Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 346: Một bức tranh




Đây là một bức tranh rất đơn giản, chất giấy ngả vàng, xem chừng để đã lâu, nhưng nó lại không cũ lắm. Điều này làm nảy sinh chút đột ngột, tuy nó không xưa cũ, đồ cổ được vẽ lại không đâu vào đâu, nếu gặp phải người buôn bán của Kim Xương Tự mà báo giá thêm năm trăm, sợ là còn có tính ban bố.

Nó lại không hiện đại, cũng không thể hiện chủ nghĩa hư vô và chủ nghĩa cá nhân của chủ nghĩa hậu hiện đại. Cho nên khi người hiện đại nhìn vào, cảm thấy nó không có giá trị hay ý nghĩa gì cả.

Nhưng khi treo nó trên tường đại sảnh, đặt trong không gian hiện đại thì lại cực kì không hòa hợp.

Đại sảnh rất lớn, xây theo kiểu phục hưng, vì thế những căn phòng bình thường là chỗ nghỉ đều được chuyển lên lầu, do đó tầng dưới trống trải. Lâm Dật Phi không chú ý đến những đồ trang trí khác, tuy bố trí trong phòng rất bắt mắt và hài hòa tự nhiên, nhưng hắn vừa vào thì mắt đã để ý đến bức tranh đó!

Bức tranh treo trên tường có chút bất ngờ, tựa như trong cảnh sơn minh thủy tú đột ngột xuất hiện máy bay ném bom vậy.

Đối với người khác, đương nhiên không có hiệu quả thị giác mạnh mẽ như thế, nhưng đối với Lâm Dật Phi thì lại như sét đánh giữa trời quang!

Ngày đón năm mới tựa như nước chảy. Tuy đón tết không còn trịnh trọng như trước kia, nhiều khi chỉ đơn giản là bước đi, nhưng sống là phải vui vẻ. Lâm Dật Phi ở lại Hà Gia Âu đến nửa tháng, người ngoài nhìn vào đều thấy chán chường.

Quen sống ở thành phố, về đến quê lại cảm thấy sơn thanh thủy tú, nhưng nhìn mãi thì cũng dễ sinh chán như ăn thịt cá. Ban ngày Lâm Dật Phi lên núi hái chút hoa lá về làm thảo dược, nhân tiện nói một chút thường thức cho Tiếu Nguyệt Dung. Còn buổi tối thì sao? Hắn ngồi dưới ánh đèn lờ nhờ viết thứ gì đó.

Sau cùng Tiếu Nguyệt Dung cùng Lâm Dật Phi rời khỏi Hà Gia Âu, khi đó cô đã bắt đầu lưu luyến với người dân nơi đây. Bọn họ cũng luyến tiếc vị Tiếu đại phu vừa hiền hòa vừa giỏi trung y này.

Dân quê chất phác, đồ ăn đồ dùng mấy ngày nay chất đầy cả phòng lớn, thậm chí có thể để bà ngoại ăn suốt năm, bệnh của bà đã khá hơn rất nhiều. Bọn họ không nỡ để cô Tiếu đi, nhưng khi cô đi, họ không hề cố chấp giữ lại, chỉ mời cô nếu có thời gian thì đến chơi. Vì họ biết người như cô Tiếu, chắc chắn có rất nhiều người cần cô xem bệnh.

Tiếu Nguyệt Dung lấy làm cảm động. Thực ra cô không hề bỏ ra gì cả, nhưng những gì thu được lại khó mà tưởng tượng. Nếu so với những người đau đầu tính toán thì đây là sự đối chiếu đầy mới mẻ, nhưng cô cảm thấy thu hoạch lớn nhất chính là sách y viết tay mà Lâm Dật Phi cho cô.

Lâm Dật Phi đem các nghi nan tạp chứng cùng vô số bệnh khác của tám trăm năm trước viết thành một xấp thật dày, sau đó đóng thành sách đưa cho Tiếu Nguyệt Dung. Hắn nói sư phụ dẫn nhập môn, tu hành cá nhân, Tiếu Nguyệt Dung hiện có thể xem như nhập môn, cái thiếu sót chính là kinh nghiệm, cho nên hy vọng quyển sách này có thể hữu dụng, giúp cô tiến xa hơn. Tiếu Nguyệt Dung rất cảm động, cũng biết hắn nói rất đúng, học tập chính là như vậy, cho dù giáo sư dạy cho bạn, hữu dụng chính là phương pháp giải quyết vấn đề, chứ không phải là nói rõ giải pháp. Chính người xưa cũng từng nói nhận cá không bằng cho đi để lấy cá. Về sau cô có hỏi vì sao không xuất bản quyển sách để nhiều người có thể biết đến? Lâm Dật Phi thản nhiên nói, thứ nhất: không ai chịu xuất bản; thứ hai, ngoại trừ vài người ra thì không ai xem, bái danh sư không dễ, tìm được đồ đệ như Tiếu Nguyệt Dung cũng không dễ.

Hắn nói rất thản nhiên, lại có vẻ bất đắc dĩ. Tiếu Nguyệt Dung cũng biết hắn có nhiều chuyện không thể giải thích, nhưng hắn cũng nói quan trọng là thái độ. Khi cô về Giang Nguyên, cô cảm thấy như được đổi mới, đối đãi bệnh nhân không còn sợ sệt như trước nữa. Tuy cô vẫn chưa đến mức là thần y, nhưng ít nhất khi kê đơn bốc thuốc, cô cũng biết vì sao phải làm thế.

Bác sỹ Tiền thấy cách cô xử lý bệnh thì rất ngạc nhiên. Đợi sau khi Tiếu Nguyệt Dung kể tình hình thực tế, đôi mắt Tiền Thúc Hạ xanh như mắt sói, rốt cục cứng rắn mượn sách y viết tay kia đem in thêm một bản rồi giữ lại, lúc này ông mới cảm thấy mãn nguyện.

Tiếu Nguyệt Dung về tới Giang Nguyên, Lâm Dật Phi cũng trực tiếp đi thủ đô. Triệu Mộng Điềm gọi điện báo cho hắn, hẹn hắn gặp ở thành phố, đương nhiên tất cả phí tổn đều do công ty Thiên Đạo phụ trách. Triệu Mộng Điềm không nề hà chút tiền ấy, Lâm Dật Phi lại cảm thấy không tệ, bởi vì hắn làm đến đây rồi thôi. Xưởng chế thuốc tuy đã bắt đầu có lợi nhuận, nhưng hắn vẫn lãnh rất ít tiền lương, chắc có thể ăn no ngủ ấm là được.

Hắn không ngại điều này. Nhà máy mở rộng một chút, có thêm thiết bị tiên tiến, lại tìm thêm vài vị lão trung y thông qua quan hệ của bác sỹ Tiền. Đến đây không làm gì khác, khi tuổi về chiều thì phát huy một chút nhiệt lượng thừa, cho nên đãi ngộ cũng không cao. Trong đám người trẻ tuổi, Tiếu Nguyệt Dung có thể nói là nòng cốt, cô hiện còn là một y tá. Nhưng viện trưởng Triệu đã tìm cô nói chuyện, hy vọng cô có thể đến phòng trung y làm việc, làm thầy thuốc thực tập gì đó. Tuy bản lĩnh xem bệnh của cô đã rất cao, cao đến mấy tầng lầu, nhưng bệnh viện An Bình rất chính quy. Bằng cấp và kinh nghiệm của một người rất quan trọng, cho nên tất cả đều phải dựa theo quy củ.

Tiếu Nguyệt Dung nghe được tin này, trong lòng cũng không hưng phấn như trước kia, chỉ nói là cô suy nghĩ thêm một chút. Ở Bách Thảo cô cũng không lãnh lương, nhưng cô vẫn cân nhắc có nên làm thầy thuốc cả đời ở bệnh viện An Bình?

Khi Lâm Dật Phi đến thủ đô cũng không vội đi thăm thú Trường Thành. Bởi vì có phải là hảo hán hay không, không cứ phải leo lên phong hỏa đài hét một tiếng là được. Hắn tìm đến Bách Lý Băng trước tiên.

Trở về từ phương bắc, Bách Lý Băng đang ở văn phòng chính của tập đoàn Bách Lý, suy nghĩ về quản lý ở đây, không quên học hỏi. Cô nghĩ đến Bách Thảo nếu muốn phát triển tốt, nhất định phải có ảnh hưởng lớn, ổn định nền móng, dần dần bước ra thế giới. Nghe thấy Lâm Dật Phi đã đến đây, cô rất vui, liền tạm gác mọi việc rồi cùng hắn đi khắp nơi.

Thực ra Lâm Dật Phi đã đến đây một lần, nhưng đó là tám trăm năm trước. Thời đó nước Kim vẫn đang thống trị, hắn thân cô thế cô đến đây nghe ngóng tin tức Nhị Đế, Nhạc Nguyên soái mãi canh cánh việc đó trong lòng. Khi đến đây, hắn mới phát hiện Nhị Đế đã mất, có điều nước Kim vẫn luôn giấu tin này mà không tuyên bố.

Khi hắn trở về, đó là lần đầu tiên nói dối Nhạc Nguyên soái, không kể ra sự thật. Hắn chỉ nói không dò được tin tức, không biết Nhạc Nguyên soái có tin không, nhưng hắn nghĩ có lẽ ông đã đoán được điều gì đó.

Có nằm mơ cũng không ngờ lần thứ hai đến kinh thành thì đã là tám trăm năm sau!

Kinh thành của tám trăm năm trước không còn chút vết tích gì nữa. Khắp nơi đều là phố xá thẳng thớm sạch sẽ, quy hoạch ngăn nắp như những khối đậu hũ, dòng xe cuồn cuộn như nước. Hắn đứng trên đường phố tấp nập, cảm nhận lần nữa thế sự tang thương. Bất chợt chẳng nói chẳng rằng, hắn đột nhiên trong thấy Phương Vũ Đồng!

Phương Vũ Đồng đương nhiên thấy hai người họ, y mỉm cười đến gần chào hỏi.

Bách Lý Băng vẫn nhớ Phương Vũ Đồng. Có lần Lâm Dật Phi bắt tay y với bộ dạng rất kích động, đương nhiên không phải vì cô để ý chuyện này, mà chỉ thấy dường như Lâm Dật Phi vẫn còn giấu cô nhiều chuyện. Hắn không nói, cô cũng không hỏi tới.

Mỗi người đều có bí mật và không gian riêng, tin tưởng nhau là chuyện tốt, nhưng giữ không gian riêng tư cho nhau – trong nhiều trường hợp – chắc chắn là một cách làm rất sáng suốt.

Cô đương nhiên không biết, khi ấy Lâm Dật Phi kích động là vì nghe được bốn chữ “loan phượng thanh minh”.

Có lẽ bốn chữ này nghe có vẻ hay đối với người khác, nhưng với hắn mà nói thì khác hẳn. Miếng ngọc này lưu truyền từ thời xưa, có nó rồi thì có thể răng long đầu bạc, vĩnh kết đồng tâm với ý trung nhân. Tuy hắn không tin truyền thuyết này nữa, nhưng vẫn không thể không quan tâm đến tung tích của nó!

Bởi vì miếng ngọc này là Nhạc Nguyên soái nhờ hắn đưa cho Đường Thanh Phượng!

Ân oán giữa hai người rất khó nói ai đúng ai sai. Giờ nghĩ lại, Lâm Dật Phi không biết Nhạc Nguyên soái đúng hay sai. Song nhiều khi có những chuyện không thể dùng đúng sai để phân biệt, vì tiêu chuẩn phán đoán của mỗi người khác nhau. Việc này giống như năm ấy hắn cho rằng kháng Kim là không thể từ chối, nhưng trong mắt vài người hiện đại thì nó lại tách bạch rõ ràng.

Sau khi Đường Thanh Phượng bị Tiêu Biệt Ly đánh bại, có nhờ hắn chuyển lời cho Nhạc Bằng Cử – người đàn ông mà cô luôn theo đuổi, nhưng không bao giờ biết được tâm tư của cô – nói rằng cô sắp kết hôn rồi. Khi Nhạc Nguyên soái biết tin Đường Thanh Phượng sắp lấy chồng, thì im lặng hồi lâu, sau cùng từ tốn lấy ra miếng ngọc “loan phương thanh minh”, nhờ Tiêu Biệt Ly đưa cho Đường Thanh Phượng, chân thành chúc cô hạnh phúc!

Nhưng Tiêu Biệt Ly lại đưa cho Dịch An cư sĩ – người nữ nhân hiếm thấy đã nhìn thấu nhân gian ấm lạnh, một người đầy nhiệt huyết, nhưng vì thân nữ nhi nên không thể cầm kiếm thúc ngựa báo đáp quốc gia!

Nhưng sau này hắn mới biết được, Đường Thanh Phượng không đợi ngày đại hỉ thì cũng không biết kết cuộc ra sao, cô vẫn không quên được Nhạc Bằng Cử. Cô không thể có được người nam nhân kia, cũng không thể làm trái lương tâm mà gả cho một người đàn ông khác. Cư sĩ vẫn chưa đưa miếng ngọc loan phượng thanh minh kia thì đã mất tung tích, người lấy miếng ngọc đó không phải Đường Thanh Phượng. Cư sĩ cười khổ nói, ngày đó vào gian phòng của cô thăm hỏi ngoại trừ Tiêu Biệt Ly hắn thì còn có Nhan Liệt, khi nhắc tới Nhan Liệt thì thần sắc cô có chút khác thường. Cô chỉ nói là sau khi y nhìn thấy miếng ngọc trên tay mình, y đòi xem, sau khi đưa y thì đột nhiên phát hiện không thấy nó đâu hết. Dịch An cư sĩ mặc dù không nói rõ, có thể Tiêu Biệt Ly đã hiểu hơn phân nửa là Hoàn Nhan Liệt đã lấy nó.

Đêm đó mưa gió thê lương, sấm chớp nổ trên đỉnh núi, hắn chỉ lo quá nhiều, tâm lực tiều tụy. Một mặt phải đánh bại cao thủ Hoàn Nhan Liệt, còn phải suy xét đến sinh tử của quần hùng xuất kích, vừa muốn chiếu cố Uyển Nhi không hiểu thế sự, lại quên hỏi điểm này. Đến khi Nhan Liệt lăn xuống sườn núi, hắn mới nhớ tới chuyện này, hắn nghĩ miếng ngọc này đã theo Nhan Liệt rơi xuống vách núi, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện, lại không ngờ Phương Vũ Đồng đề cập đến loan phượng thanh minh.

Khoảnh khắc ấy hắn không thể không kích động, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là, lẽ nào Phương lão gia tử đã gặp Hoàn Nhan Liệt?