– Trương Quế Lan?
Ông lão nhíu mày, dường như đang suy nghĩ cái tên này, đột nhiên hai mắt ông tỏa sáng:
– Người cháu nói đến chắc là người đàn bà chanh chua mà Tiền Lão Nhị lấy về cách đây mười mấy năm trước à?
Sắc mặt Tiếu Nguyệt Dung hơi tái đi nhưng vẫn hỏi:
– Ông ơi, cô ấy nhìn thế nào ạ?
– Rất xinh đẹp.
Dường như ông lão cũng có chút quan điểm thẩm mỹ, đánh giá Tiếu Nguyệt Dung một chút:
– Quả thực là không khác lắm so với khuê nữ, cũng cao gầy như cháu nhưng cách ăn mặc xinh đẹp hơn cháu một chút. Gương mặt trắng nõn, thoạt nhìn là một người không tệ, lúc trước khi Tiền Lão Nhị lấy cô ta về thì còn náo nhiệt một con đường, chỉ riêng xe đón dâu đã xếp chật cái đường Đồng Ngẫu này, pháo dùng để đốt e rằng cả huyện Bạch Thạch dùng để đốt mừng năm mới cũng không nhiều như vậy đâu.
Trên mặt ông lão lộ ra thần sắc hồi tưởng, thở dài một hơi:
– Cũng mười mấy năm rồi nhưng ông còn nhớ rất rõ ràng, cho dù là hiện giờ nhưng ông cũng chưa từng nhìn thấy một lễ cưới hoành tráng như vậy lần thứ hai.
– Hiện giờ cô ấy vẫn sống chứ ạ?
Trên mặt Tiếu Nguyệt Dung xuất hiện thần sắc kỳ lạ, dường như là khát vọng, cũng có một chút bi ai.
– Đương nhiên là còn sống rồi.
Ông lão gật đầu nói:
– Nhưng hiện giờ cô ta không còn rực rỡ như ngày đó nữa, cô ta sinh được ba đứa con, đều là con gái cả nên địa vị trong nhà cũng không ổn. Lúc đó cô ta đắc ý, ỷ vào dung mạo xinh đẹp, tính tình lại nóng nảy, động một tý là mắng chửi người khác, người mà không cãi nhau với cô ta ở đường này phỏng chừng là chỉ còn mỗi ông thôi. Ông cũng già rồi, đương nhiên chuyện gì cũng nghĩ thoáng đi, biết rằng có tiền hay không có tiền cũng vậy mà thôi, cô ta cho dù có tiền thì cũng không thu được trái tim của chồng.
– Chồng cô ấy là bác sỹ ạ?
Đột nhiên Tiếu Nguyệt Dung hỏi một câu rất kỳ lạ.
Ông lão ngẩn ra:
– Bác sỹ? Sao tên tiểu tử đó có thể là bác sỹ được chứ? Không phải đâu, tuyệt đối không phải, nhưng nghe nói bố cậu ta là một lão trung y. Mấy năm trước ông ấy có đến đây nhưng cũng có mấy năm không thấy đâu, hiện giờ cũng không biết là đã chết hay chưa nữa. Aizzz, hai người bọn họ hay cãi nhau, ông lão kia tính tình lại bướng bỉnh, có khả năng là đã đoạn tuyệt quan hệ bố con với tên tiểu tử kia rồi cũng không chừng.
Tiếu Nguyệt Dung cắn môi, không khỏi nhớ lại cảnh kia trong văn phòng bác sỹ Tiền.
Cô luôn biết rằng có rất nhiều cơ hội hiếm có, ví dụ như là chuyện bác sỹ Tiền thu đồ đệ, đó là chuyện có bao nhiêu người đánh nhau vỡ đầu, tranh cướp nhau đến học tập, trong đó không thiếu nghiên cứu sinh, tiến sỹ, chính bản thân cô tư chất không có tư chất, bằng cấp không có bằng cấp nhưng lại được bác sỹ Tiền yêu quý, còn phải kể đến Lâm Dật Phi đóng góp một phần nữa, đương nhiên cô phải quý trọng cơ hội hiếm có này, nên không có việc gì cô cũng đi tìm bác sỹ Tiền.
Thực ra cô cũng biết tuy Lâm Dật Phi gần đây đã tránh gặp mặt với cô, cho dù có gặp mặt cũng chỉ nói dăm ba câu, chuyển giao một chút chuyện khai thác dược phẩm nhưng hắn đã âm thầm làm rất nhiều chuyện cho cô. Em gái cô sau đêm mưa gió đó thì tinh thần không được tốt, bị kinh hãi, tay chân còn bị thương, phí nằm viện đối với những nhà như bọn họ mà nói vẫn là khoản phí không nhỏ nhưng khi thanh toán thì bác sỹ Tiền lại bao hết, hơn nữa còn nói không cần cô trả lại tiền nhưng ông cũng từng lén nói một câu “tiền không phải do ông chi ra”. Tiền không phải bác sỹ Tiền chi ra thì đương nhiên cũng không tự nhiên rơi từ trên trời xuống hoặc là trông cậy vào viện trưởng Triệu keo kiệt bỏ tiền túi ra.
Có một lần bác sỹ Tiền cho cô một quyển sách y, trong đó có kẹp một tờ giấy, trên đó viết mấy chiêu thức trên phương diện võ công, rõ ràng rành mạch, chữ viết phóng khoáng giống như con người của Tiêu đại hiệp. Cô cũng biết đó là một lời hứa mà Lâm Dật Phi đã đồng ý với cô.
Nhưng cô hứa là trả hắn 200 tệ nhưng vẫn chưa trả, không phải là cô cố ý quên đi, cũng không phải do cô không trả nổi mà cô biết tình cảm của hai người bọn họ chỉ có thể tính toán rõ ràng bằng 200 tệ đó sao?
Ngày đó, cô vốn có một câu hỏi muốn thỉnh giáo bác sỹ Tiền, đó là một câu trong sách y cổ đại: “phương bắc màu đen, nhập thông vào thận, thông với nhị âm, ứng với bốn mùa, thượng lấy sao buổi sáng, lấy xương biết bệnh, nào là âm vũ, số lục, xú hủ”.
Hiện giờ cô có chút đau đầu, vốn cơ sở của cô đã không giỏi, chưa thể hiểu hết các tác phẩm cổ, những gì trong sách y lại sâu xa khó hiểu, chỉ biết sách cổ không có vai trò quá lớn, cô chỉ biết câu này có liên quan đến bệnh thận nhưng để lý giải được thì quả thực rất khó.
May là bác sỹ Tiền cũng giống như một thầy giáo, rất tinh thông mấy thứ này, thực ra Lâm Dật Phi cũng hiểu nhưng cô không thể đi hỏi hắn.
Tới phòng của bác sỹ Tiền thì Tiếu Nguyệt Dung mới phát hiện ông không có đây, cô tiện tay lật một cuốn sách đặt trên bàn. Cuốn sách nói về mối quan hệ giữa ngũ sắc và trị bệnh trung y, rất huyền ảo, cũng khó khiến người ta tưởng tượng nhưng cô cũng không cảm thấy kỳ lạ. Người hiện đại có quá nhiều thứ không hiểu trong y học cổ đại, việc tận dụng ngũ hành, ngũ sắc, ngũ âm cổ đại một cách hợp lý đều có thể chữa được bệnh.
Một thời gian ngắn trước đó cô đã tận mắt nhìn thấy bác sỹ Tiền thi triển diệu thủ, một người bị bệnh mất ngủ đến đây, sau khi ông chẩn đoán bệnh thì không kê đơn, chỉ bảo người đó nghe một đoạn nhạc là được. Người bệnh bán tín bán nghi rời đi, không ngờ một tuần sau người đó quay lại, tự mình đến cảm ơn bác sỹ Tiền, nói bệnh mất ngủ của ông ta không chữa mà tự khỏi.
Sau đó bác sỹ Tiền mới giải thích, ông biết người kia bị nóng trong người, từ đó dẫn tới bực bội mất ngủ, những bác sỹ khác chỉ biết linh giác câu đằng có thể bình gan tắt gió nhưng không biết rằng ngũ âm đã bao gồm cả giác trưng cung thương vũ, thương âm chúc vu tây phương, bản thân nó thuộc kim, kim có thể khắc mộc, gan thuộc mộc nên đương nhiên thương âm có thể bình gan tắt gió, nếu như nóng trong người đã không còn thì bệnh này đương nhiên không chữa mà tự khỏi.
Cô nghe xong rất thán phục, trong lòng rất sùng bái, nói bác sỹ Tiền quả nhiên là lão trung y, nhất định có thể phát triển thịnh vượng y thuật của Trung Quốc vì mỗi một câu nói của ông đều là tuyên truyền giác ngộ. Trước kia, cho dù cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến phương pháp trị liệu như thế này.
Còn có một lần, một người bị bệnh xơ gan cổ chướng, ốm liệt giường, mời bác sỹ Tiền đến chẩn đoán bệnh. Bác sỹ Tiền ngoài kê một đơn thuốc ra còn bảo người nhà bệnh nhân dùng nước than quét đen một mặt tường rồi để người bệnh tĩnh dưỡng ở trong này. Kết quả là người bệnh rất nhanh đã khỏi hẳn bệnh, người nhà khua chiêng gõ trống đem tặng bác sỹ Tiền một bằng khen, khen ông là thần y.
Sau đó bác sỹ Tiền giải thích nói màu đen tụ phương bắc, phương bắc thuộc thủy, thuộc thận nên dùng màu đen nhất định là có liên quan đến bệnh thận. Chữa bệnh không chỉ dùng nguyên thuốc, ông còn học được từ Lâm Dật Phi là nên nhập phương với ngũ hành ngũ sắc, vốn bệnh này chỉ dùng phương thuốc ông kê là được rồi nhưng nếu như không có phương pháp trị bằng ngũ sắc thì e là sẽ lâu khỏi hơn.
Khi ông nói đến đây thì có chút cảm thán, nói với Tiếu Nguyệt Dung rằng thực ra nếu muốn tìm một bác sỹ tốt thì Lâm Dật Phi chính là một người nhưng…nhưng hắn lại quá bận.
Đương nhiên Tiếu Nguyệt Dung biết rằng có nhiều lúc, có nhiều người có rất nhiều cái cớ, đương nhiên bận rộn cũng là một trong số đó, cũng là một trong những cái cớ không làm tổn thương đến tình cảm đôi bên.
Nghĩ đến câu “phương bắc màu đen, nhập thông vào thận”, đột nhiên trong lòng cô động một cái, không biết sách bác sỹ Tiền viết có liên quan gì đến vấn đề mình đang nghĩ hay không. Cô nhìn chữ ký một chút, cuốn sách này là do bác sỹ Tiền tự tay viết, cô không giấu nổi sự ngưỡng mộ, thế là cô nghiêm túc ngồi đọc, hy vọng có thể tìm ra được một đoạn giải thích câu nói kia.
Bác sỹ Tiền luôn đối xử rất hòa ái với cô, sách trong văn phòng ông rất nhiều, cô muốn đọc bao lâu thì đọc, vậy nên khi cô lật cuốn sách này cũng không thấy có gì bất an. Lúc không có việc gì làm cô đều giúp bác sỹ Tiền thu dọn văn phòng một chút.
Nhưng cô mới lật vài trang đã phát hiện bên trong có một tấm ảnh.
Khoảnh khắc này cô quả thực đã sợ đến ngây người.
Từ trước đến nay cô không ngờ sẽ có một gương mặt cô ngày đêm có thể nhìn thấy trong mơ lại nhảy ra từ trong sách của bác sỹ Tiền.
Đó là một tấm ảnh chụp cô dâu, người con trai không được coi là đẹp trai, thậm chí thoạt nhìn còn hơi xấu, nhìn ánh mắt và dáng vẻ thì khá giống bác sĩ Tiền nhưng thần sắc có chút kiêu căng, cô gái như hoa như ngọc, khuôn mặt kiêu ngạo.
Người cô chú ý đến không phải người đàn ông kia mà chính là khuôn mặt của cô gái kia, sao cô ấy lại giống với bức ảnh ở nhà mình như vậy?
Đó là tấm ảnh trong ngăn kéo của bố cô.