Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 39: Tiêu chuẩn kén vợ tuyển chồng




Mặc dù mới qua giờ ăn cơm trưa, nhưng bên trong và xung quanh sân bãi đã đứng chật kín người. Xem ra không chỉ có mỗi Phó bí thư là có mặt mũi, mà còn rất nhiều người.

Chen chúc mãi mới tới được chỗ Phó bí thư đứng. Phó bí thư đang nhìn đội ngũ của mình với vẻ mặt đắng như trái mướp. So với các khoa khác như long như hổ, khoa báo chí của mình quả thực giống như một con mèo bệnh vậy.

Ở đại học Chiết Thanh, nếu nói về tỷ lệ nam nữ chênh lệch, phải nói tới khoa xây dựng, khoa âm nhạc và khoa ngoại ngữ. Ba khoa này, nam nữ hoặc nhiều hoặc ít. Còn khoa báo chí dù có không ít con trai, nhưng chất lượng lại không tốt lắm. Cho dù là khoa ngoại ngữ cũng có thể kiếm được hai cao thủ bóng rổ. Mà khoa báo chỉ chỉ có mỗi Lâm Dật Phi là tạm được.

Tiểu tử này tuy không quá cao, nhưng được cái ném rổ rất chuẩn. Lần trước khoa bao chí có thể tiến vào top 8, toàn bộ nhờ vào khả năng ném rổ từ xa của Lâm Dật Phi mới thắng được đội của khoa vật lý. Nhưng về sau thua phải đội của khoa ngoại ngữ, bất đắc dĩ dừng bước ở vòng tứ kết.

Đương nhiên, ở trong mắt của Phó Thủ Tín, khoa mình thua khoa ngoại ngữ hoàn toàn là vì Phong Tuyết Quân, Lâm Dật Phi mới nhường nhịn. Nhưng rốt cuộc vẫn là do thực lực không đủ, còn Lâm Dật Phi có thực sự nhường hay không thì trời mới biết.

Mà năm nay chẳng có gì khác biết, Phó Thủ Tín không phải là người ngu, y hứa hẹn vào được tứ kết sẽ mời mọi người ăn cơm, nhưng thực ra y biết khả năng này chỉ là xa vời. Bằng không y sao dám mở miệng đồng ý. Chỉ là y thà rằng chịu xuất tiền, mấy năm qua, đây là lần đầu bức thiết muốn mời khách như vậy. Toàn bộ là vì tranh cử chức bí thư của khoa báo chí.

Đang mặt ủ mày chau, Phó Thủ Tín chợt nhảy dựng, như trúng sổ xố vậy, lớn tiếng kêu lên: - Tiểu Phi, ở đây, ở đây.

Một tiếng gọi như kinh thiên địa, quỷ thần khiếp. Vài cầu thủ trong sân nhịn không được dừng động tác, quay đầu nhìn Phó Thủ Tín. Trong khoảnh khắc, sân bóng trở nên tĩnh lặng. Vô số ánh mắt hướng về phía Bách Lý Băng.

Tuy nhiên lần này mọi người không nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Băng mỹ nhân, mà đều nhìn tay của cô.

Mười ngón tay mềm mại như búp măng non nắm chặt lấy bàn tay của Lâm Dật Phi. Trong khoảnh khắc, đủ loại ánh mắt, thất vọng, hèn mọn, bất mãn, hâm mộ, ghen ghét xuất hiện…

Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì Lâm Dật Phi đã sớm thủng lỗ chỗ. Trong đầu mọi người đều có chung một ý niệm, nhân vật phong vân ngày hôm qua chẳng lẽ chính là tiểu tử này?

Lâm Dật Phi có chút xấu hổ, thuận thế rút bàn tay, chỉ về hướng Phó Thủ Tín: - Tôi muốn tới chỗ đó, còn cô?

- Tôi đương nhiên đi cùng…

Băng mỹ nhân còn chưa dứt lời, một cô gái đã chạy đến: - Băng Nhi, cậu cũng tới đây à. Cô gái kia thân mật ôm tay của Bách Lý Băng.

Bách Lý Băng không đành lòng tránh né, nhìn lại thì thấy Lâm Dật Phi đã đi tới bên cạnh Phó Thủ Tín, liền không đi theo nữa: - Quách Hà, sao cậu cũng tới đây.

- Anh chàng kia là ai mà có thể đả động tâm hồn thiếu nữ của Băng mỹ nhân? Cô gái tên Quách Hà trừng mắt hỏi. Cô có mắt hai mí, khuôn mặt hơi gầy, điển hình của yếu liễu đào tơ.

- Đả động cái gì? Bách Lý Băng nở nụ cười: - Cậu không thấy là mình theo đuổi anh ấy sao?

Quách Hà thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Vốn tưởng rằng một người có tính cách lạnh lùng như Bách Lý Băng sẽ phủ nhận. Thật không ngờ lại trực tiếp như vậy: - Bà chị của tôi, cũng không cần phải nói thẳng như vậy chứ. Bà không sợ các nam sinh của khoa đau lòng sao?

Bách Lý Băng thản nhiên nói: - Tôi chỉ sợ nếu ra tay chậm, anh ấy lại bị cô gái háo sắc khác cướp mất.

Quách Hà nhìn về phía Lâm Dật Phi, nhịn không được hỏi: - Cậu ta rất có tiền?

Bách Lý Băng lắc đầu: - Hình như không có, buổi trưa ăn cơm là mình thanh toán.

Quách Hà càng mở trừng mắt. Băng mỹ nhân không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng là kinh thiên động địa. Nhiều công tử nhà giàu theo đuổi đều bị cô bạn quả quyết cự tuyệt. Vậy mà lần này lại chủ động bao nuôi. Đương nhiên, những điều này chỉ là suy nghĩ trong lòng. Dù sao là bạn bè tốt, vẫn nên khuyên nhủ một hai câu.

- Nhà cậu ta rất có thế lực? Tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của cô nàng này ngược lại chính xác. Bạn trai phải có tiền, có quyền. Dẫn tiểu bạch kiểm đi ra ngoài có thể cảnh đẹp ý vui. Nhưng như Lâm Dật Phi đã nói, cao lớn không thay được cơm, đẹp trai cũng không thay được cơm. Đương nhiên loại trừ hạng ăn chùa.

Làm cách nào lợi dụng điều kiện ở trong đại học để câu rể quý, mới là vấn đề ngày nhớ đêm mong của Quách Hà. Cô ở trọ với Bách Lý Băng, nhà trọ có ba người, dù đều là gái độc thân. Nhưng Bách Lý Băng là con gái vua không lo gả, cô thì chỉ muốn kiếm bạn trai thật nhiều tiền. Cho nên ở phòng trọ cô mới có danh hiệu là “Háo sắc”.

Dù không thiếu nam sinh theo đuổi cô, nhưng một là cô chưa ưng ý một ai, hai là muốn chờ đợi thêm. Nghe thấy Lâm Dật Phi không có tiền không có thế, sớm đã liệt tên hắn vào sổ đen.

Nhớ lại cảnh ở quán ăn, Lâm Dật Phi nhấc tay một cái đã chấn trụ mấy tên lưu mạnh, Bách Lý Băng nở nụ cười ngọt ngào: - Hình như anh ấy từng lăn lộn trong xã hội một thời gian.

Quách Hà thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Nguyên lai là một thanh niên có vấn đề: - Bà chị của tôi, xin nhờ được không, mình định hỏi gia đình, cha mẹ cậu ta thế nào, chứ không hỏi bối cảnh xã hội của cậu ta. Cậu không định nói với mình rằng, cậu ta là xã hội đen đấy chứ.

- Anh ấy có phải là xã hội đen hay không mình không biết. Bách Lý Băng cười nói:

- Nhưng trong mắt của mình, cho dù lưu manh xã hội đen nhìn thấy anh ấy cũng phải chạy mất dép.

Quách Hà bó tay rồi. Trong lòng âm thầm cân nhắc, danh hiệu háo sắc của mình liệu có nên chuyển giao cho cô bạn của mình hay không.

….

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Dật Phi đi tới trước mặt Phó Thủ Tín. Lúc này Phó Thủ Tín mới chuyển ánh mắt từ Bách Lý Băng ở phía xa xa quay về Lâm Dật Phi.

- Dật Phi, bạn gái của cậu? Phó bí thư quên mất ngày kia là khai mạc Nan Vong Bôi. Ngược lại quan tâm tới chung thân đại sự của Lâm Dật Phi.

Lâm Dật Phi nhíu mày: - Không luyện tập à?

Phó Thủ Tín cuống quít nói: - Luyện chứ, luyện chứ! Bách Lý Băng có phải là bạn gái của Lâm Dật Phi tuy quan trọng, nhưng trước mắt trận đấu Nan Vong Bôi càng quan trọng hơn.

- Dật Phi, đến đây.

- Hảo tiểu tử, mấy ngày nay không thấy, nguyên lai là đi câu cá lớn.

- Nghe nói thời gian trước ông bị tai nạn xe cộ, không việc gì chứ?

Vài đồng đội đều lấy lại tinh thần, vây quanh Lâm Dật Phi ân cần hỏi thăm. Lâm Dật Phi chẳng biết một ai trong này, nên có chút xấu hổ. Hắn chỉ có thể mỉm cười gật đầu. Điều này cũng không thể trách bọn họ quan tâm như vậy. Đều là nam nhân với nhau, sự nghiệp và nữ nhân là hai việc lớn của đời người. Bọn họ mới học năm thứ ba, không có áp lực vào nghề, nữ nhân đương nhiên đặt ở trước công tác rồi.

Ngày xưa đối với sinh viên, việc học là quan trọng nhất. Ngày nay thì ngoài ăn uống ra, yêu đương mới là chuyện quan trọng nhất. Tiêu chí để đánh giá sinh viên đó thành công hay không, hoàn toàn là dựa vào bốn năm học đã từng yêu qua mấy lần.

Hai năm trước, Lâm Dật Phi không thể nghi ngờ là một sinh viên thất bại. Hai năm mà ngay cả một người bạn gái cũng không thu phục được. Thật không ngờ mới khai giảng năm thứ ba, một pháo liền trúng, nhất phi trùng thiên.

- Chính sự quan trọng hơn. Phó bí thư mỉm cười vui vẻ. Nhưng trong lòng lại tính toán, có hai mươi bảy đội chia làm tám tổ. Đứng đầu mỗi tổ được vào vòng sau. Điều này khó tránh khỏi có sự không công bằng. Tám tổ, thì có ba tổ bốn đội.

Khoa báo chí kém may mắn, nằm trúng ba tổ đó. Phó Thủ Tín không khỏi nhìn tay của mình. Lúc mua xổ số không thấy chuẩn như vậy, mà lúc bốc thăm, lại bốc phải tỷ lệ thấp nhất. Nhưng việc đã xảy ra, hối hận cũng không làm gì được. Điều vui mừng duy nhất, chính là ngoại trừ khoa ngoại ngữ ra, hai đội còn lại là khoa luật và khoa hóa học, đều rất kém.

Phó Thủ Tín còn có một tâm bệnh. Năm ngoái tiến vào top 8, thua bởi khoa ngoại ngữ đều vì Lâm Dật Phi biểu hiện thất thường. Năm nay đúng là không phải oan gia không chạm trán. Dính ngay vào khoa ngoại ngữ.

Vốn đang lo lắng Lâm Dật Phi lần nữa nhường nhịn. Nhưng vừa nhìn thấy hắn và Bách Lý Băng thân mật như vậy, vốn đang ghen ghét, nhiều cứt trâu như vậy, sao hoa tươi lại chọn trúng Lâm Dật Phi. Nhưng tâm bệnh được giải trừ, một chút tiếc nuối đó liền không còn ý nghĩa gì nữa.