Sắc mặt Phương Vũ Dương tái mét, rồi lại có chút kinh ngạc, y biết võ công, làm sao Lâm Dật Phi biết được?
– Đi tìm sư phụ của ngươi báo thù.
Ánh mắt Lâm Dật Phi chớp động, mơ hồ chút kỳ dị nói:
– Tôi đợi cô ta!
– Làm sao ngươi biết được?
Đột nhiên Phương Vũ Dương lớn tiếng hét lên, chớp nhoáng kêu “ộc” một tiếng, máu tươi từ mồm phun ra!
Ánh mắt Lâm Dật Phi khẽ động, ngắm nhìn dòng máu tươi trên tuyết, màu đỏ sẫm rải rác như hoa mai.
– Tên ngụy quân tử ngươi dám đánh lén ta?
Trong mắt Phương Vũ Dương hiện lên tia tức giận, nghĩ tới cái bắt tay vừa rồi, bản thân hiện giờ cảm thấy ngực tức tối, chỉ là thở gấp một hơi mà không ngờ lại phun ra máu!
– Không phải ta.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên một tia thương hại:
– Phương Vũ Dương, đi hỏi sư phụ ngươi đi, cô ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả mọi đáp án!
Trong dạ hội, trang phục đẹp đẽ, đèn đuốc sáng trưng.
Có điều, châu báu có chói mắt đi nữa, ngọn đèn có rực rỡ đi nữa cũng không lấn át được phong thái rực rỡ của Tô Yên Nhiên.
Một khúc đàn cổ lạc kết thúc, mọi người đều như mê như say, bưng chén rượu mà quên không uống rượu, khiêu vũ cũng ngừng khiêu vũ lại, không ít người trong lòng đều thầm nghĩ, xem ra cổ nhân nói đến việc nhiễu lương tam nhật, dư âm không dứt cũng không có thật.
Đôi mắt tuyệt diệu của Tô Yên Nhiên ngắm nhìn đàn cổ, vô cùng chăm chú, chỉ có điều lơ đáng nhìn ra phía cửa, sau khi Lâm Dật Phi cùng cô khiêu vũ một điệu liền hạ giọng nói có chút việc ra ngoài một chút.
Kỳ thực hắn không biết khiêu vũ, có điều đã xem qua một vài lần, cũng hiểu biết một chút. Bước nhảy trong khiêu vũ không thể nghi ngờ là nó đơn giản hơn rất nhiều so với Tứ Tượng nhị thập bát trong Tứ tượng quy nhất. Bước nhảy của Lâm Dật Phi vừa phóng khoáng lại vừa tự nhiên, vừa tráng kiện lại có chút mềm dẻo, khúc nhạc vừa bắt đầu, không ngờ có rất nhiều người lại cho rằng hắn tốt nghiệp học viện vũ đạo.
Khiêu vũ cố nhiên là thay bước nhảy, nhưng phần lớn lại là loại khí chất kia. Hắn khi vừa kéo lấy ngọc thủ của Tô Yên Nhiên, bước chân đã di chuyển, mọi người đã bỏ quên cách ăn mặc của hắn, bỏ qua sự tầm thường của hắn.
Dưới ánh đèn mộng ảo chiếu rọi, tất cả quầng sáng, vầng sáng đều vây quanh lấy hai người, mọi người đều cảm thấy đây rõ ràng là phiên bản bạch mã hoàng tử và cô nàng lọ lem, cũng chính là câu chuyện tình giữa công chúa Bạch Tuyết và hoàng tử lọ lem!
Thấy Phương công tử đã rời đi, Tô Yên Nhiên đối với chuyện sắp xảy ra ít nhiều cũng hiểu đôi chút. Thường ngày, cô tuy trầm tĩnh, nhưng không hề ngốc chút nào, có điều cô ít nhiều cũng vẫn lo lắng cho Lâm Dật Phi, cũng cảm thấy Phương Vũ Dương không có sai lầm gì to tát, chỉ hy vọng Lâm Dật Phi sẽ không gây ra phiền phức gì không cần thiết.
Đối với sự niềm nở của Phương Vũ Dương, cô không cảm động, cũng không có gì chán ghét, loại người này quả thực rất nhiều, nếu bạn đều chán ghét thì chẳng qua là tự kiếm phiền não cho mình, vì thế cô luôn duy trì một khoảng cách lễ phép, không cự tuyệt một cách công khai, cô rất hy vọng tên Phương Vũ Dương này thông minh một chút, có thể biết khó mà rút lui.
Có điều khiến cô không ngờ tới chính là y dù khó khăn vẫn theo đuổi, không có khó khăn, tạo ra khó khăn vẫn theo đuổi. Chín mươi chính đóa hồng, nghe thì rất lãng mạn, nhưng Tô Yên Nhiên lại không hề cảm thấy thế chút nào. Được cùng với người mình yêu thích, thì cho dù nhìn thấy một ngọn cỏ, một giọt sương thì cũng cảm thấy được sức sống bừng bừng trong đó, cảm giác nhịp đập của con tim, nếu không hợp ý một ai đó, thì cho dù đem cả một vườn hoa hồng tới trước mặt thì cũng chẳng thế nào?
Tình yêu không phải làm ra vẻ gì đó, là sự xuất phát rất tự nhiên, Tô Yên Nhiên vô cùng tin tưởng điều này.
Khi nhìn thấy Lâm Dật Phi đi vào cửa, cuối cùng Tô Yên Nhiên cũng yên tâm, gẩy một dây cung kêu “ ting” một tiếng, âm thành dường như cao vút lên, lượn mấy vòng, tựa như một cục đã rơi xuống mặt hộ phẳng lặng, gợn sóng dần dần lan ra.
Lại một hồi lâu sau, tiếng vỗ tay như nước thủy triều dâng lên, mọi người chỉ có thể dùng tiếng vỗ tay để biểu đạt sự yêu thích của lòng mình, dường như ngôn ngữ của thế tục đã không thể hình dung ra sự tuyệt vời tiếng đàn.
Vốn dĩ có mấy người định lên tiếng, khúc đàn này chỉ ứng với trên trời, nhân gian có thể nghe thấy mấy lần, nhưng nghĩ lại cảm thấy hơi hô tục, nhiều lúc, nhiều ngôn ngữ, bạn nói lần đầu tiên có tác dụng tuyên truyền giác ngộ, nhưng phản tác dụng thì nó lại khiến người ta cảm thấy có thâm ý không hợp vị.
Tô Yên Nhiên đứng dậy, khom người cảm ơn, từ chối lui xuống vì hơi mệt, bất chấp ánh mắt chứa ám hiệu của mẹ, đi tới bên cạnh Lâm Dật Phi.
Cô không phải là biểu thị sự thiện cảm với Lâm Dật Phi, chỉ là cảm thấy nếu đứng bên cạnh Lâm Dật Phi nói chuyện, so với sự thổi phồng xã giao nhàm chán thì thú vị hơn rất nhiều.
Có người bẩm sinh đã là nhà ngoại giao, nhưng mà muốn tập hợp tất cả ánh mắt của mọi người về mình thì Tô Yên Nhiên không thế, kỳ thực cô chỉ hy vọng trong dạ tiệc sinh nhật có vài người bạn chơi thân nói chuyện là được rồi. Nhưng mà mẹ lại không đồng ý, Tô mẫu hiển nhiên là coi dạ tiệc tối nay là một vụ giao dịch, hoặc là có mục đích kinh doanh nào đó, bà đương nhiên là không thích tên tiểu tử nghèo khó Lâm Dật Phi này, có điều khiến bà thấy kỳ lạ là lẽ nào Phương công tử đã tức giận, tại sao lại không thấy bóng dáng đâu?
– A Thủy đã đỡ hơn chưa?
Tô Yên Nhiên khẽ hỏi, nâng ly rượu lên, lễ phép chào hỏi khách khứa.
Lâm Dật Phi khẽ trả lời:
– Phương công tử còn thảm hơn cậu ấy.
– Là anh đánh sao?
Có thể nói Tô Yên Nhiên hiểu rất rõ võ công của Lâm Dật Phi:
– Hắn đánh A Thủy sao?
– Hóa ra là cô đã biết.
Lâm Dật Phi mỉm cười, nhưng ánh mắt lại rơi vào hai người ngoại quốc.
Một người thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, đầu giống như trái bóng, trên hẹp dưới rộng, nhìn giống như một con ghẻ ký sinh, hai mắt rất to, có màu xanh da trời nhạt, ông ta đang nói chuyện gì đó với Tô phụ, vẻ mặt Tô phụ có vẻ kinh ngạc. Người kia tóc vàng, ăn mặc chỉnh tể, thoạt nhìn cao to lực lưỡng, đang trò chuyện vui vẻ cùng một cô gái, lộ rõ vẻ hài hước của mình.
– A Thủy không còn là trẻ con, đi đường là sao lại té ngã được, hơn nữa lại còn có một danh thủ quốc gia như anh, bị thương bình thường đã cái gì. Anh ấy không thể tới, chắc là mặt mũi hốc hác, ngại không dám tới?
Tô Yên Nhiên suy đoán như vậy, nhưng cũng nhìn theo hướng ánh mắt của Lâm Dật Phi.
– Dật Phi, anh quen biết hai người ngoại quốc kia sao?
– Không quen, chỉ có điều….
Lâm Dật Phi chuyển chủ đề nói:
– Cô nói không sai, ban nãy khi tôi đi ra ngoài, nghe mấy tên thuộc hạ của Phương Vũ Dương nói đích các là bọn chúng đánh A Thủy, tôi chỉ là giáo huấn chúng một chút thôi.
– Vậy Phương Vũ Dương đâu?
Tô Yên Nhiên gấp giọng hỏi, thấy Lâm Dật Phi liếc nhìn mình, Tô Yên Nhiên lập tức giải thích nói:
– Không phải là tôi quan tâm hắn, tôi chỉ sợ anh đánh hắn, anh sẽ có không ít phiền phức, bởi vì nhà hắn có cơ không nhỏ, cho dù là mẹ tôi cũng muốn nịnh bợ nhà hắn ấy.
– Tôi không đánh hắn.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Nhưng hiện giờ chắc chắn hắn cũng không tốt đẹp gì.
Tô Yên Nhiên thắc mắc hỏi:
– Tại sao?
– Không ngờ hắn lại luyện một loại nội công hiếm thấy.
Lâm Dật Phi giảm thấp âm thanh xuống nói:
– Loại nội công ấy kỳ thực chỉ hợp cho phụ nữ tu luyện, hậu quả mà hắn tu luyện quả thực rất nghiêm trọng, vốn dĩ vẫn chưa tới thời điểm bùng nổ, nhưng khi hắn bắt lấy tay tôi, khi có ý đồ đánh thương tôi, có điều tôi chỉ kích thích hắn phát ra một chút thôi.
Tô Yên Nhiên nghẹn ngào hỏi:
– Vậy hắn thế nào rồi, sẽ chết không?
– Chết thì không chết được.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Nếu hắn tủy tiện luyện công tiếp thì tôi e là hắn sống nhưng còn khó chịu hơn chết.
Tô Yên Nhiên kinh hãi, một hồi lâu sau mới nói:
– Hắn không đáng tội chết.
– Kẻ hại hắn không phải là tôi.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Người hại hắn chính là người đã dạy hắn luyện nội công, có hai lý do, một là người dạy hắn là nữ nhân, không nắm rõ điểm đặc thù của loại tâm pháp này, thứ hai chính là người dạy hắn nội công chính là muốn hại hắn.
Tô Yên Nhiên thở dài nói:
– Dật Phi, anh vẫn không hề thay đổi sự thận trọng như trước đây, có điều sự việc luôn cần phải đâm đá nhau như vậy sao?
Lâm Dật Phi mỉm cười, giọng mỉa mai nói:
– Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Đây chính là giang hồ, giang hồ không phải do bạn làm chủ, tôi có thể làm được, chẳng qua là tránh bản thân bị lừa gạt và tổn thương mà thôi.
Tô Yên Nhiên lắc đầu, mỉm cười nói:
– Dù sao tôi cũng không thể giúp gì được anh, anh chỉ có thể tự mình chú ý.
– Ai nói cô không thể giúp đỡ gì.
Ánh mắt Lâm Dật Phi nhìn tới hai người ngoại quốc kia:
– Bọn họ huyên thuyên cái gì vậy, tại sao tôi không nghe hiểu chút nào hết vậy?
– Bọn họ là người Mỹ, nói tiếng Anh.
Tô Yên Nhiên liếc mắt đánh giá hắn nói:
– Hóa ra anh vẫn luôn nghe trộm bọn họ nói chuyện, cách xa như vậy thì tôi không thể nghe được.
Lâm Dật Phi cười cười nói:
– Gia đình cô kết giao với người nước ngoài?