Mắt gấu trúc dĩ nhiên không biết bơi, rơi xuống hồ cách thuyền hơi xa. Vạn Minh bì bõm một hồi bám lấy chiếc thuyền, khi ổn định được tư thế thì hét với một người khác:
– Chí Cường, qua đây.
Chí Cường kia hiển nhiên cũng chỉ biết bơi chó chút đỉnh, khó mà cứu người, bèn miễn cưỡng bơi qua, vừa bám được thuyền liền không dám buông tay. Hai người đứng nước, quay qua hét với thuyền nương:
– Mau đi cứu người!
Khi thuyền nương rơi xuống nước thì đã bơi đến chỗ Mắt gấu trúc, thấy cô nàng đang gặp nguy hiểm. Lúc bơi đến cạnh cô nàng, thuyền nương nắm lấy cổ tay cô định kéo về chỗ thuyền lật, tuy không an toàn mấy nhưng có thể nghỉ mệt một chút. Mắt gấu trúc thì phát huy phong phạm của một người không biết bơi, ôm cứng lấy khiến thuyền nương không thể động đậy. Thuyền nương không đủ sức, cũng không cục cựa được, trước mắt sắp chìm xuống đáy hồ.
Khi thuyền lật, thuyền nương trên thuyền Lâm Dật Phi đã đưa chèo bơi qua, nhưng vì khoảng cách xa nên dù có sức cũng đi rất chậm. Lâm Dật Phi nhíu mày, đứng lên:
– Đưa chèo cho tôi.
– Phải cứu người.
Thuyền nương dẩu môi, tưởng hắn muốn cản cô.
– Ngồi yên đi.
Lâm Dật Phi gật đầu, không nói gì nữa, bèn đoạt lấy mái chèo, tập trung sức lực. Hắn đẩy một phát, không ngờ thuyền như tên rời cung, phóng nhanh về phía trước.
Tuy thuyền nương chèo thuyền suốt nhưng lực tay so với Lâm Dật Phi lại khác xa một trời một vực. Lâm Dật Phi vận khí một phát, dùng sức chưa đến cả ngàn thì cũng là mấy trăm cân. Mới đầu hắn không quen nên khống chế lực đạo, sợ cứu người không được mà còn làm lật thuyền này, nhưng chèo hai ba nhát thì hắn đã nghĩ ra cách dùng sức.
Hắn là người luyện võ, dĩ nhiên dùng lực đạo rất thành thục, vừa nắm bắt được thì chèo rất nhanh nhẹn. thuyền nương trố mắt há mồm nhìn Lâm Dật Phi, thầm nhủ: e là tốc độ thuyền phu quanh đây không bì được với hắn. Lâm Dật Phi chỉ cần đẩy mười nhát chèo thì đã đến trước mặt Mắt gấu trúc.
Thuyền nương định xuống nước. Bỗng nghe “tõm” một tiếng, bọt nước tứ tung, hóa ra Dương Tu Vũ đã cởi áo ngoài, chỉ còn cái quần đùi bất chấp nhảy xuống cứu người. Thuyền nương chớp mắt, nghĩ trằng người chơi theo nhóm là sự thật, những người đó lại là bạn của cô nàng Mắt gấu trúc, vậy mà chỉ lo cho mạng của mình. Nhưng còn người ở thuyền này không hề quen biết họ, song lại tranh nhau cứu người.
Giang minh chủ là vịt cạn nên ngồi yên trên thuyền, vừa an ủi thiếu nữ đàn tranh, vừa lớn tiếng chỉ hướng của Mắt gấu trúc.
Dương Tu Vũ bơi lội cũng không phải tay mơ, trước khi xuống nước đã nhắm chuẩn vị trí, mau chóng bơi đến chỗ Mắt gấu trúc. Tứ chi của thuyền nương rơi xuống nước đã nhũn ra, miệng sùi bọt nước, không còn chống cự được bao lâu. Thấy Dương Tu Vũ bơi tới, không biết lấy sức từ đâu mà vùng ra khỏi Mắt gấu trúc. Khi Dương Tu Vũ nắm được, Mắt gấu trúc như oán quỷ quấn thân, đang mơ hồ thì đột nhiên trồi lên mặt nước, khi choàng tỉnh thì dính cứng lấy Dương Tu Vũ.
Dương Tu Vũ thầm kêu khổ, nghĩ rằng cô đúng là yêu tinh hại người, nếu không nể tình thuyền nương bị rớt xuống nước thì đã dìm chết cô rồi. Tuy nghĩ vậy nhưng cũng không nhẫn tâm, y muốn nắm lấy đầu đẩy cô nàng ra, chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, Mắt gấu trúc đã biến thành Mắt cá chết. Lâm Dật Phi cầm mái chèo đánh Mắt gấu trúc ngất xỉu, trầm giọng quát:
– Kéo cô ta lên.
Hắn đưa mái chèo ra, kéo thuyền nương ở dưới nước lên:
– Không chở được nhiều người thế đâu, nguy hiểm lắm.
Dương Tu Vũ bơi đến trước thuyền nói.
Mắt gấu trúc biến thành cá chết, tuy mất sức nhưng cũng nhẹ nhõm hơn. Y chỉ vịn mép thuyền, mượn sức đứng nước:
– Hơn nữa bên kia còn có hai người.
Hai người Vạn Minh đều nhìn, dĩ nhiên không có ý qua đây. Ở mặt hồ xa xa có một người đã lên bờ ngóng qua đây, Vạn Minh nhìn thấy liền chửi thầm. Đó chính là Trang Bố Kỳ một mình chạy thoát, nghĩ lại đúng là khiến người ta căm ghét.
Lâm Dật Phi gật đầu, chèo thuyền nhỏ qua, ý bảo hai người Vạn Minh cẩn thận. Họ lại không hiểu ý hắn, thấy hắn đặt mái chèo dưới thuyền lật:
– Bơi xa một chút.
Vạn Minh lẩm bẩm, thằng nhóc này muốn dùng mái chèo lật thuyền lại? Nằm mơ đi! Tuy nghĩ vậy nhưng y và Chí Cường vẫn bơi xa ra. Lâm Dật Phi bảo những người kia qua một đầu thuyền, họ đều hoài nghi, nhưng không ngờ một mình hắn có thể trụ nổi thuyền. Họ không khỏi thắc mắc hắn nặng mấy cân, không lẽ là bốn năm trăm cân?
Lâm Dật Phi bật hơi hô một tiếng, một tay dùng sức lật thuyền tung lên, thuyền liền lật lại. “Bõm” một tiếng, thuyền vững vàng rơi xuống mặt hồ. Giang minh chủ dùng Thiên cân trụy (một loại võ công), nhưng suýt nữa bị bật ra, không khỏi cảm thán lực đạo của Lâm Dật Phi. Hai thuyền nương và cô bé đàn tranh đều kinh ngạc, không hiểu rốt cuộc có chuyện gì, nhưng thấy thuyền lật khôi phục tình trạng cũ, họ đều kêu hay.
Vạn Minh và Chí Cường đều giật mình, nhưng nhanh chóng được thay thế bằng niềm vui. Hai người mỗi người một mặt bám vào leo lên thuyền. thuyền nương cũng bơi qua, ba chân bốn cẳng kéo Dương Tu Vũ và Mắt gấu trúc lên thuyền nhỏ. Họ đều thở dốc,T.r.u.y.e.n.v.n.2.4.7 có cảm giác như trải qua mấy kiếp. Mắt gấu trúc đã rơi vào trạng tháng nửa mê nửa tỉnh, hiển nhiên có một phần là nhờ thuyền nương cứu giúp. Sau một lúc thì thuyền cứu hộ mới từ từ lướt đến, vớt thuyền rồi kéo mọi người lên thuyền lớn. Loay hoay một hồi, ba người Lâm Dật Phi cũng xem như vui vẻ, liền quay về chỗ ở.
Chẳng qua Giang minh chủ lại chửi rủa suốt đường đi. Lâm Dật Phi đương nhiên cũng thấy biểu hiện ti tiện của Trang Bố Kỳ, nhưng hắn không nói gì, chỉ bảo mệt rồi trở về phòng nghỉ. Trong phòng luôn bận rộn, Giang minh chủ đi ăn cơm tối, cũng chỉ qua loa cho qua chuyện.
Bách Gia hội không bì được với đêm từ thiện, đúng hẹn tham dự, Lâm Dật Phi không phải tuyển thủ hạt giống như Trang Bố Kỳ. Đại học công nghiệp tỉnh năm ngoái đứng thứ hai trong tỉnh, dĩ nhiên hôm nay sẽ do tuyển thủ hạt giống thứ hai trong tỉnh ra trận. Có điều Trang Bố Kỳ sau một trận ở Tây Hồ, gã không hề suy sụp, ngược lại rất phấn chấn.
Rất nhiều người là thế, đổ nhiều lý do lên đầu người khác, trước giờ chưa từng nghĩ tới vấn đề của bản thân. Thấy ánh mắt oán độc của gã, Lâm Dật Phi biết gã không hề cảm kích mình đã cứu bạn gái của gã, mà hơn phân nửa là hận mình. Tại sao không để bọn họ chìm chết cho rồi, như thế gã không cần chịu đựng mấy lời oán thán của Vạn Minh và bạn gái!
Vạn Minh ngồi trong trận doanh của đại học công nghiệp tỉnh, không nói một lời, sắc mặt âm trầm. Tiếng chiêng vang lên, Trang Bố Kỳ ra trận hào nhoáng, người hâm mộ hoan hô rần rần, biểu ngữ to được giơ lên:
“Toàn Phong Thần Thối tất thắng, Trang Bố Kỳ, em yêu anh”.
Mắt gấu trúc không đến xem, thiết nghĩ bị hôm qua dọa sợ, không ở bệnh viện thì cũng ở nhà tu dưỡng. Trang Bố Kỳ bảnh bao được nhiều thiếu nữ yêu thích, dĩ nhiên không loại trừ khả năng được lăng xê.
Trang Bố Kỳ lên đến sàn đấu còn tạo hai dáng rất ngầu, phút chốc mọi người điên cuồng gào thét như muốn thổi vay nóc nhà. Bất quá đám người hâm mộ này không biết thần tượng của họ hôm qua thấy chết không cứu mà một mình chạy thoát, nếu biết rồi, liệu họ nghĩ ra sao?
Khi Lâm Dật Phi lên sàn, bầu không khí tương đối trầm hẳn. Bởi vì Trang Bố Kỳ được xem là bá vương đường phố, rất nhiều người biết đến. Lâm Dật Phi ngoại trừ uy danh hiển hách ở Giang Nguyên, trong tỉnh lại ít người biết tới, huống chi loại nổi tiếng này không can gì đến võ thuật. Trang Bố Kỳ có địa lợi nhân hòa, đúng là khí thế hùng hồn.
Thiến niên gần đây rất chuyên tâm, ngoại trừ kiếm tiền thì còn luyện võ, lúc này thần quang đã hiển hiện trong đôi mắt hắn. Từ đêm qua hắn bắt đầu khoanh chân giữ khí, đến giờ ngủ chưa đầy hai ba tiếng. Chẳng qua luyện tập vất vả không phải vì Trang Bố Kỳ, mà là vì Nhan Phi Hoa của Nhật Bản.
Không muốn bị khống chế, không thể oán trời trách đất, thiếu niên tin vào đạo lý này. Mấy hôm nay hắn cực khổ luyện võ, chiêu thức lấy nội công làm cơ sở. nội lực không đủ thì mọi chiêu thức đều biến thành lầu gác không trung, chỉ là hoa trong gương trăng trong nước. Dạo này hắn chỉ thấy chân khí trong người chuyển động, tuy so với năm đó còn thua xa, nhưng luận về tinh tiến thì nhanh hơn trước kia nhiều.
Giang minh chủ chai mặt giơ tấm biển viết năm chữ “Lâm Dật Phi cố lên” bự chảng. Còn ban hậu cần, bộ trưởng gì đó của Chiết Thanh, có người không đến vì sợ thua trận này rồi sẽ trực tiếp dẹp đường hồi phủ, phải nắm bắt thời gian vui chơi mới đã. Người đến thì biểu cảm nghiêm túc, dường như không phải đối mặt với võ đài mà đang tham dự buổi báo cáo chính trị nghiêm túc.
Lâm Dật Phi cười ngóng xuống sàn đấu, đi đến một góc ngồi xuống chờ đợi cuộc đấu chính thức bắt đầu. Phía dưới ai cũng rù rì, hiển nhiên là vì Lâm Dật Phi không biểu diễn cao chiêu nên khá bất mãn. Lâm Dật Phi nhắm mắt dưỡng thần, không màng đến tiếng cổ vũ. Tiếng chiêng lại vang, hắn đứng lên, thong thả đến trước mặt Trang Bố Kỳ.
Trọng tài nói sơ qua quy tắc, tán đả không phải tán đả, quyền kích không phải quyền kích, quan trọng là không có màn móc mắt, khóa cổ, đá hiểm, lấy số lần bị đánh làm chuẩn,… Lâm Dật Phi mặc kệ, địch thủ là để đánh bại, trên chiến trường không dựa vào đánh kẻ địch mấy cú để thắng.
Nói xong quy tắc, Trang Bố Kỳ sốt ruột.
– Trang Bố Kỳ cố lên, Trang Bố Kỳ cố lên!
Mọi người la hét cổ vũ. Nếu tiếng hét có thể hóa thành sóng công kích, không chừng Lâm Dật Phi đã bị đá văng khỏi sàn từ lâu rồi