao cường, hy vọng anh có thể thấy hứng thú, tự mà chui ra. Quân Ức được chân truyền của y cho nên võ công đã cao hơn những người ngoài rất nhiều, khiêu chiến để thắng không phải là mục đích nữa rồi.
– Quân Ức tại sao lại cứ một lòng với Hoàn Nhan Liệt vậy chứ?
Bách Lý Băng cảm thấy nghi ngờ:
– Chỉ là vì Hoàn Nhan Liệt truyền thụ võ công cho cô ta?
– Đương nhên không phải. Trong đó có rất nhiều nguyên nhân có thể xảy ra,
Lâm Dật Phi trầm ngâm một lát.
– Thứ nhất là cô ta có thể bị Hoàn Nhan Liệt khống chế, bởi vì đối với người có võ công cao cường như Hoàn Nhan Liệt thì dùng một điểm huyệt độc môn nào đó để khống chế một người là chuyện rất dễ, y có thể dùng cách điểm huyệt độc môn nào đó khống chế Quân Ức, bắt cô ấy trong một khoảng thời gian nào đó nhất định đi tìm y.
– Suy đoán này hình như không đúng lắm.
Bách Lý Băng do dự một chút, tìm ra điểm đáng ngờ.
– Đầu tiên, Quân Ức và Phương Chấn Đình trong quân lữ lâu như vậy, nếu như Quân Ức biến mất một thời gian dài thì Phương Chấn Đình không có lý nào không biết, nhưng mà lần trước chúng ta gặp ông ấy, ông ấy hình như không có nhắc đến chuyện này.
Lâm Dật Phi thản nhiên cười.
– Nếu Phương Chấn Đình nói dối hoặc là cố ý giấu diếm thì sao?
– À?
Bách Lý Băng ngây ra một lúc.
– Tại sao ông ấy nói dối hoặc giấu diếm?
Lâm Dật Phi trầm tư một chút:
– Anh chỉ mới đưa ra giả thiết thôi, quan hệ của Phương Chấn Đình và Quân Ức có lẽ cũng không đơn giản như ông ta nói, không còn liên lạc gì, ít nhất võ công của cháu Phương Chấn Đình là Phương Vũ Dương, cũng là của Quân Ức, có thể đây là thói quen của anh, manh mối đưa cho em trước giờ đều phải tự mình phân tích đúng sai, nếu như có sự ỷ lại thì dễ dẫn đến lạc lối.
Bách Lý Băng chậm rãi gật đầu:
– Nhưng mà nếu như giả thiết thứ nhất không thành lập, còn có lý do khác nữa sao?
– Lý do đương nhiên là có, hơn nữa còn có manh mối cung cấp.
Lâm Dật Phi nhăn mặt.
– Em vẫn còn nhớ thạch thất sau thác nước Ngọc Long không?
– Đương nhiên nhớ rồi.
Bách Lý Băng ngạc nhiên.
– Anh nói là những chữ ghi trên cửa đá?
– Đúng vậy, em có thể nghĩ đến chuyện này cũng coi như là không tệ.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Em còn nhớ lúc đó em đau lòng gì không, anh nói với em gì không?
– Trên cửa đá còn hai hàng chữ, hàng thứ nhất là viết “Tiêu Biệt Ly chi mộ”, dòng thứ hai lại là một loại thổ lộ, viết là “sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt!”
(Núi vô lăng, nước sông cạn kiệt, sét mùa đông chấn động, mưa tuyết mùa hạ, đất trời giao hợp, dám cùng Quân tuyệt!)
Bách Lý Băng khẽ trầm mặt, suy nghĩ lại mọi thứ:
– Lúc đó anh phân tích chữ là do hai người viết.
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu:
– Có một khoảng thời gian Hoàn Nhan Liệt khẳng định cho rằng anh đã chết.
– Vì sao y không cho rằng anh không có xuyên thời gian?
Bách lý Băng lập tức đưa ra nghi ngờ.
– Nếu như anh không có xuyên thời gian thì nếu trên chiến trường không chết thì tại sao không đem binh khí tùy thân theo? Chuyện đầu tiên y khẳng định sau khi xuyên thời gian là trở về điểm xuất phát năm đó nhưng mà không phát hiện ra thi thể của anh, chỉ phát hiện kiếm của anh. Nếu không phải đích thân anh trải qua, thì nếu anh là Hoàn Nhan Liệt thì anh cũng rất khó xác định Tiêu Biệt Ly cuối cùng như thế nào.
Lâm Dật Phi dừng một chút, rồi nói tiếp:
– Đa phần y đã cho rằng anh vượt thời gian nhưng mà chưa đến đây, cho nên y đem thanh Vấn Thiên Kiếm của anh đi, mang thanh Địa Ma Viêm đao của y đi, để Tiêu Biệt Ly biết Hoàn Nhan Liệt chưa có chết, nhưng mà sau đó đợi chờ quá lâu, y cảm thấy là anh chắc chắn đã chết cho nên mới lấy kiếm lập mộ, làm ra cái mộ thất đó, anh hùng trọng anh hùng mà. Chúng ta tuy là đạo bất đồng nhưng mà đều coi nhau là đối thủ ngang tầm, tôn kính đối phương.