Tất cả mọi người đều lưu luyến chia tay với Lâm Dật Phi, nhưng trong lòng lại thầm chửi mắng hắn là chó ngáp phải ruồi, môn học chưa từng học qua mấy buổi, vậy mà kết quả giữa kỳ thi khảo sát lại được hạng ưu toàn bộ!
Đương nhiên, hiện Chiết Thanh đã ngày càng ít chửi mắng Lâm Dật Phi hơn, bởi rất nhiều người phát hiện, chửi mắng đều là một loại lăng xê trá hình, mà tên Lâm Dật Phi này có thể nói thuộc dạng càng chửi càng may!
Cái này giống như nhiều người cảm than vậy. Cùng làm người, nhưng sao khoảng cách lại lớn như vậy chứ?
Cùng với Lâm Dật Phi đi tỉnh lỵ còn có Giang minh chủ Giang Sơn, phó minh chủ Dương Tu Vũ, Bách Lý Băng đương nhiên có chút bất tiện, nhưng cũng có chút việc khác nên không thể đi cùng hắn. Ngoài ba người đó ra, còn có một số người đi theo, cũng chính là ban hậu cần, ban quan hệ cộng đồng, ban nhân sự, ban chiêu sinh,…ước chừng có khoảng sáu mươi người!
Ban đầu, khi Lâm Dật Phi nhìn thấy dòng người trùng trùng điệp điệp tới tiễn mình liền thấy rất cảm động, sau đó lại thấy Chiết Thanh dùng hai chiếc xe khách lớn mới cảm thấy giật mình kinh hãi, còn tưởng rằng những người này cũng đi thi đấu võ, nhưng sau này mới biết là không phải.
Dương Tu Vũ và Giang minh chủ thấy lạ nhưng cũng không hoảng hốt, giải thích nói bởi vì đây có thể coi là một nhiệm vụ chính trị. Giang minh chủ đã vỗ ngực bảo đảm, không cần nói là tuyển chọn trong tỉnh, cho dù là thi đấu giữa năm khu vực lớn cũng chỉ là bắt rùa trong hũ, mười phần thắng chín, bởi như vậy nên mỗi ban ngành đều muốn tham gia việc chung lần này, nhưng cũng đều có lý do danh chính ngôn thuận. Ban hậu cần thì đương nhiên không cần nói đến, nhưng làm việc gì thì không cần đến quan hệ sao? Vì thế, ban quan hệ cộng đồng là không thể bỏ qua. Lần tỷ thí võ nghệ này nói không chừng sẽ gây chấn động, sẽ có phụ huynh đến xin tư vấn thủ tục, vậy ban chiêu sinh đương nhiên phải đi. Còn về ban nhân sự thì dễ giải thích rồi, chỉ cần làm thì nhân sự tất nhiên không thể thiếu được bọn họ!
Hơn sáu mươi người tới tỉnh thành, đương nhiên phải lấy việc tiết kiệm làm chủ đạo. Tuy rằng phải tiết kiệm thế nào cũng sẽ phải tiêu phí nhiều gấp nhiều nhiều lần so với ba người.
Song, người đông cũng có cái lợi, chính là mọi việc đều không cần Lâm Dật Phi phải bận tâm. Tất cả mọi người đều yêu quý hắn như bảo vật quốc gia – gấu trúc. Những người khác đều hai hay ba người một phòng, nhưng riêng hắn lại hưởng đãi ngộ một mình một phòng riêng. Đương nhiên mọi người đều biết thành tích trở về của hắn lần này liên hệ mật thiết với tiền thưởng và kết quả sát hạch thành tích cuối năm của mình, vì thế cũng sẽ không để ý điểm này.
Chi tiết về đối trận đồ đã hiện ra, hơn nữa được đưa tới tay Lâm Dật Phi đầu tiên. Vai trò của Giang minh chủ lúc này đã bắt đầu được thể hiện. Y giao du rộng rãi, đặc biệt dùng bút đỏ vạch ra những người Lâm Dật Phi cần lưu ý kỹ. Lâm Dật Phi đặt danh sách này lên mặt bàn, nhưng lại nhìn chằm chằm vào chiếc laptop trước mặt, thoạt nhìn giống như đang chuẩn bị đấu võ, lại giống như đang tính toán cái gì đó.
Chiếc laptop này là của nhà nước bỏ tiền đầu tư trang bị cho Lâm Dật Phi, được coi như đồ dùng hỗ trợ tham gia thi đấu, cũng chính trưởng ban Lý của Ban hậu cần đã đích thân trao cho Lâm Dật Phi, nói rõ nếu Lâm Dật Phi có thể tiến vào top thứ ba khu vực Hoa Nam thì đó sẽ coi là phần thưởng cổ vũ của trường học; còn nếu không đứng trong top ba, vậy trường học đương nhiên sẽ thu hồi lại.
Lâm Dật Phi trước giờ không hề quan tâm đến mấy thứ này, nhưng qua mấy ngày sử dụng lại cảm thấy rất thú vị. Ban nãy khi đăng nhập vào trang mạng A Thủy lập, phát hiện quỹ từ thiện Bách Thảo đã vận hành một cách trật tự, đương nhiên trật tự ở đây nghĩa là làm việc thật, chứ không giống như một số đài truyền hình thường xuyên đưa tin kiểu có trật tự, ngăn nắp gì đó.
Kỹ thuật máy tính của a Thủy đương nhiên không thể chê, lập trang web chỉ là một bữa ăn sáng, tính dễ dàng và tương tác rất mạnh. Cho dù loại chim thịt như Lâm Dật Phi cũng dạy cái biết ngay, vừa nghe đã hiểu, chứ không giống mấy trang web chính phủ kia thường là nửa năm không lên một lần, bên trên rất nhiều chỗ trống, nghĩa là không có hoạt động qua lại nào. Coi như một phương thức liên lạc đặt ở đó, ước chừng hiệu quả phát hiện địa chỉ vệ tinh gián điệp so với Mỹ cũng tương đối, nhưng cũng chỉ là một địa chỉ đại khái. Cũng giống như lo sợ dân chúng đi tìm vậy, ngoài một số hình ảnh hoặc kiểu dáng trên trang chủ, những thứ còn lại đều là một đống mơ hồ!
Lâm Dật Phi xem sơ qua một chút, phát hiện ngoài khu công khai quyên tặng, công khai tài chính, công khai xin viện trợ như ban đầu mà A Thủy thiết tưởng ra, thì còn làm một khu điều tra nghĩa vụ rất độc đáo. Nghĩa là, mỗi loại xin viện trợ đều phải kể lại tỉ mỉ, minh bạc những khó khăn của bản thân, địa điểm, phương phức liên hệ cụ thể. Đương nhiên cái này thuộc dạng điền vào chỗ trống. Hiện nay, dân nghiện lên mạng ở Trung Quốc không ít, nhưng số người không lên mạng, hay không lên được mạng cũng rất nhiều. Rất nhiều người cho rằng không có mạng internet thì làm sao mà sống tiếp được, nhưng cũng rất nhiều người cho rằng không có cái ăn mới thực sự không sống được.
Tuy nhiên, bạn tốt trên mạng cũng không ít, rất nhiều cái buồn bực về tinh thần và thể lực không có chỗ sử dụng thì cái này rốt cuộc cũng có tác dụng.
Sau một hạng mục thân thỉnh được gửi đi, sẽ có bạn mạng của khu vực ấy có nghĩa vụ tiến hành đánh giá thực địa, ngăn ngừa hiện tượng dối trá phát sinh. Đương nhiên tác giả làm công tác nghĩa vụ cũng có phần thưởng tích điểm danh dự. Số điểm tích lũy nhất định còn có thể được quỹ từ thiện Bách Thảo phỏng vấn độc quyền, người xuất sắc nhất còn có thể được mời làm cố vấn danh dự của quỹ từ thiện Bách Thảo.
Cái từ ngữ cố vấn danh dự này đương nhiên là do a Thủy nghĩ ra. Cậu ta vốn là dân nghiện mạng bậc nhất, trái lại lại rất am hiểu tâm lý của những người lên mạng. Dù thế nào cái danh hiệu cố vấn danh dự này của không cần tiêu tốn đồng tiền nào, nhưng rất nhiều người hết lần này đến lần khác mà phấn đấu vì nó, việc này đối với suy nghĩ muốn sử dụng lao động miễn phí của quỹ từ thiện Bách Thảo lại vô cùng thích hợp.
A Thủy có một tông chỉ rất quan trọng, nếu nói dùng quyền lợi cũng được, mà nói đại khái là nghĩa vụ cũng xong, chính là khi sử dụng những người này tuyệt đối không được dùng đến tiền. Rất nhiều chỗ, một khi có tiền đưa ra sẽ có mùi vị ngay, hiện tượng rối loạn kỷ cương sẽ xuất hiện ùn ùn. Đại Ngưu lúc ấy còn khịt mũi coi khinh, cho rằng trừ phi não bộ có vấn đề mới sốt sắng về việc này, nhưng lại không thể ngờ rằng chỉ trong một thời gian ngắn, danh sách đăng ký tranh tuyển vị trí cố vấn danh dự lại lên đến hơn nghìn người, ước chừng mỗi tỉnh đều có khoảng mấy chục người tới đăng ký.
Những thứ này chỉ là giai đoạn đầu, A Thủy thở dài than thở. Đương nhiên vẫn còn rất nhiều khiếm khuyết, cần phải tranh thủ thời gian tiến hành phát triển, có giải pháp tiến bộ mới được. Nếu nói muốn phủ rộng trên khắp phạm vi toàn quốc, thì vẫn là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ. Cậu ta nói vẫn còn rất nhiều viễn cảnh cần lên kế hoạch suy tính, nhưng nóng vội sẽ không ăn được đậu phụ nóng, nhưng lại không nói ra về sau cần làm cái gì.
A Thủy có nghĩa vụ xuất lực, Lâm Dật Phi đương nhiên phụ trách lăn quả cầu tuyết, gom góp tài chính. Lâm Dật Phi nhìn chằm chằm vào tờ danh sách, nhưng cũng thở dài một tiếng. Ban đầu tuy cảm thấy năm trăm triệu hơi nhiều, nhưng kỳ thực cũng chẳng làm được cái gì. Đột nhiên giật mình, hắn thò tay ra với lấy tờ danh sách tham gia thi đấu kia…
Tiếng cửa phòng vang lên mấy lần, Giang minh chủ và Dương Tu Vũ đều đi tới, thấy Lâm Dật Phi đang đưa tay lấy tờ danh sách kia, không biết đang nghĩ cái gì mà đột nhiên liếc mắt nhìn nhau, sau đó Giang minh chủ ho khan một tiếng nói:
– Dật Phi.
Lâm dật phi rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nói:
– Việc gì vậy?
– Quả thực với bản lĩnh của cậu, cậu hoàn toàn không cần lo lắng.
Giang minh chủ thấy bộ dạng thận trọng của Lâm Dật Phi, đến bản thân cũng có chút lo lắng. Có rất nhiều kỳ thi đại học thất thường vào những trường mũi nhọn, nhưng tên Lâm Dật Phi này chẳng lẽ là áo lực quá lớn nên đã thiếu mất sự điềm tĩnh tự nhiên như trước đây, trước cuộc thi đấu võ thì đây tuyệt đối là một hiện tượng không tốt.
– Tôi lo lắng cái gì sao…
Lâm Dật Phi không kìm nổi bật cười thành tiếng, đột nhiên hiểu ra ngụ ý của y:
– Tôi chỉ suy nghĩ tám trận trong tỉnh này hình như hơi ít.
Giang minh chủ và Dương Tu Vũ đều không nghe rõ, đồng thanh hói:
– Cái gì ít?
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Đến lúc ấy các người tự dưng sẽ hiểu, nghe nói lần này Bách Gia Hội vẫn chưa tìm được nhà tài trợ nào?
– Vẫn chưa tìm được…
Dương Tu Vũ lắc đầu bất đắc dĩ nói:
– Cái hội Bách Gia Hội này thuộc loại ngành nghề ít được quan tâm, hiện nay vẫn có tính chất bán công lập. Ngoại trừ trận quyết đấu ở kinh thành có thể sẽ có người hứng thú, sẽ được phát sóng, còn các trận thi đấu tuyển chọn trong tỉnh lại không nhận được sự hứng thú của các đài truyền hình trong tỉnh.
– Ồ…không có nhà tài trợ sao?
Lâm Dật Phi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng cười nhếch lên nói:
– Đài truyền hình tỉnh không phỏng vấn độc quyền sao?