(*) Người cổ đại viết chữ trên thẻ tre, để tiện cho việc viết chữ và phòng ngừa mối mọt nên họ hơ thanh trúc xanh trên lửa cho khô hết nước đi, việc này gọi là hơ khô thẻ tre.
– Thủ hạ của cô rất thông minh.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Nhưng cô lại là loại người không chữa bệnh đã có mà lại chữa bệnh chưa có. Thông thường họ mới biểu hiện ra sự thông minh thì đã bị cô trực tiếp bóp chết, Bách Địa Trung Cương như vậy, Đằng Thôn Xuyên Sơn cũng vậy, hiện giờ xem ra Tây Trạch Minh Huấn, còn có Phục Bộ Ngọc Tử cũng như vậy. Hoàn Nhan Phi Hoa, vì vậy nên tuy cô có thế lực lớn nhưng lại không có lấy một thủ hạ đắc lực.
Hoàn Nhan Phi Hoa cười cười, vẫn nhìn Tây Trạch Minh Huấn:
– Anh ta nói có đúng không?
Tây Trạch Minh Huấn hận không thể lấy quyển sách đỏ ra để tuyên thệ lòng trung thành của mình:
– Tông chủ, thuộc hạ ngu xuẩn, tông chủ nhìn xa trông rộng, chúng tôi không thể tùy tiện phỏng đoán được.
– Băng bó miệng vết thương đi.
Hoàn Nhan Phi Hoa thở dài một tiếng:
– Nếu không vị Tiêu đại hiệp này lại nói tôi thấy anh thông minh quá, muốn để anh phải chảy máu quá nhiều mà chết.
Tây Trạch Minh Huấn nhìn Lâm Dật Phi một cái, không hiểu được hắn đang giúp anh ta hay là hại anh ta nhưng trên mặt đã toát ra vẻ cảm kích kỳ lạ:
– Vâng, tông chủ, nhưng tông chủ từ trước đến nay luôn quan tâm đến bọn thuộc hạ. Vì tông chủ bọn tôi cho dù có vào núi đao biển lửa cũng không do dự, chút máu này tính gì chứ?
Tuy anh ta nói chút máu này không là gì nhưng đã nhanh tay nhanh chân xé một vạt áo xuống rồi băng bó vết thương lại. Trong thời tiết lạnh giá thế này, hiện giờ anh ta chỉ đánh mất một cái tay, nếu như để lúc nữa thì chỉ sợ là mất cả cái mạng này.
– Tây Trạch Minh Huấn, tôi muốn anh đi làm chuyện này.
Hoàn Nhan Phi Hoa lần này không nhìn hắn chằm chằm mà nhìn xa xăm.
– Tông chủ cứ phân phó ạ.
Tây Trạch Minh Huấn hoảng sợ, anh ta quen với kiểu lạnh lùng của Nhan Phi Hoa, đột nhiên cô nói chuyện với vẻ ôn hòa như vậy thì rất hiếm gặp. Anh ta ít nhiều cũng biết tính khí của vị tông chủ này, khi cô mỉm cười với người khác thì thường là lúc người đó xui xẻo, nhưng Tây Trạch Minh Huấn lại phát hiện hiện tượng này lại lại không thông dụng với Lâm Dật Phi hay là Tiêu đại hiệp gì đó này.
Tiêu đại hiệp? Tâm tư Tây Trạch Minh Huấn rối như bòng bong, đây là ý gì vậy?
– Anh lập tức trở về Nhật Bản, đến gặp bốn Ninja Phong, Hỏa, Lâm, Sơn, nói là “hơ khô thẻ tre” có thể bắt đầu hành động rồi.
Trên mặt Hoàn Nhan Phi Hoa không có tức giận, chờ mong hay vui sướng bất ngờ, có chăng chỉ là sự thoải mái, còn có chút ngơ ngẩn.
– Oh?
Tây Trạch Minh Huấn mờ mịt không hiểu gì:
– Bốn Ninja luôn do tông chủ chỉ giáo, sao tôi có thể gặp được chứ?
Hoàn Nhan Phi Hoa vừa phất tay một cái thì một tấm lệnh bài xuất hiện. Đàm Giai Giai nhìn trộm thì thấy tấm lệnh bài vuông vức, có khắc bốn chữ “Hô Tất Lặc Hãn” nhỏ, còn có một tượng phật.
– Lấy lệnh bài của tôi đến gặp bọn họ.
– Nói rằng “hơ khô thẻ tre” có thể bắt đầu rồi ạ?
Tây Trạch Minh Huấn không dám xác định, thầm nghĩ hiện giờ thông tin phát triển như vậy rồi, nếu cô gọi điện thì việc gì tôi phải vất vả quay về Nhật Bản xa xôi. Nhưng anh ta cũng biết một điều rằng vị tông chủ này rất ít khi cùng công nghệ phát triển gì đó. Cái người tên Tiêu Biệt Ly này còn biết dùng di động nhưng vị tông chủ này từ trước đến nay đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nếu cô không xuất hiện thì anh cũng không thể nào tìm được cô.
Nói như lần này, ai cũng tưởng là cô ở Nhật Bản nhưng không ngờ cô đã đến Bắc Kinh, hơn nữa suy đoán theo giọng điệu của Lâm Dật Phi thì có khi cô đã đến được một thời gian rồi.
– Uhm.
Hoàn Nhan Phi Hoa khoát tay, cũng không nói nhiều:
– Đi đi!
Tây Trạch Minh Huấn không dám hỏi nhiều, không dám hỏi cần nhanh không, ý của tông chủ chỉ có anh tự đi mà nghiền ngẫm, đương nhiên đối vớ nhiệm vụ mà nói thì xử lý cành nhanh càng tốt.
Đợi khi Tây Trạch Minh Huấn xoay người rời đi thì ánh mắt của Hoàn Nhan Phi Hoa đã rơi xuống Đàm Giai Giai:
– Còn cô thì sao? Có phải là cũng nên trở về rồi không?
Đàm Giai Giai ngẩn ra, nhìn Lâm Dật Phi một cái, hùng tráng nói:
– Anh ta là thủ hạ của cô nhưng tôi không phải.
Hoàn Nhan Phi Hoa thản nhiên nói:
– Vậy sao?
Cô vừa nói xong thì người đã đến trước mặt Đàm Giai Giai, giơ tay quạt một chưởng đến.
Trong lòng Đàm Giai Giai rùng mình một cái, nhớ đến một chưởng nhẹ nhàng của cô ta lúc nãy đã đánh bay đầu của Đàm Văn Bính ra nên cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng lùi lại, không tiếp một chưởng của cô ta nhưng một chân cũng đá ra.
Chiêu này lấy công thay thủ, không mất hạ phong, trên thực tế cũng được coi là một hành động sáng suốt. Đàm Giai Giai không dám đỡ một chưởng có thể đánh gãy xương cổ đối phương của Hoàn Nhan Phi Hoa.
Nhưng cô không ngờ rằng tuyệt chiêu mình nghĩ ra trước mặt Hoàn Nhan Phi Hoa lại không có chút tác dụng nào.
Hoàn Nhan Phi Hoa đưa tay ra khua một cái, nhìn khoảng cách thì xa nhưng bước đầu tiên đã kẹp vào yết hầu Đàm Giai Giai, chỉ hơi dùng sức đã nhấc Đàm Giai Giai lên khỏi mặt đất.
Không ngờ Lâm Dật Phi vẫn không nhúc nhích.
Hoàn Nhan Phi Hoa xoay đầu lại, chậm rãi nói:
– Tôi tưởng rằng anh sẽ ra tay cứu cô ấy đấy.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Tôi còn nhớ một câu chuyện cười, không biết cô có hứng nghe hay không?
– Anh kể đi, từ trước đến nay tôi rất thích nghe chuyện cười.
Hoàn Nhan Phi Hoa không nới lỏng bàn tay nhưng Đàm Giai Giai lại cảm thấy cổ họng đã được buông lỏng hơn nhiều, không còn cảm giác hít thở không thông như khi nãy nữa. Cô cũng biết bản thân mình chưa chắc đã phải chết. Hoàn Nhan Phi Hoa ra tay một kích, muốn túm có thể túm, nếu muốn giết thì cũng không cần phải túm trên tay thế này.
– Thực ra đó cũng không được coi là chuyện cười, chỉ có thể nói là một câu chuyện ngụ ngôn thôi.
Lâm Dật Phi đứng đó, không nhìn Đàm Giai Giai lấy một cái, dường như không quan tâm gì đến sự sống chết của cô.
– Chuyện cười cũng được, chuyện ngụ ngôn cũng được, chỉ cần có lý thì cần gì phải phân chia rõ ràng chứ?
Hoàn Nhan Phi Hoa nhìn đôi chân của Lâm Dật Phi không khép không mở, tầm mắt chậm rãi chuyển đến đôi tay của hắn, nhẹ nhàng giãn ra.
– Một con muỗi khiêu chiến với một con sư tử, nói tôi có thể đánh bại anh.
Khi Lâm Dật Phi nói phần mở đầu thì Đàm Giai Giai đã biết kết cục. Có thể nói người không biết câu chuyện ngụ ngôn này rất ít, bây giờ Lâm Dật Phi kể câu chuyện này là có ý gì đây?
– Đương nhiên là sư tử nghênh chiến, cảm thấy loại khiêu chiến này đúng là không biết tự lượng sức mình.
Lâm Dật Phi kể rất nghiêm túc, Hoàn Nhan Phi Hoa cũng nghe rất nghiêm túc, không hề có ý mất kiên nhẫn nào:
– Kết quả đương nhiên có thể tưởng tượng ra, tuy sư tử dũng mãnh nhưng con muỗi quả thực quá nhỏ, sư tử dùng bản lĩnh toàn thân, ngoài việc bị châm cho mấy phát, toát cả mồ hôi ra thì cũng không làm được gì.
– Oh?
Hoàn Nhan Phi Hoa thản nhiên cười:
– Đúng là có chút thú vị.
Đàm Giai Giai gần như cho rằng Nhan Phi Hoa và Lâm Dật Phi đến từ hành tinh khác, câu chuyện ngụ ngôn này thì có ý nghĩ gì chứ?
– Cô vốn là một con sư tử.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Cũng chỉ có sư tử mới có tư cách đấu với cô, cô cắn một con chó đã là tầm thường, nếu như còn kèn cựa với một con muỗi nữa thì đúng là quá vô vị. Nếu như một con chó cắn cô một cái, đương nhiên là cô có thể giết nó nhưng nếu như cô cắn nó thì cô nói xem có buồn cười hay không?
Ánh mắt Hoàn Nhan Phi Hoa đã nheo lại thành một đường, dường như trong đó có giấu một cây châm nhưng cũng không nói lời nào.
– Đàm Văn Bính bán đứng Y Hạ Lưu, hoặc có lẽ bản thân anh ta cũng là nội ứng của Khổng Thượng Nhâm, Phục Bộ Ngọc Tử xem thường nhân vật bình thường này nên mới bị tổn thất thê thảm. Cô giết Đàm Văn Bính là có lý do của nó nhưng Đàm Giai Giai so với cô thì cũng chỉ là con muỗi và con sư tử. Hay là Đàm Giai Giai và Đàm Văn Bính đều có họ Đàm nên cô mới ra tay?
Lâm Dật Phi nói tới đây thì cười rất châm chọc.