– Phỏng vấn thì phỏng vấn, nhưng sẽ không có sức ảnh hưởng gì hết.
Giang minh chủ thở dài nói:
– Dật Phi, kỳ thực thứ võ thuật này, hiện đã biến tấu thành trò vô bổ rồi. Lần thi đấu tuyển chọn trong tỉnh này, tuy là rất quy mô, nhưng nghe từ bên trong nói, đa phần đề cập không quá ba câu mà thôi, muốn Ương Ương Đại Quốc của ta…
Lâm Dật Phi vội vàng giơ tay ngăn lại:
– Được rồi, được rồi, tôi biết rồi.
Giang minh chủ đột nhiên dừng lại, tất cả thanh âm đều biến thành những chữ ô…a…
Dương Tu Vũ lại đóng vai quân sư nói:
– Dật Phi, có một tin không phải tốt mà cũng không phải xấu.
– Hả?
Lâm Dật Phi nhìn dáng vẻ khẩn trương của hai người, cảm thấy hơi kỳ lạ nói:
– Đối thủ của tôi bỏ cuộc rồi sao?
– Nếu hắn ta bỏ cuộc thì đã là chuyện tốt…
Dương Tu Vũ thấy rất kỳ lạ, cảm thấy tên tiểu tử trước mặt dường như rất thích đánh nhau, nói:
– Việc tuyển chọn trong tỉnh cũng có tính tuyển chọn hạt giống, song danh sách thứ tự chúng ta đưa lên không được tốt lắm, vì thế lần này không được coi là đội hạt giống.
Lâm Dật Phi nhìn sơ qua danh sách, nhưng không thấy có đề cập gì liền hỏi:
– Vậy thì sao?
– Ở đây cậu có tám trận thi đấu, trận đấu ngày mai có thể coi là trận đấu ác liệt đầu tiên…
Dương Tu Vũ cười khổ nói:
– Đối thủ đầu tiên của cậu là Tỉnh Công Đại, hoàn phong thần thối của bọn chúng lần này vốn là thanh niên lêu lổng, nói như thế nào nhỉ, Ương Ương Đại Quốc của chúng ta, lấy chữ tín làm gốc.
Lâm Dật Phi thiếu chút nữa đã phụt nôn ra, lòng thần nghĩ gần mực thì đen, gần đèn thì rạng quả không sai chút nào, bạn mà ở cùng Giang Sơn lâu, nói nghe hay chút cũng sẽ là người thích trách trời thương dân, hay nói khó nghe hơn là Thần Vận giả nhân giả nghĩa.
– Nhưng mà bọn họ sẽ không từ mọi thủ đoạn,…
Dương Tu Vũ lớn tiếng nói:
– Bởi vì Bách Gia Hội không giới hạn các trường phái, vì thế võ công cũng rất phức tạp. Ngoại trừ nghiêm cấm ra tay đối với các vị trí hiểm yếu thì những chỗ khác không giới hạn. Chúng ta luyện võ chân chính, đương nhiên sẽ giải quyết vấn đề theo con đường chính quy. Nhưng từ trước tới giờ bọn họ đều sử dụng ám chiêu, lại không để trọng tài nhìn thấy, vì vậy cậu nên cẩn thận với các đòn đánh nén của bọn chúng.
Lâm Dật Phi vốn muốn nói võ đức mới là quan trọng, nhưng nếu là sự cạnh tranh sinh tử, nếu bạn vẫn luôn ôm ý nghĩ này, vậy thì bạn sẽ chết nhanh hơn kẻ khác một chút. Song, Lâm Dật Phi lại không nhẫn tâm đả kích hứng thú của Dương Tu Vũ nên nói:
– Tôi biết rồi, các người yên tâm đi, tôi chỉ sợ rằng hắn ra tay không đủ mạnh, còn những cái khác không để tâm, bọn họ thì sao?
– Bọn họ?
Dương Tu Vũ ngẩn người ra.
– Cậu nói mấy tên quan lại kia? Hay là nhân cơ hội này đi dạo chơi một lát. Vốn dĩ định gọi cậu đi, nhưng chỉ sợ ảnh hưởng đến thành tích của cậu.
Kỳ thực bọn họ cũng muốn đi, chỉ có điều ngày mai đã phải thi đấu, cho nên cuối cùng mới để một mình Lâm Dật Phi ở lại đây.
– Ồ!
Lâm Dật Phi mỉm cười, nhìn ra tâm tư của bọn họ. Gập chiếc laptop lại, hắn nói:
– Không bằng chúng ta đi dạo Tây Hồ, nghe đại danh của Tây Hồ đã lâu nhưng chưa từng đi tới, lần này không thể bỏ lỡ được.
Lần trước sau khi hắn đi miếu Nhạc Vương, lẽ ra đã có cơ hội đi Tây Hồ chơi, nhưng lại có chút việc ngoài ý muốn nên bắt buộc phải quay về trường, vì thế đã bỏ qua cơ hội đó.
– Tây Hồ không tệ, nhưng hình như lượng người đi tới Tây Hồ chơi không ít…
Dương Tu Vũ do dự nói:
– Các thành viên tham gia dự thi Bách Gia Hội phần lớn đều tề tụ ở đó, chúng ta còn đến đó tụ tập sao?
– Sợ cái gì?
Giang minh chủ khuếch đại nói:
– Bọn họ đi được, tại sao chúng ta không thể đi? Ít khi Lâm Dật Phi muốn đi, những người đi hộ tống như chúng ta làm sao có thể cự tuyệt. Hơn thế, binh pháp có nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Chúng ta cũng có thể đi xem trước tham gia thi đấu rốt cuộc là những nhân vật nào, đến lúc ấy trong lòng cũng có chút tự tin.
Dương Tu Vũ nghe tới đó cũng thấy tim đập thình thịch, cảm thấy lời Giang minh chủ nói rất có đạo lý. Hơn nữa Lâm Dật Phi tính cách hiền hòa, tuyệt đối không phô trương. Từ trước tới giờ đều là người khác chọc giận hắn, chứ hắn không bao giờ dễ dàng bị khiêu khích, không giống như một số người tập võ, có chút bản lĩnh liền ngông cuồng, cao ngạo, giống như kiểu không đánh không xong vậy.
– Ở đây có ba vé…
Dương Tu Vũ cười hì hì nói:
– Đơn vị tổ chức lần này chỉ chi một chút tiền, mỗi người tham gia hội nghị đều có thể đi vào miễn phí. Vốn dĩ sợ sẽ chậm trễ việc đấu võ của Dật Phi, nhưng cái này rốt cuộc đã có công dụng rồi!
Ba người ra cửa gọi xe chạy đến Tây Hồ. Dọc đường nghe tài xế huyên thuyên mãi về cảnh đẹp nơi này.
Phong cảnh Tây Hồ đẹp không tả xiết. Cổ nhân hình dung “khói liễu họa kiều, gió thổi màn xanh”, “cây nhiều ôm đê cát, sóng dữ cuộn sương tuyết, gầm trời vô biên”, “ba thu hoa quế, mười dặm hoa sen” khơi gợi trí tưởng tượng của con người. Trước mắt toàn là sóng biếc, cảnh vật vô cùng xanh mát dễ chịu.
Nhưng khi ba người đến nơi thì không hẳn như thế. Thi nhân Dương Vạn Lý thời Tống có thơ làm chứng: “Chung quy Tây Hồ vào tháng sáu, cảnh vật khác với bốn mùa. Lá sen xanh ngát rợp khoảng trời, hoa sen rực rỡ khoe ánh hồng”. Câu này nói rõ nếu muốn thấy cảnh hoa sen ngàn dặm, màu xanh ngập tràn, xanh điểm chấm hồng thì phải đi vào tháng sáu âm lịch, tức khoảng tháng bảy dương lịch. Ba người đến nơi thì đã là mấy tháng sau, trông thấy cảnh vật không khỏi tiếc nuối.
Nhưng tiếc thì tiếc, tiền vé vào cửa tốn không ít. Vé vào cổng lớn không tính, mỗi cảnh lại tốn một vé. Nào là “Mãn lũng quế vũ”, “Nguyễn đôn hoàn bích”, “Hoàng long thổ thúy”, “Ngọc hoàng phi vân”,… hở chút phải móc ra mười hoặc hai mươi tệ. Cứ thế mà bị bòn rút, không đủ phiền phức thì chơi không đã.
Có người lại không tiếc gì số tiền cỏn con này, chỉ muốn đi chơi vui vẻ. Có khi là những cặp đôi học sinh, toàn dùng tiền mồ hôi nước mắt của ba mẹ nên có chút do dự. Có cặp lại vì bên nam tiếc tiền bỏ qua một cảnh, bên nữ liền mất vui, cho rằng anh ta không thương cô, liền che mặt bỏ đi. Chuyện này khiến cho người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, đem ra bàn tán lúc trà dư tửu hậu.
May thay vé trong tay Dương Tu Vũ xem như thông suốt. Một vé không những bao cửa chính, đi qua các cảnh còn lại cũng không gặp trở ngại nên không lo mất hứng.
Nhưng ba người ngó qua ngó lại, hiển nhiên không như ánh mắt của các tao nhân nhã khách cổ đại, thấy không ra trò trống gì. Giang minh chủ lại nói:
– Ở đây mát mẻ hơn mấy chỗ khác một chút.
Ba người cười rần. Ngắm cảnh đẹp khiến tâm tình khá hơn rất nhiều, trông thấy mấy người ở xa đang chụp ảnh, ba người cũng háo hức chụp vài tấm. Nói thế nào cũng nên lưu lại chút kỉ niệm ở Tây Hồ, đây đương nhiên là bệnh chung khi đi du lịch. Nếu bạn chỉ kể chuyện đi chơi thì chưa đủ, đưa vài tấm hình cho người khác xem mới có thể khiến họ khen lấy khen để. Chỉ vậy thôi, vài tấm hình đem lại thú vui không nhỏ, cảm giác tuyệt hơn đi du lịch nhiều.
Lâm Dật Phi thì sao cũng được, chụp vài tấm với hai người rồi đưa mắt trông ra xa. Hắn thấy có vài đoàn du lịch đang tham quan, hướng dẫn viên thì chỉ trỏ. Còn có mấy người cũng giống hắn, có lẽ là tuyển thủ dự thi, chỉ là họ khá lớn lối, khiến những du khách khác phải nhíu mày.
Trong cuộc so tài ở tỉnh của Bách Gia hội, mỗi tuyển thủ, thậm chí đến trợ lý cũng có trang phục chuyên dụng được phát. Lâm Dật Phi không thích bị người khác để ý nên khi ra ngoài mặc đồ thường. Mấy người kia lại không nghĩ vậy, chẳng những mặc đồ thi đấu mà còn cố ý đeo thẻ tên trước ngực, nghênh ngang vung tay vung chân.
Có một người nhìn như nhân vật chính, miệng hút thuốc lá, bên tai giắt một điếu thuốc, tay thì ôm bạn gái không kiêng nể ai. Cô gái kia nhìn không có gì đặc biệt, nhưng ăn mặc lại khác thường. Đầu nhuộm năm sáu màu hệt con vẹt, môi tô đỏ chót như vừa hút máu người. Đôi mắt cũng không nhỏ, nhưng bọng mắt lại thâm đen như gấu trúc.
Hai người thể hiện khá thân mật. Cô gái chốc chốc lại thơm môi, anh chàng chẳng những tiếp nhận, vết son trên mặt cũng không chùi đi. Vì thế bạn bè cũng cười trêu chọc, rõ ràng chỉ thấy hài nước chứ không chán ghét.
Các du khách đều chỉ trỏ, hiển nhiên cũng biết ngày mai Bách Gia hội khai mạc. Có người nói với con ráng học tốt, sau này cũng sẽ oai phong như mấy chú. Có người lại khinh thường, nói với con học cho giỏi, sau này đừng giống như họ, không khác gì lưu manh, trở thành kẻ vô tích sự.
Một trăm độc giả thì có một trăm Hamlet, dĩ nhiên nhất cử thành danh. Chẳng hạn như tuyển người đẹp, có rất nhiều cha mẹ lùa như lùa vịt, cũng có không ít cha mẹ không thể tiếp nhận. Song ai đúng ai sai cũng rất khó định luận.
Lâm Dật Phi thấy rồi cau mày, quay ngoắt đầu đi, cảm thấy phong cảnh trong hồ chắc chắn còn dễ thương hơn mấy tên đó. Còn Dương Tu Vũ lại nghĩ, vẻ ngoài xấu xí không phải lỗi của bạn, nhưng nếu muốn dọa người thì bạn không có lương tâm rồi. Y kéo tay áo Lâm Dật Phi:
– Dật Phi, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Đây là Trang Bố Kỳ của đại học công nghiệp tỉnh, đối thủ đầu tiên của cậu. Ngoại hiệu Hoàn Phong Thần Thối, nghe đâu cước pháp rất lợi hại.