Nếu như anh ta đã biết kịch bản này nhưng lại che giấu ngay từ đầu, vậy thì anh ta muốn che giấu điều gì chứ? Rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với Triệu Mộng Điềm? Chỉ đơn giản là một đạo diễn và một chỉ đạo võ thuật sao?
Đương nhiên mối quan hệ ở đây không phải là mối quan hệ mờ ám như mọi người thường tưởng tượng, Lâm Dật Phi luôn cảm thấy hai người này trừ mối quan hệ công việc ra thì chắc chắn còn có quan hệ cá nhân nhưng Triệu Mộng Điềm rất khách khí với Trần Lương Hòa, Trần Lương Hòa đối với Triệu Mộng Điềm tuy khá tùy tiện nhưng cũng không có hành động gì quá đáng, dường như biểu hiện của hai người cũng che giấu điều gì đó.
Võ công của Thiên Lý Phượng Minh Hoàn Nhan Phi Hoa từng luyện qua, Quân Ức từng luyện qua, Phương Vũ Dương cũng từng luyện qua, Hoàn Nhan Liệt biết phương pháp luyện nhưng muốn tìm Quân Ức thì rõ ràng là nên xuống tay từ Phương Vũ Dương.
Chỉ có điều loại võ công này thuộc tính sai một ly đi một dặm, rất dễ tẩu hỏa nhập ma, Phương Vũ Dương luyện vẫn chưa sâu, lần trước khi gặp anh ta thì đã có dấu hiệu bị tẩu hỏa nhập ma nhưng lần này đã tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên Phương Vũ Dương không có bản lĩnh tự cứu bản thân nhưng người cứu anh ta là ai chứ?
Bản thân hắn chọc giận Phương Vũ Dương, đánh bị thương thủ hạ của anh ta, đánh chó thì đương nhiên chủ nhân sẽ ra mặt, đánh đồ đệ thì đương nhiên sư phụ cũng sẽ ra mặt. Đây là đạo lý rất đơn giản, hắn muốn dựa vào sự âm hiểm của Phương Vũ Dương, đạo lý này hắn không phải là không hiểu.
Chỉ có điều hôm nay có người đến tìm rắc rối, hắn thấy nội thương của Phương Vũ Dương đã tốt lên rất nhiều, hắn tưởng rằng sư phụ của anh ta đã đến nhưng không ngờ chỉ có Trần Lương Hòa ra mặt. Mối quan hệ giữa Trần Lương Hòa và Phương Vũ Dương không tệ, ngồi xe cũng cố ý ngồi cùng một chiếc. Lần trước hắn có nhìn thấy Triệu Mộng Điềm và Trần Lương Hòa đến Phương gia, nói vậy thì bọn họ có giao tình với nhau đã lâu.
Triệu Mộng Điềm, Trần Lương Hòa, Phương Vũ Dương, còn có ông cụ Phương Chấn Đình kia, hình như mối quan hệ của mấy người này đều có liên hệ đến Quân Ức. Lâm Dật Phi thầm thở dài trong lòng, liệu Phương lão gia đã từng đọc kịch bản này chưa nhỉ? Nếu như ông ấy đã từng đọc qua cuốn kịch bản thì không biết ông ấy có suy nghĩ gì?
Hắn không cho rằng những tình tiết sau đó của ba người Dương Hổ và Phong Trần tam hiệp có gì giống nhau. Lý Tĩnh và Hồng Phất Nữ năm đó trên đường đi gặp được Cầu Nhiêm Khách, tuy Cầu Nhiêm Khách làm người tiếu ngạo phong trần nhưng cũng bị vẻ đẹp của Hồng Phất Nữ thu hút. Thực ra nói đúng hơn một chút phải là bị nội hàm của cô thu hút, Hồng Phất Nữ thông minh tuyệt đỉnh, chưa từng làm tổn thương tình cảm của mấy người, lúc đó đã nghĩ ra chủ ý chủ động kết bái huynh muội với Cầu Nhiêm Khách. Cầu Nhiêm Khách sao lại không hiểu hàm ý của cô chứ, sau đó vì nghĩa muội đã tán gia bại sản, chạy đông chạy tây, lập ra được cơ nghiệp bất thế nhưng ở đây người tán gia bại sản lại là Dương Hổ, còn người bôn ba lại là Quân Ức, Dương Hổ và Bách Lý Thủ Nghiệp thoạt nhìn chẳng qua cũng chỉ là những người đàn ông đáng thương.
Nếu người ở thảo nguyên là Quân Ức, người bôn ba cũng là Quân Ức thì với thân thủ của bà ta, muốn lập một cơ nghiệp cũng không phải là khó. Trang web giết người liệu có phải do chính tay bà ta thành lập hay không? Giang Hải Đào là một cô nhi nhưng sát thủ có thể vô danh, cũng có thể nổi danh, ngoài mặt Phương Vũ Dương là một chàng công tử nhưng đương nhiên cũng có thể làm một chút kinh doanh về sát nhân nghiệp dư. Còn Trần Lương Hòa thì sao? Liệu anh ta có như vậy không?
Nghe thấy Trần Lương Hòa nói đến Quân Ức một cách chậm rãi ngay thẳng, trên mặt không có gì khác thường và kiêng kị thì Lâm Dật Phi gần như muốn xông lên túm cổ áo anh ta hỏi xem anh thực sự không biết Quân Ức sao?
Nhưng Trần Lương Hòa có thể quả quyết phủ nhận. Trong lòng Lâm Dật Phi chỉ có thể phỏng đoán, thứ nhất là bọn họ che giấu, làm bộ như không biết Quân Ức, những người mơ hồ chỉ có Tần Vũ và Hách Hi Nhân, thứ hai, bọn họ thực sự không biết Quân Ức, Quân Ức đã giấu đi thân phận, không còn là Quân Ức cô đơn trước kia nữa, có khả năng bà ta đã thay đổi thân phận, trở thành một người được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ cũng nên.
– Căn cứ theo những gì kịch bản ghi lại thì Trần Lương Hòa chậm rãi nói: – mối quan hệ giữa Quân Ức và Bách Lý Thủ Nghiệp không rõ ràng nhưng Quân Ức đến là để tìm người. Lúc đó khi Dương Hổ gặp Quân Ức thì cũng giống như Cầu Nhiêm Khách gặp Hồng Phất Nữ, kinh động thiên nhân nhưng cũng có tương giao với Bách Lý Thủ Nghiệp, dẫn đến là tri kỷ. Mối quan hệ của ba người có chút mờ ám, Dương Hổ vì Quân Ức mà ngày nhớ đêm mong nhưng ngại Bách Lý Thủ Nghiệp nên cũng không dám bày tỏ tấm lòng này. Nhưng khi ông ta biết được Quân Ức vì tìm người thì đã phát động một hoạt động tìm người rầm rộ, phạm vi bao phủ rất rộng, những người bị kinh động cũng rất nhiều, có thể nói là tình huống trước nay chưa từng có. Trên bức tranh vẽ một Dạ Xoa dữ tợn, chỉ hỏi mọi người một câu anh đã từng gặp người này chưa? Mỗi một lúc như vậy thì Dương Hổ lại phát hiện dáng vẻ của Bách Lý Thủ Nghiệp rất kỳ lạ, mơ hồ có một tia đau khổ.
– Vốn Dương Hổ tích được tài sản bạc triệu nhưng vì tìm người mà ông ta đã làm tổn thương nặng nề đến nguyên khí, từ đó có thể nhận ra được ông ta rất thích Quân Ức. Bách Lý Thủ Nghiệp tự biết tình cảm Dương Hổ dành cho Quân Ức quá sâu thì có chút ảm đạm rút lui. Trần Lương Hòa nói đến đây thì cười cười, nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy dáng vẻ thất thần của hắn thì nhíu mày một cái, giây lát sau lại cười nói: – Như vậy thì sau này mới xuất hiển cảnh Quân Ức và Dương Hổ sắp kết hôn nhưng lúc đó ông ta cũng không biết võ công của Quân Ức, chỉ biết rằng bà ta biết một chút võ. Người có võ công có võ đức đều khiêm tốn, sẽ không cậy nắm đấm mà gây chuyện thị phi, sẽ không giống như nhà giàu mới nổi, sợ mọi người không biết mình có tiền mà đến đầu ngón chân cũng muốn đeo nhẫn vàng để khoe khoang. Cậu Lâm, cậu nói xem có đúng không?
Tất cả mọi người đều cười, thể hiện sự khâm phục của mình và tán thưởng sự hài hước của chỉ đạo Trần.
Lâm Dật Phi phục hồi lại tinh thần, cười gật đầu: – Chỉ đạo Trần nói rất đúng.
Trần Lương Hòa nhận được câu trả lời như dự liệu thì ít nhiều cũng có chút thất vọng. Anh ta hy vọng Lâm Dật Phi tỏ ra kiêu ngạo một chút nhưng cái tính cách như cây kim ẩn trong sự mềm mại này khiến người ta không thể nhìn thấu được: – Chỉ có điều trên đời này không có gì là như ý nguyện. Dương Hổ đã có vợ, lại muốn lấy thêm một người đã là tham lam, chỉ có điều ông ta rất có thủ đoạn nên hôn lễ vẫn được tiến hành như đã định. Bách Lý Thủ Nghiệp không hề phản đối nhưng đến buổi hôn lễ thì lại uống say khướt, say đến hôn mê bất tỉnh nhưng không ngờ mình đã gặp phải chuyện đáng tiếc của cuộc đời.
Hiển nhiên Triệu Mộng Điềm cũng từng xem qua kịch bản này, nghe đến đó thì đột nhiên nhìn Tần Vũ: – Anh có suy nghĩ gì về những chuyện xảy ra trong hôn lễ của bọn họ?
– Cây to đón gió chẳng sai chút nào. Hiển nhiên Tần Vũ đã sớm có chuẩn bị: – Ngày kết hôn, kẻ thù của Dương Hổ có khoảng mười người đến chém giết, đồng thời Dương Hổ không biết trong khi bọn họ bận rộn tìm người, không còn lòng dạ nào kinh doanh thì kẻ thù đã chuẩn bị các hành động đâu vào đấy. Hôm cử hành hôn lễ, tất cả các thế lực của Dương Hổ đã bị nhổ tận gốc, sau đó những người này mới nhân lúc trong làm náo loạn phòng cưới mà chém giết vào tận phòng cưới. Lúc đó hỏa lực của bọn họ chiếm ưu thế, đánh đâu thắng đó, phòng cưới biến thành địa ngục trần gian, đó có thể là chuyện mà không ai ngờ tới được.
– Khoan đã. Đột nhiên Hách Hi Nhân cắt đứt lời của Tần Vũ: – Tuy trong kịch bản không nói rõ, Dương Hoành Binh cũng không ý thức được điều đó nhưng liệu chúng ta có thể cho rằng Bách Lý Thủ Nghiệp mới là người giả heo ăn thịt hổ chân chính không? Ông ta cũng thích Quân Ức nhưng không có thực lực để xoay chuyển Quân Ức như Dương Hổ nên mới âm thầm liên hệ với người khác nhưng chính bản thân ông ta lại tạo ra bằng chứng ngoại phạm, bởi vì dựa vào thân thủ của ông ta thì không thể không ai biết đến và không được người khác tán thưởng.
– Hi Nhân, cậu coi câu chuyện này là thật sao? Đây chỉ là một kịch bản thôi. Tần Vũ mỉm cười, nhìn mọi người một cái, thấy không ai cười rộ lên thì khó hiểu hỏi: – Tôi nói có vấn đề gì sao?
Triệu Mộng Điềm lắc đầu: – Đây là những điều căn cứ theo những gì mẹ của Dương Hoành Binh kể rồi nhớ lại, tôi lại cảm thấy tính chân thực của chuyện này rất lớn.
Cô vừa lên tiếng thì đương nhiên Tần Vũ không thể phản bác lại, quan to đè chết người, nửa cuộc đời sau này của cậu ta có hạnh phúc hay không còn phải xem đạo diễn Triệu có thể dùng cậu ta hay không, cho nên cậu ta chỉ có thể gật đầu: – Đạo diễn Triệu nói rất có lý.