– Tôi phải cảm ơn bác sĩ Tiền đã tiến cử tôi.
Tiếu Nguyệt Dung cười nói:
– Lúc đầu ông ấy nói bệnh viện cần vài người giúp đỡ, tôi có nằm mơ cũng không thể ngờ có thể được học y thuật của bác sĩ Tiền, sau này ông ấy mới nói là do anh giới thiệu ông ta mới chịu thu nạp một học sinh ngươi như tôi, Viện trưởng Triệu cũng đặc biệt ký cho tôi hưởng lương thực tập đấy. Việc này đối với tôi rất quan trọng.
Lâm Dật Phi cười cười nói:
– Cô có tấm lòng tốt, dám chịu khổ, dựa vào hai ưu điểm này, bác sĩ Tiền không chọn cô là điều đáng tiếc cho ông ấy.
– Nhưng thực ra tôi vẫn có chút sợ hãi.
Tiếu Nguyệt Dung lo lắng nói:
– Tôi sợ học không tốt sẽ làm bác sĩ Tiền mất mặt.
– Chỉ cần cô cố gắng mọi việc sẽ ổn cả thôi.
Lâm Dật Phi dừng bước chân thành nhìn Tiếu Nguyệt Dung nói:
– Nếu cô không tin tưởng vào bản thân mình thì người khác làm sao tin tưởng cô được đây?
– Anh nói rất đúng.
Tiếu Nguyệt Dung ngẩng đầu lên nói:
– Tôi phát hiện ra anh rất biết khích lệ người khác, lúc trước, khi anh khi anh dẫn quân xung phong có phải anh cũng như vậy không?
Nhìn Lâm Dật Phi im lặng không nói, Tiếu Nguyệt Dung áy náy vòng vo đổi đề tài nói:
– Bạn gái anh mấy hôm trước có đến tìm tôi tâm sự đấy.
– Cô ấy tìm cô nói chuyện gì?
Lâm Dật Phi ngạc nhiên hỏi.
– Cô ấy nói anh không chịu nói nhiều về những việc của anh, cô ấy muốn biết nhiều hơn về những việc của anh.
Tiếu Nguyệt Dung vẫn cười nói, dường như những điều mình vừa nói không có liên quan gì:
– Lần đầu tôi thấy một người quan tâm đến người mình yêu, không ngờ lại tỉ mỉ như vậy, nhưng những điều tôi biết cũng không nhiều, chỉ có thể nói anh đang làm một số việc cho bệnh viện, lúc anh bị hôn mê, cô ấy đã luôn ở bên cạnh anh, Dật Phi à.
Tiếu Nguyệt Dung lắc đầu sường như muốn nói điều gì đó sau lại thôi.
– Anh xem tôi cứ nói đông lại nói tây, thôi, tôi phải về đây, tôi chúc anh thi đấu giành thắng lợi nhé, tôi cũng mong ngành dược Bách Thảo ngày càng vững mạnh, anh cần phải cố gắng nhiều, chúng tôi có tiền thưởng hay không cũng đều trông chờ vào anh cả đấy.
– Cô nghĩ cũng không sai.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Tuy nhiên, mọi người cũng đều phải cố gắng, tôi da trâu đã thổi ra ngoài, hiện rượu Bách Thảo cường tráng cốt còn có chút khuyết điểm, cô không biết chứ tối qua Cao tiền bối và Hạ tiền bối tại bách gia Hội đã dự tính còn phải cần mấy ngàn bình nữa, việc này phải trông cậy vào cô và bác sĩ Tiền nhanh chóng điều chế ra cả đấy.
– Mấy ngàn bình?
Tiếu Nguyệt Dung nghich ngợm lè lưỡi nói:
– Vậy phải tăng ca mới được! Thôi, tôi về làm tăng ca đây, anh hãy bảo trọng nhé!
Lâm Dật Phi gật gật đầu di về hướng nhà khách, nhưng có một điều anh không hề biết, Tiếu Nguyệt Dung đi qua góc phố nấp ở đó ngắm nhìn Lâm Dật Phi bước đi thật lâu.
**************
Lâm Dật Phi không quan trọng việc lập kỷ lục, cũng không phải kỷ lục hắn đánh thắng liên tiếp tám trận trong tỉnh. Cái kỷ lục này rất nhiều người ở các tỉnh của Bách Gia Hội có thể đạt được, nhưng lại có một tuyển thủ nào của Bách Gia Hội, có thể được đài truyền hình tỉnh đặc biệt làm một bài tin, lộ diện rộng rãi trước đông đảo dân chúng, hơn nữa không quá lộ liễu làm một chương trình quảng cáo sản phẩm của mình.
Cái thứ gọi là võ thuật này, được coi là cái gì. Trong mắt nhiều người, đương nhiên sẽ dùng đồ vật để hình dung võ thuật mới có thể biểu đạt hết thái độ khinh miệt, coi thường. Rất nhiều người biết võ thuật, đều bị coi là đại diện cho việc sinh sự đánh nhau. Hiệp dĩ vũ phạm cấm vốn là một sự hiểu lầm lưu truyền cho tới ngày nay, nhưng lại được rất nhiều người tập luyện võ hiện nay suy diễn một cách rất chân thực!
Nhưng Lâm Dật Phi có thể phá vỡ tiêu chuẩn của nghệ thuật, thậm chí trong trận thứ bảy giao đấu với cao thủ khí công của một trường trong tỉnh, khi Từ Văn Hoa khí thế sung mãnh, có thể tăng thêm một số đạo cụ hỗ trợ uy lực xuất chiêu của hai người trên sàn đấu. Trận thứ tám khi giao đấu với tuyển thủ hạt giống số một của trường học trong tỉnh Hạng Thiếu Lương, hai người thậm chí có thể sử dụng binh khí!
Đây quả thực là chuyện chưa từng xảy ra kể từ khi Bách Gia Hội tổ chức cho tới nay. Người biết võ nghệ, ít nhiều đều biết sử dụng binh khí, nhưng bởi lực sát thương của nó không dễ khống chế, vì thế từ trước tới giờ Bách Gia Hội đều liệt nó vào hàng ngũ cấm sử dụng. Tuy nhiên, đoạn mở đầu Hạng Thiếu Lương rất có ý tứ. Y nói bản thân y chưa từng xem phát trực tiếp mấy trận thi đấu trước đó, mà chỉ xem phát lại, tự cho rằng quyền cước đã có phải là đối thủ của Lâm Dật Phi!
Từ sau trận thi đấu thứ ba Lâm Dật Phi đấu với Ôn Hùng, các trận đấu còn lại của hắn đều được đài truyền hình tỉnh phát trực tiếp, nghe nói phí phát sóng trực tiếp khiến ban tổ chức Bách Gia Hội vô cùng vui mừng.
Dưới võ đài huyên náo một hồi, trận đấu võ tính đến thời điểm hiện tại, ở các võ đài khác đều vô cùng yên tĩnh, nhưng lôi đài của Lâm Dật Phi đấu võ có thể nói là tầng tầng lớp lớp đè chết chim sẻ, nhiều vô kể. Có một tin đồn rất đúng, Lâm Dật Phi ngoài trận thứ nhất thi đấu với Trang Bố Kỳ, hắn đã dùng đến hai trận Nhạc gia quyền. Tuy đánh ra tuyệt như vậy, còn khiến người khác không thể chống cự được, nhưng khi đài truyền hình tỉnh phát sóng trực tiếp mới tuyên bố yêu cầu hắn đổi chiến thuật quyền pháp, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tỷ suất người xem.
Bên tổ chức chính của Bách Gia Hội tìm Lâm Dật Phi thương lượng một chút, vẫn muốn nghe một chút ý kiến của Lâm Dật Phi. Đáng nhẽ, mọi người đều là những người học võ, lấy khí tiết làm trọng, đài truyền hình các ông muốn tôi làm thế nào thì tôi sẽ làm như thế, chảng phải là không có mặt mũi nào nữa sao, nhưng Lâm Dật Phi lại chỉ cười không hề phản đối.
Điều này khiến rất nhiều người mơ tưởng viễn vông, đều dự đoán kết cục hắn sẽ sử dụng loại quyền pháp gì, kết quả đều khiến mọi người mở rộng được tầm mắt. Trận thứ tư hắn sử dụng La Hán quyền của Thiếu Lâm, trận thứ năm lại dùng Thái Cực quyền, đến trận thứ sáu lại dùng quyền pháp Vịnh Xuân quyền mà mọi người vô cùng quen thuộc, ba lối đánh này đều rất phổ biến, thật sự khiến một số người tự xưng là cao thủ cảm thấy rất mất thể diện.
Bởi vì từ rất lâu về trước cho tới bây giờ có một số trường phái luôn theo chủ nghĩa Duy ngã độc tôn, luôn luôn khinh thường các giáo phái khác, gần như tới mức thủy hỏa bất dung. Nhưng Lâm Dật Phi lại dùng liên tiếp ba bộ quyền pháp với phong cách hoàn toàn khác biệt. Mỗi quyền đánh đều làm cho mọi người thấy vui tai vui mắt, mà tính thực dụng lại rất cao, điều này khiến bọn họ không thể không suy xét một chút rằng có nên diệt trừ tận gốc các khuyết điểm, học hỏi điểm mạnh của người khác mới đúng.
Nếu như Hạng Thiếu Lương đã chủ động cho rằng không thể địch lại, vậy còn trò gì đáng xem nữa. Trong lúc mọi người đang thất vọng, Hạng Thiếu Lương liền nói đã xin phép ban tổ chức Bách Gia Hội, bởi vì bản thân từ trước tới nay đều coi trọng cửu tiết liên gia truyền, chỉ là vẫn chưa có cơ hội nào thể hiện, không khỏi lấy làm tiếc. Lần này Bách Gia Hội đặc cách cho phép sử dụng, bất luận là thua hay thắng cũng đều coi Lâm Dật Phi đầu bảng.
Khi đài truyền hình tỉnh phỏng vấn, đoạn video được phát chính là đoạn Lâm Dật Phi dùng thanh mộc kiếm giao đấu với cửu tiết liên của Hạng Thiếu Lương, sự việc về sau căn cứ theo thống kê của đài truyền hình, nhưng Bách Gia Hội sẽ quan tâm tới đoạn thu hình cuộc tỷ thí võ nghệ chưa từng có của Lâm Dật Phi. Cứ coi như lần ghi hình này đạt được sự chỉnh lý cao độ chưa từng có từ trước tới giờ, thì trận đấu võ giữa mộc kiếm với cửu tiết liên thậm chí còn được đánh giá là kiệt tác kinh điển, lưu truyền rộng khắp các trang mạng. Thậm chí có người còn nghi ngờ đó chẳng qua đã được máy tính xử lý kỹ thuật đặc biệt, trải qua nhiều phản ứng biến đổi, đảo ngược quay chậm mà thôi. Tuy nhiên mọi người cũng giật mình mà phát hiện ra rằng, tất cả các động tác tránh né đều vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không phải là hiệu quả mà một số kỹ nghệ đánh võ đặc biệt trong máy tính có thể đạt được.
Nhật Bản.
Trong một căn phòng nguy nga lộng lẫy, Nhan Phi Hoa đang ngồi trước màn hình tivi, trận đấu võ đang được phát trên truyền hình rõ ràng là trận đấu của Lâm Dật Phi và Hạng Thiếu Lương!
Căn phòng vô cùng xa hoa, nhưng lại mang hương sắc cổ xưa. Thói quen trang trí của người Nhật Bản không giống nhau, có vẻ rất giống bố cục nhà Tống triều thời cổ đại Trung Quốc, trên tường treo một bức tranh cổ, đề cập tới tác phẩm truyền đời của Dịch An Cư Sĩ— Thanh Thanh Mạn!
Nhạn khứ dã,
Chính thương tâm,
Khước thị cựu thời tương thức!
Ngô đồng kiêm tế vũ,
Đáo hoàng hôn,
Điểm điểm tích tích!
(Nhạn bay qua
Đang đau lòng
Lại đúng bạn quen biết cũ.
Cây ngô đồng gặp mưa bay
Buổi hoàng hôn thánh thót giọt nhỏ)
Nhan Phi Hoa vẫn ngồi trên chiếc ghế lớn, khép hờ hai mắt tựa như đã ngủ thiếp đi, có điều bàn tay đang nắm trên ghế kia vẫn từ từ gõ nhẹ, điều đó chứng minh cô đang trầm tư suy nghĩ các gì đó.
Bách Địa Trung Cương sau khi nhìn cửa phòng một lúc, cuối cùng cũng nhẹ nhàng chậm rãi bước tới, khi tới cự ly cách Nhan Phi Hoa vài mét liền đứng lại nói:
– Chủ nhân.