Khi Phương Vũ Dương nói cách của Lâm Dật Phi có hiệu quả thì cũng có chút hối hận.
Không biết tại sao mỗi lần trước khi anh ta muốn gặp Lâm Dật Phi đều vênh váo tự đắc, cảm thấy hắn cũng chỉ đến thế mà thôi nhưng mỗi khi vừa chạm mặt, Lâm Dật Phi vừa ra tay là anh ta lại cảm thấy cả người lạnh lẽo, cảm thấy mình lại phán đoán sai lầm một lần nữa.
Lúc nào nhìn Lâm Dật Phi cũng không có vẻ đáng sợ nhưng chính những người như thế này khi đột nhiên bộc phát ra những cú đánh mang tính hủy diệt rõ ràng là còn uy hiếp hơn những kẻ cơ bắp và có vẻ ngoài cay nghiệt.
– Lâm Dật Phi, cậu phải biết rằng…
Phương công tử hừ lạnh một tiếng:
– Chúng tôi ở đây nói…nói…
Vốn anh ta muốn lôi pháp luật ra nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Lâm Dật Phi nhìn mình thì lại nuốt chữ pháp luật vào.
Có lúc pháp luật trong miệng anh ta cũng giống như một điếu thuốc xì gà thượng đẳng, bình thường có thể lấy ra khoe khoang một chút nhưng lần trước đã bị tên tiểu tử Lâm Dật Phi này chấn trụ nên đến tận hôm nay vẫn thấy không ổn.
Anh ta cũng không phải là không nghe ngóng qua chi tiết về Lâm Dật Phi, biết hắn là quán quân của cuộc thi khu vực Hoa Nam Bách Gia Hội nhưng không phải vẫn còn bốn cuộc thi đấu khu vực nữa hay sao? Vậy nên trong ấn tượng của anh ta thì trình độ của năm tuyển thủ này chắc cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm nhưng đến hôm nay xem ra, nếu như nói Lâm Dật Phi ăn cơm mà lớn lên thì rõ ràng là bốn người kia ăn trấu để sống trong hai mươi năm qua.
Quân đội ở Bắc Kinh của Phương gia rất có thế lực, thực ra Phương Vũ Dương có thể dùng điều này để dọa Lâm Dật Phi nhưng hiện giờ anh ta không thể vì trong mắt của ông nội thì Lâm Dật Phi còn quan trọng hơn đứa cháu này nhiều. Vì ông nội nói mạng của ông là do Lâm Dật Phi cứu, bất luận thế nào cũng phải báo đáp, nếu như anh ta dùng quan hệ của ông nội động đến Lâm Dật Phi thì khó bảo đảm ông lão giúp lý không giúp thân rồi lơ đứa cháu này đi.
Tính khí ông lão quật khởi lên thì mấy con ngựa cũng không kéo lại được. Phương Vũ Dương bất đắc dĩ nên chỉ đành làm theo luật giang hồ, nhưng anh ta có nằm mơ cũng không ngờ Lâm Dật Phi lại thuộc loại hắc bạch đều giết, hiện giờ xem ra giang hồ chính là thiên hạ của mình hắn.
– Có chuyện gì vậy?
Đột nhiên một người từ trong phòng đi ra, khuôn mặt kinh ngạc, người không cao, toàn thân ăn mặc gọn gàng nhưng tinh lực như muốn tuôn trào ra.
Lâm Dật Phi nhìn anh ta một cái, mỉm cười một chút nhưng cũng không nói gì.
Tuy người này hắn chỉ nhìn thấy một nửa mặt hoặc có thể nói là chỉ nhìn thấy sườn mặt nhưng hắn ít khi nhìn thấy thì quên luôn.
Trần Lương Hòa là chỉ đạo võ thuật mà Triệu Mộng Điềm mời đến hoặc có lẽ về sau sẽ là người hắn sẽ tiếp xúc, lần trước trên xe anh ta còn lạnh lùng như tuyết ngoài trời nhưng lần này lại như hệ thống sưởi bên trong xe vậy.
– Người này là…cậu Lâm đúng không?
Trần Lương Hòa tươi cười vươn tay ra, còn người đang lăn lộn dưới đất thì ông ta coi như không thấy.
– Trần Lương Hòa tiên sinh?
Lâm Dật Phi biết tỏng bọn họ chắc hẳn là cùng một giuộc nhưng anh có kế Trương Lương thì tôi có thang qua tường. Lâm Dật Phi thấy ý đồ của mấy người này không tốt thì trong lòng cũng thận trọng, ngoài mặt chu toàn, thấy Trần Lương Hòa trưng ra khuôn mặt tươi cười thì cũng tươi cười đáp lại.
– Không tệ, không tệ, cậu Lâm từng gặp tôi sao?
Dáng vẻ vui mừng bất ngờ của Trần Lương Hòa còn đa dạng hơn cả bảng sơn màu, dường như anh ta không còn nhớ lúc đó anh ta ngồi trong xe với ánh mắt lạnh lùng như thế nào nữa.
– Ngày đó từ biệt vội vàng, chỉ có duyên gặp nhau một lần.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Nghe đạo diễn Triệu nói anh chính là chỉ đạo võ thuật nổi tiếng quốc tế, hận không thể nghe cao kiến của anh, vốn tưởng là một chuyện đáng tiếc nhưng không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại, đúng là phúc ba đời.
Trong lòng Trần Lương Hòa thầm nhủ tên tiểu tử này quả là giảo hoạt, thoạt nhìn cũng không dễ đối phó như Phương Vũ Dương nói, hiện giờ xem ra phải thay đổi kế hoạch một chút thôi. Nụ cười trên khuôn mặt Trần Lương Hòa vô cùng xúc động:
– Cậu Lâm quả biết nói đùa, tôi được coi là gì chứ? Nghe nói cậu Lâm đạt được quán quân của khu vực Hoa Nam nhưng tôi vẫn không có duyên được gặp, lúc đó trên xe còn tưởng là bạn của đạo diễn Triệu, không ngờ lại làm lỡ mất một dịp tốt. Lúc đó tôi có chút thất vọng, muốn quay xe về nhưng lại không tìm được cậu, nghe nói Phương Vũ Dương có quen cậu nên mới bảo cậu ấy làm người đứng giữa làm mối, hôm nay được gặp đúng là danh bất hư truyền.
Anh ta giơ tay ra cười ha ha, nói mấy lời dối trá nghe không lọt nổi tai nhưng Lâm Dật Phi cũng mỉm cười đưa tay ra, cảm thấy người này nói dối cũng có chút trình độ. Hai người lịch sự nắm tay một cái rồi buông ra, không xuất hiện cảnh giương cung bạt kiếm như Phương Vũ Dương tưởng tượng nên anh ta rất buồn bực.
Nếu người khác nhìn thấy hai người chào hỏi ân cần chắc không chỉ cho rằng đây là duyên phận mà còn cho rằng họ là bạn bè nối khố cũng không chừng.
Cái người lăn lộn trên mặt đất kia hiển nhiên không thoải mái như được đứng, đau đến mức rên lên một tiếng, dáng vẻ Trần Lương Hòa dường như lúc này mới nhìn thấy, có chút kinh ngạc hỏi:
– Hi Nhân, có chuyện gì thế? Các cậu lại so tài hả?
Một mình anh ta lầm bà lầm bầm, bước mấy bước đến muốn đỡ người đàn ông trên mặt đất dậy, những người khác như đang xem kịch, cuối cùng cái người tên Hi Nhân kia cũng miễn cưỡng đứng lên được, nhìn Trần Lương Hòa một cái, dường như run rẩy một chút nhưng đến khi nhìn Lâm Dật Phi thì vẫn có thể cười được:
– Trần tiên sinh, cậu Lâm đúng là có thân thủ tốt, tôi luôn không phục cậu ấy, không ngờ cuối cùng chính mình lại chịu khổ.
Trần Lương Hòa quay lưng về phía Lâm Dật Phi, chỉ nghe thấy tiếng cười ha ha của anh ta vọng đến:
– Thân thủ cậu Lâm rất tốt, cậu cũng không biết tự lượng sức mình, chỉ có điều nếu như muốn quay phim võ thuật thì vết thương này còn là nhẹ đấy.
Anh ta giơ tay nắm lấy cổ tay Hi Nhân, chỉ xê dịch một cái, một tiếng “cạch” vang lên, Hi Nhân lại hét to một tiếng. Trần Lương Hòa vỗ vỗ tay, đứng lên rồi xoay người lại:
– Hi Nhân, coi như số cậu may.
– Hả?
Cai người tên Hi Nhân kia gần như thổ huyết, chỉ cúi thấp đầu xuống, thoạt nhìn thậm chí có chút sợ hãi Trần Lương Hòa.
– Lấy lực tay của cậu Lâm, lần này nếu như cậu ấy không hạ thủ lưu tình thì xương cổ tay của cậu không chỉ trật khớp mà đã bị dập nát rồi.
Trần Lương Hòa thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Lâm Dật Phi dường như tràn đầy sự khâm phục nhưng rốt cuộc có thật lòng hay không thì chỉ có anh ta là biết rõ.
– Trật khớp còn may.
Trần Lương Hòa cười nói:
– Nếu biết một chút võ công thì còn có thể nắn lại nhưng nếu như bị dập nát rồi thì, Hi Nhân, cậu phải đổi tay mà ăn cơm rồi.
Cái người tên Hi Nhân kia buồn bực đến mức muốn thổ huyết nhưng chỉ “uhm” một tiếng, trong lòng thầm nghĩ hóa ra tôi bị đánh một trận rồi còn phải cảm ơn người ta sao? Trên đời này làm gì có chuyện như thế chứ?
Ba người Phương Vũ Dương sau khi thấy Trần Lương Hòa ra thì trên mặt lộ ra ý mừng và kiêu ngạo nhưng trong khoảnh khắc lại biến mất tăm, ngơ ngác nhìn nhau, không biết do thế giới này thay đổi quá nhanh hay là mình tiếp thu quá chậm. Sao tất cả mọi việc đều tương phản một trời một vực với những gì đã thương lượng vậy?
Trần Lương Hòa chắp chắp tay, học theo thói quen của người trong giang hồ:
– Mọi người đứng bên ngoài làm gì vậy? Vào phòng nói chuyện đi.
– Oh?
– Hả?
Bốn người ồ à một chút nhưng cũng không nhiều lời mà bước vào trong nhà trước nhưng Trần Lương Hòa lại khoác cánh tay Lâm Dật Phi, cười ha ha bước vào trong:
– Bọn họ đều là trẻ con, cậu Lâm đừng trách.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Tôi trách gì chứ? Dù sao thì người bị đánh cũng không phải tôi.
Cái người tên Hi Nhân kia lảo đảo một cái gần như sắp ngã, Phương Vũ Dương nhanh nhẹn giúp đỡ, bước mấy bước vào trong.
– Cậu Lâm thật là hài hước.
Nụ cười của Trần Lương Hòa từ khi xuất hiện đến bây giờ vẫn chưa từng tắt:
– Bọn chúng gây chuyện thì cũng nên bị giáo huấn một chút. Cậu Lâm giáo huấn là tốt cho bọn chúng nhưng chắc bọn chúng rất khó thể nghiệm được sự khổ tâm này.
Hai người vừa hỏi han vừa bước vào phòng khách, không ngờ cái người tên Hi Nhân bị đánh như đầu heo cũng đang ngồi đàng hoàng ở đó. Trần Lương Hòa chậm rãi gật đầu:
– Đúng rồi, thiết nghĩ các cậu đều biết cậu Lâm rồi, tuy hiện giờ cậu ấy vẫn là một sinh viên nhưng hành hiệp trượng nghĩa, quả thực rất có phong thái của hiệp khách cổ nhân. Nghe nói cậu Lâm tập trung tiền vốn thành lập quỹ Bách Thảo, cứu sống vô số người, danh tiếng của cậu ấy hiện giờ như Bồ Tát sống vậy.
Phương Vũ Dương vẫn mang vẻ mặt muốn chết không muốn sống, hiển nhiên đã chai tai với những chuyện lặt vặt này nhưng ba người còn lại thì đều hơi ngạc nhiên, nghe đến đó còn hơi cảm thấy Phương Vũ Dương có chút lỗ mãng. Tên tiểu tử này có thể lăn lộn đến mức này, nhắm mắt nghĩ một cái là biết hậu thuẫn sau lưng không kém, tên Phương Vũ Dương này lấy trứng chọi đá khiến cho lưỡng bại câu thương quả thực không phải là hành động sáng suốt.