– Tông chủ.
Đằng Thôn Chính Bộ rất cung kính nói, hành lễ theo kiểu Y Hạ Lưu khi chào tông chủ, ông chỉ thắc mắc Nhan Phi Hoa không đến đây hai năm rồi mà đột nhiên hôm nay lại đến thăm, không biết là lại vì sao nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy bất an, gần đây mình có thể nói là rất tuân thủ khuôn phép, cũng không làm gì sai cả.
Một lúc lâu không thấy Nhan Phi Hoa nói gì, Đằng Thôn Chính Bộ có chút nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, lơ đãng nhìn thấy một tia đắc ý trong mắt Bách Địa Trung Cương, trong lòng ông không khỏi trầm xuống.
– Giết Lâm Dật Phi là chủ ý của ông à?
Cuối cùng Nhan Phi Hoa cũng mở miệng, hơn nữa còn đi thẳng vào vấn đề.
Nhìn cô gái tự xưng là Hô Tất Lặc Hãn này, tim Đằng Thôn Chính Bộ đập nhanh, tuy nhìn cô thanh tú động lòng người, dường như một cơn gió cũng có thể thổi ngã được nhưng trong mắt gia tộc Y Hạ Lưu thì cô đã trở thành một tấm chắn không thể vượt qua được.
Ông chưa từng coi cô là con gái, thậm chí cũng không dám coi cô là người, cô quả thực chính là một vị thần, thần thánh luôn luôn bất khả chiến bại.
Nhưng câu hỏi của Nhan Phi Hoa khiến ông ta rất sợ hãi, cũng rất nghi hoặc:
– Tông chủ, Lâm Dật Phi là ai vậy?
Khi ông ta nói những lời này thì vô cùng thẳng thắn, không thẹn với lương tâm. Tuy ông biết là có rắc rối nhưng ông hiểu con người của Nhan Phi Hoa, cô làm việc tuy tàn nhẫn hơn đàn ông nhưng lại rất công bằng. Lâm Dật Phi, đây là tên người Trung Quốc mà, mình giết anh ta làm gì chứ?
– Oh?
Nhan Phi Hoa cười rất nhạt nhưng lại hơi lạnh:
– Nhưng ông biết Đằng Thôn Xuyên Sơn chứ?
Trong lòng Đằng Thôn Chính Bộ căng thẳng:
– Đó là con trai tôi.
Đột nhiên ông hiểu ra gì đó, trong lòng hốt hoảng, gần như là hôn mê bất tỉnh.
– Vậy ông có biết Wanatabe Chính Dã không?
Nhan Phi Hoa vẫn hỏi rất chậm rãi nhưng cũng như những quả búa tạ đánh vào lồng ngực Đằng Thôn Chính Bộ, đánh cho ông gần như là muốn thổ huyết ra.
– Đó là đệ tử của tôi.
Đằng Thôn Chính Bộ nói có chút khó khăn:
– Chẳng lẽ bọn chúng nó không có mắt, không nghe lời dặn dò của tôi, dám đắc tội tông chủ sao?
Nhan Phi Hoa cười cười:
– Đương nhiên là bọn họ có mắt, cũng có tai hẳn hoi, nếu không làm sao tôi biết được bọn họ thiết lập một cái bẫy rất hay rồi dụ Lâm Dật Phi chui vào, sau đó thì giết anh ta.
Đằng Thôn Chính Bộ toát mồ hôi:
– Nếu như bọn chúng đắc tội với bạn của tông chủ thật thì tôi…tôi…
– Ai phạm lỗi thì người đó phải tự chịu.
Nhan Phi Hoa thản nhiên nói:
– Nếu như ông đã biết tất cả bọn chúng thì chuyện cũng dễ giải quyết.
Trong lòng Đằng Thôn Chính Bộ giật thót một cái nhưng chỉ có thể nói:
– Mong tông chủ chỉ bảo.
– Mỗi người chặt một bàn tay đem về.
Lời của Nhan Phi Hoa tuy bình thản nhưng lại như một quả bom dội xuống:
– Nếu không phục thì giết không tha.
– Tông chủ?
Đằng Thôn Chính Bộ hoảng sợ kêu lên một tiếng.
– Chuyện gì?
Nhan Phi Hoa lạnh lùng nhìn ông ta nhưng lại như đang nói với không khí.
– Chuyện này…
Đằng Thôn Chính Bộ nuốt nước bọt một cách khó khăn:
– Có phải nên đợi điều tra rõ ràng rồi hãy nói được không?
Lúc này Nhan Phi Hoa mới nhìn ông ta với ánh mắt thật sự:
– Đây là lệnh của tôi, không cần điều tra.
Trong lòng Đằng Thôn Chính Bộ lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt nhưng chỉ nói:
– Tông chủ, tôi nhất định sẽ lôi hai đứa đó về rồi xử lý theo lời tông chủ.
Nhan Phi Hoa không đáp tiếng nào mà xoay người đi luôn, để lại Đằng Thôn Chính Bộ đang kinh hoàng thất sắc và Bách Địa Trung Cương với vẻ mặt quỷ dị.
– Cậu…cậu làm gì vậy?
Đột nhiên Đằng Thôn Chính Bộ cảm thấy rất mệt, mệt mỏi rã rời, hiện giờ ông phải làm rõ tại sao con trai mình lại muốn giết Lâm Dật Phi và Lâm Dật Phi có quan hệ gì với tông chủ. Ông nhất định sẽ làm rõ những chuyện này vì đây không chỉ là chuyện cứu vãn một bàn tay của con trai mà còn là một mạng của nó.
– Tông chủ bảo tôi ở lại đây.
Bách Địa Trung Cương thản nhiên nói.
Lại là tông chủ, Đằng Thôn Chính Bộ có chút phẫn hận. Năm đó khi mình tung hoành ngang dọc thì cái tên Bách Địa Trung Cương này vẫn còn mặc tã, nhưng hiện giờ cậu ta nói gì thì Y Hạ Lưu không có bất cứ ai dám nghi ngờ chỉ vì cậu ta là người thân cận của Hô Tất Lặc Hãn. Năm đó cậu ta vô sỉ, cũng là Ninja đầu tiên của Y Hạ Lưu thề trung thành với Hô Tất Lặc Hãn. Tất cả mọi người không hé răng nhưng không ngờ hiện giờ cậu ta có thể hưởng quyền lợi tương đối lớn của Y Hạ Lưu.
– Lẽ nào tông chủ không yên tâm khi tôi làm việc.
Trong lòng Đằng Thôn Chính Bộ vừa động, chậm rãi dò hỏi:
– Nên muốn Bách Địa cậu giám sát tôi?
– Tông chủ không có gì phải lo lắng cả.
Bách Địa Trung Cương cười lạnh nói:
– Đằng Thôn ngài đa nghi quá rồi. thực ra trong chuyện này, nếu như ông thoái thác thì vẫn còn hàng đống người muốn đi xử lý đấy.
Đằng Thôn Chính Bộ tức đến mức gần cắn nát khớp hàm nhưng chỉ có thể nói:
– Nếu như Bách Địa cậu có thể gặp tông chủ thì nói với tông chủ rằng gia tộc Đằng Thôn thề sống chết trung thành với tông chủ, suốt đời không thất hứa.
Trong mắt Bách Địa Trung Cương hiện lên tia quỷ dị, thả nhiên nói:
– Tôi nhất định sẽ truyền đạt lại tấm lòng trung thành của ông.
– Hiện giờ tôi sẽ chuẩn bị tự mình xuất phát, đem nghịch tử về rồi xử lý theo lời tông chủ, không biết Bách Địa cậu có đi cùng hay không?
Mọi người đều nói hổ dữ không ăn thịt con, Đằng Thôn Chính Bộ biết hiển nhiên là tông chủ cho rằng ông sẽ không xuống tay nên mới để Bách Địa Trung Cương đến giám sát mình.
– Đương nhiên lúc nào tôi cũng có thể đi.
Khóe miệng Bách Địa Trung Cương nhếch lên một nụ cười:
– Thực ra tông chủ xử lý việc này…
Anh ta nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ còn có chút thông cảm.
Đột nhiên trong lòng Đằng Thôn Chính Bộ dấy lên một tia hy vọng, từ trước đến nay ông luôn cảm tháy chán ghét khuôn mặt của Bách Địa Trung Cương nhưng hôm nay đột nhiên lại nhận ra hóa ra anh ta vẫn còn chút tình cảm.
– Có phải là không được hợp tình lắm?
Ông ta vội vàng hỏi, con trai ông ta từ trước đến nay luôn là người hiểu nguyên tắc, nếu như cậu ta biết mệnh lệnh của Nhan Phi Hoa thì cho dù trong lòng cậu ta muốn chém Nhan Phi Hoa thành trăm ngàn mảnh nhưng cũng hiểu được đạo lý không nhẫn được việc nhỏ thì không thể mưu được việc lớn.
– Tông chủ là người Nhật, có nhiều chuyện đều chỉ là nghe nói.
Đột nhiên Bách Địa Trung Cương thở dài nói:
– Vậy nên nếu như có người…aizzz…
Câu nào anh ta cũng chỉ nói có một nửa nhưng Đằng Thôn Chính Bộ lại tưởng rằng mình đã hiểu rõ:
– Bây giờ tôi sẽ đi tìm tông chủ.
– Vậy thì e là không được.
Bách Địa Trung Cương chậm rãi nói:
– Ông cũng biết tính của tông chủ mà.
– Nhưng mà…
Đằng Thôn Chính Bộ coi Bách Địa Trung Cương như một cọng rơm cứu mạng:
– Nhưng con trai tôi.
– Ngài Đằng Thôn.
Bách Địa Trung Cương nghiêm mặt nói:
– Tôi tin rằng tông chủ tự có phán đoán của cô ấy, hiện tôi chỉ lo Xuyên Sơn không chịu trở về thôi.
– Cậu yên tâm đi.
Đằng Thôn Chính Bộ đã quyết định, bước về phía trước:
– Nhất định tôi sẽ tự mình đưa nó về, giải thích rõ ràng với tông chủ.
Ông ta đi vội vàng mà không nhận ra trong mắt Bách Địa Trung Cương lóe lên một tia quỷ dị rồi nhanh chóng biến mất.