Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 366: Phân công




Lâm Dật Phi lặng lẽ gật đầu nói:

– Ngọc nhi chú ra ngoài một lát sẽ trở lại ngay.

Khi hắn ở trong phòng, có nghe thấy tiếng xe và tiếng bước chân ồn ào, hắn biết Đàm Giai Giai xử lý xong mọi việc mới qua tìm mình.

Thấy Lâm Dật Phi đi đến chỗ cửa, Ngọc nhi đột nhiên gọi:

– Chú Lâm!

– Chuyện gì vậy?

Lâm Dật Phi bình thản hỏi.

– Chú nhớ đã hứa đưa cháu đi xem Trường Thành đấy nhé.

Ngọc nhi đưa ngón tay nhỏ bé ra rồi nói tiếp.

– Chúng ta ngoéo tay nhé.

Đàm Giai Giai ngạc nhiên nhưng không hỏi.

Lâm Dật Phi mỉm cười lắc đầu, cố che dấu ghen tuông trong lòng về sự nghịch ngợm và đáng yêu của đứa bé, hắn quay lại ngoéo tay cô bé và trầm giọng nói:

– Ngọc nhi, cháu yên tâm, không cần phải ngoéo tay, chú đã hứa với cháu việc gì chú nhất dịnh sẽ làm.

Ngọc nhi thu tay về thì thầm nói:

– Cháu tin chú, chú Lâm ạ.

Hai người đi ra ngoài, đi đến chỗ hẻo lánh mà Hồ Hoa Anh vừa mất mạng, tuyết rơi dày đặc trắng xóa khắp nơi, chỗ này ngoại trừ những vết xe hỗn độn ra không thấy có điểm gì khác biệt cả.

– Người chết đó đúng là Hồ Hoa Anh.

Đàm Giai Giai thoáng nhìn về phía khu nhà cấp bốn hỏi:

– Cô bé vừa rồi là cn của ả ta sao?

Lâm Dật Phi gật gật đầu:

– Đúng vậy, con bé tên Noãn Ngọc.

– Ồ

Đàm Giai Giai thở dài nói:

– Không ngờ một người mẹ như vậy lại có thể có cô con gái đáng yêu như thế kia, huấn luyện viên Lâm, tôi đã xem qua, hình như là do ả ta tự sát.

Lâm Dật Phi gật gật đầu nói:

– Tôi cũng không ngờ ả ta đột nhiên lại tự sát, có thể là ả đã qúa mệt mỏi.

– Gặp Lâm Dật Phi, ả ta tuyệt đối không có đường thoát, chỉ có thể tự sát.

Đàm Giai Giai cười nói.

– Không phải do tôi ép chết ả, chẳng qua ả ta cảm thấy hổ thẹn với bản thân, bất luận như thế nào, bức chết một người mẹ đang còn có con nhỏ cần chăm sóc, ả ta cho rằng ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, trên thực tế đúng là như vậy

Lâm Dật Phi cười khổ nói.

– À.

Đàm Giai Giai có chút nghi ngờ, sau khi nghe Lâm Dật Phi kể hết đầu đuôi câu chuyện, bất giác đứng ngây ra không nói được lời nào.

Lâu sau Đàm Giai Giai mới thở dài nói:

– Bất kể Hồ Hoa Anh là người như thế nào, ả ta đã chết rồi, chúng ta không nên nói gì nữa, chỉ có điều con gái ả là đứa trẻ vô tội, Dật Phi, anh tính sao,đưa nó đến cô nhi viện nhé?

Lâm Dật Phi im lặng một hồi lâu mới nói:

– Tôi thấy, nên tìm cho nó một nhà nào tốt, sau đó giúp đỡ tiền cho nó đi học.

– Anh có đề cử ai không?

Đàm Giai Giai nhíu mày nói:

– Việc này khá phiền phức, phải có thủ tục chính quy, nhưng nếu mọi người biết nó là con của một tội phạm giết người, liệu nó có được đãi ngộ như người bình thường không?

Lâm Dật Phi chỉ nhớ đến ánh mắt khi Hồ Hoa Anh sắp lìa đời, hắn trầm giọng nói:

– Nếu như thực sự không được, để tôi về hỏi bố mẹ tôi xem bọn họ có thể giúp được không, nhưng có điều công việc của họ cũng bận rộn.

– Hộ khẩu của nó cũng rất phiền toái, Kế Noãn Ngọc?

Đàm Giai Giai đọc lại một lần,đột nhiên mắt sáng lên nói:

– Không đúng, ở đây có vấn đề.

– Hả.

Lâm Dật Phi biến sắc hỏi;

– Tôi quên không hỏi cô, chồng Hồ Hoa Anh họ gì?

– Hóa ra anh cũng nghĩ đến vấn đề này.

Đàm Giai Giai hạ giọng nói:

– Tôi chỉ biết một ít về án tử năm đó thôi, không sai, chồng ả ta không phải họ Kế, mà là họ Ôn.

– Ồ.

Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu nói:

– Hồ Hoa Anh dạy con gái nhớ kỹ họ này mà không phải là họ của cha mẹ, điều này nói lên rằng họ Kế này là họ của người đàn ông năm đó.

Đàm Giai Giai có chút tán đồng hỏi:

– Anh thử nói xem, vì sao Hồ Hoa Anh lại khẳng định người đoa họ Kế.

– Có thể lúc đầu ả ta đã biết hoặc sau này có gặp lại người đó.

Lâm Dật Phi than nhẹ:

– Chỉ có điều đáng tiếc là Hồ Hoa Anh đã chết, tuy nhiên chúng ta lại muốn biết chân tướng sự việc năm đó.

Khi nói đến đây, Lâm Dật Phi khổ sở nghĩ, hắn có quá nhiều chân tướng cần phải làm rõ, nghĩ đến những điều hồ hoa anh nói trước khi chết, từng nghe qua một người khác nói về trang web giết người, chẳng lẽ lại là người đàn ông kia của ả ta, mọi người đều nói những lời của người sắp chết đều nói thật, nhưng những lời nói khi sắp chết của Hồ Hoa Anh này thật giả lẫn lộn.

– Còn có nhiều cách để biết được chân tướng sự việc đã xảy ra năm đó.

Đàm Giai Giai nói tiếp:

– Thứ nhất, đi tìm lại hồ sơ vụ án, nhưng vụ án này cũng xảy ra hơn sáu bảy năm rồi, sau khi Hồ Tài Phùng chết thì không còn người thân nào, nếu điều tra theo hướng đó quả thật rất khó. Thứ hai, là cách huấn luyện viên Lâm đã từng sử dụng là cẩn thận thăm dò Ngọc nhi về tình hình của mẹ nó, nhưng theo anh mà nói, điều này cũng tương đối khó, vì anh luôn cảm thấy áy náy khi lừa gạt cô bé đó.

Lâm Dật Phi chỉ biết gật đầu, trên thực tế, hắn có biết một chút về kỹ thuật hỏi cung, nhưng hắn không muốn dùng đến nó.

– Xem ra tôi phải đích thân tiếp cận Ngọc nhi, sau đó xem xem có thể hỏi được điều gì không?

Đàm Giai Giai xung phong.

– Không phải cô còn có nhiệm vụ của cô sao?

Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Nhiệm vụ của cô quan trọng hơn, nếu cô không làm tròn bổn phận ta đây cũng gánh vác không nổi.

– Tôi và Hạo Phong hôm nay được nghỉ.

Đàm Giai Giai có vẻ mất tự nhiên.

– Hả? Nhiệm vụ bảo vệ con tin mà cũng được nghỉ sao?

Lâm Dật Phi ngạc nhiên hỏi.

Đàm Giai Giai thở dài nói:

– Hai nước kia vẫn chưa phá được án, cho nên giận chó đánh mèo, công việc bảo vệ của chúng tôi làm rất tốt.

– À.

Lâm Dật Phi buốn cười nói:

– Làm quá tốt cũng là ai lầm sao?

Đàm Giai Giai không còn cách nào khác đành nói:

– Bọn họ quyết định buông tha cho vệ sĩ Trung Phương, họ nói không vào hang cọp sao bắt được cọp con, đã số là do họ phát hiện được hành tung của vệ sĩ, điều này khiến họ bất động, hoặc họ muốn bọn ta rời đi, đối phương mới dễ dàng mắc câu.

Lâm Dật Phi nhíu mày:

– Bọn họ không biết tự lượng sức mình.

– Ai nói không phải,

Đàm Giai Giai oán giận nói:

– Tuy nhiên hai bên hợp tác vui vẻ, sẽ không có xung đột. Cảnh sát Chương đã bắt bọn ta tạm dừng công tác, kết nối về lĩnh vực kia với nc Mỹ cho nên hôm nay tôi được nghỉ, nếu a không goi điện thoại tôi đang định đi chơi ngắm cảnh tuyết rơi ở thủ đô.

– Hạo Phong đâu?

– Hắn có chút việc trông rất thần bí.

Đàm Giai Giai lắc đầu nói:

– Tôi cũng không biết hắn ta đi đâu, ch nên tôi bây giờ không có việc để làm, cho nên tôi sẽ đi điều tra một chút về cha đẻ của Ngọc nhi.

– Tôi không có lương để phát đâu đấy.

Lâm Dật Phi cười cười nói

– Còn về Ngọc nhi, có thể nó cũng biết sự tình của mẹ nó, khi cô hỏi nó không nên qua vội vàng.

– Huấn luyện viên Lâm, xem anh nói going như mọi người đều phải phục vụ anh vậy.

Đàm Giai Giai mỉm cười nói:

– Anh làm những việc này chẳng lẽ chỉ vì thích thôi sao?

Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Manh mối rất nhiều, trên người Hồ Hoa Anh có dấu vết nhận dạng nào không?

– Điểm này, phải một lúc nữa mới có thể cho a kết quả được.

Đàm Giai Giai đột nhiên nghĩ đến một việc nói:

– Di vật của Hồ Hoa Anh coi như là một đầu mối, hơn nữa hỏi chủ căn phòng ả ta ở nhất định sẽ hỏi ra được manh mối gì, nhưng chẳng qua ngươi phải khiêm tốn tôi mới có thể từ từ đem việc này ra giải quyết được.

– Vậy chúng ta phân công hợp tác.

Lâm Dật Phi suy ngĩ một chút nói:

– Tôi sẽ quay lại mượn cớ hỏi thêm Ngọc nhi, cô hãy đi hỏi ông chủ nhà ở đây.

– Hay tôi đi hỏi Ngọc nhi.

Đàm Giai Giai lắc đầu nói:

– Chủ cho thuê nhà kia rất ghét con gái đấy, khi nãy ta hỏi có người phụ nữ họ Hồ nào không, bà ta gần như quát vào mặt ta rằng không có.

Lâm Dật Phi gật gật đầu nói:

– Cũng đúng.

Hai người đi vào căn nhà cấp bốn, Đàm Giai Giai trực tiếp đi gặp Ngọc nhi, Lâm Dật Phi cũng nhẹ nhàng đi đến gõ cửa nhà dưới, không cần hắn hỏi, trong phòng vọng ra tiếng quát:

– Không có ai.

Lâm Dật Phi lười không buồn nói lấy tay đẩy cửa phòng, bước vào trong nhà, đối với những người hiểu đạo lý hắn chưa bao giờ phải quyết liệt, đối với những người phải quyết liệt hắn rất ít khi nói đạo lý.

– Ngươi làm gì đấy, có biết thế nào là phép lịch sự không?

Mụ sư tử Hà Đông kia rú lên, đầu tóc có phần lộn xộn dưới đất nhiều mảnh thủy tinh vỡ, hiển nhiên vừa nổ ra một trận cãi cọ, nx vật dụng đó là thứ để họ chút giận.

Người đàn ông đang cúi đầu.

– Hồ Hoa Anh bên nhà đối diện kia đã chết rồi, các người có biết không?

Lâm Dật Phi hỏi nghiêm túc, thoáng cái người phụ nữ kia như muốn nổi điên lên.

Người phụ nữ kia thoáng vẻ giật mình, nhưng không dám bộc lộ sự vui mừng vì mụ ta sợ Lâm Dật Phi sẽ cho rằng mụ ta là kẻ giết người, mụ ta hèn nhát nói:

– Chúng tôi không hề biết, chúng tôi chưa ra khỏi cửa, vừa nãy cô ta còn đến đây xin than để đốt, sao một người khỏe như vậy lại có thể chết nhanh như vậy?

Người đàn ông môi run run, mặt biến sắc, đợi khi mụ vợ nói xong, mới kịp định thần lại, bỗng nhiên đứng bật dậy, chồm tới người Lâm Dật Phi, nắm lấy tay hắn môi run run hỏi:

– Anh, anh nói gì, Hồ Hoa Anh chết rồi, sao cô ta lại chết?

Người phụ nữ tuy không biết rõ lai lịch của Lâm Dật Phi, nhưng nhìn điệu bộ của hắn bà ta có phần e sợ, nhưng khi nghe chồng mình hỏi như vậy không kìm được hét lên:

– Ông đau lòng phải không? Ông đau lòng như vậy sao năm đó còn cười tôi làm gì?