Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 255-2: Miếu nhạc vương (2)




Hắn không biết mình quyết định có đúng hay không nhưng hắn vẫn phải ra quyết định vì tất cả những chuyện này đối với Bách Lý Băng mà nói quả thực có chút bất công. Khi đang gọi hắn lại nghĩ có thể điện thoại sẽ không kết nối được, trong tiềm thức hắn không muốn điện thoại được thông nhưng điện thoại vừa reo lên một cái thì giọng nói của Bách Lý Băng đã từ đầu kia truyền đến:

– Dật Phi, có chuyện gì vậy?

Lâm Dật Phi biết cô luôn chờ điện thoại của mình, có lẽ sau khi rời khỏi bữa tiệc từ thiện thì đã chờ. Khi Bách Lý Băng ra khỏi bữa tiệc thì không hề do dự, lúc nhìn thấy Lâm Dật Phi đứng như một pho tượng dưới tầng, phản ứng đầu tiên của cô chính là kéo hắn trốn vào một góc, đến lúc hắn nói nguy hiểm đã qua thì cô mới không kìm được vui đến phát khóc. Tuy vậy khi nghe Lâm Dật Phi nói tường tận lại một lần chuyện của hắn từ lúc ở bệnh viện thì vẻ mặt của Bách Lý Băng lúc đó quả thực là khó có thể tưởng tượng.

Lâm Dật Phi nói hết mọi chuyện, thấy Bách Lý Băng vẫn đờ đẫn đứng yên tại đó thì hình như cũng tay chân luống cuống. Hắn đưa cô về kí túc xong thì cũng trở về kí túc của mình, trùm kín chăn, nằm xuống là ngủ nhưng đêm đó là lần đầu tiên hắn không mơ gì.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Lâm Dật Phi vẫn điều tức luyện khí như bình thường, mấy tháng nay hắn rất ít khi cắt đứt việc luyện võ công, trừ mấy trường hợp đặc biệt nhưng hắn biết chuyện luyện công này qủa thực là cũng không còn con đường nào nhanh chóng hơn. Trong mấy tháng nay, nếu như không phải do những chuyện ngoài ý muốn thì cũng không đạt được ba phần, nếu như khinh suất liều lĩnh, căn cơ không vững thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma một cách dễ dàng. Nhan Phi Hoa nói hắn chắc chắn sẽ đến Nhật Bản nhưng Lâm Dật Phi lại cười khổ, Nhan Phi Hoa còn cố chấp hơn cả hắn nhưng còn hắn thì sao? Mặc dù tò mò nhưng lại quyết định là sẽ từ bỏ tất cả, bắt đầu lại từ đầu.

Hắn bước vào căn tin, lần đầu tiên ăn bữa sáng một cách thoải mái, khi hắn bắt đầu suy nghĩ đến việc sử dụng 500 triệu thế nào để làm chút việc gì đó thì sinh viên trong căn tin lại chỉ trỏ, xì xào về hắn như thường lệ. Đương nhiên bọn họ không biết khoảng thời gian này đã có sự thay đổi vô cùng to lớn đối với Lâm Dật Phi nhưng lại tưởng rằng hắn vẫn ăn cơm ở đây, liệu đây có phải là dấu hiệu hắn và Bách Lý Băng chuẩn bị chia tay nhau không, nếu không tại sao đã có cái bát vàng mà vẫn phải đi xin cơm?

Đương nhiên những suy nghĩ này ít nhiều cũng làm cho bọn họ cảm thấy vui vẻ. Con người luôn như vậy, những gì mình không có được thì cũng muốn người khác không có được. Nhưng khi mọi người nhìn thấy Bách Lý Băng cầm bữa sáng bước đến chỗ Lâm Dật Phi thì lại khó tránh khỏi thất vọng.

Bách Lý Băng vẫn giống như trước đây, hình như không bị ảnh hưởng bởi những gì Lâm Dật Phi đã nói, chỉ có điều thời gian ở cùng Lâm Dật Phi mỗi ngày nhiều hơn một chút thì chuyện gì cũng nói nhưng lại không nói gì đến chuyện của tám trăm năm. Mãi đến mấy ngày sau, đột nhiên Bách Lý Băng nói:

– Dật Phi, chúng ta đến miếu Nhạc Vương được không?

Lâm Dật Phi biết miếu Nhạc Vương đã lâu nhưng chưa đến bao giờ, thứ nhất là có khả năng hắn không thích ứng lắm, thứ hai, hắn cho rằng hoài niệm trong lòng là được, trọng hình thức thì không khỏi khác người, giống như nhiều cô gái, ngày thường thì cãi bố cãi mẹ, chẳng may họ mất, lúc đó khóc đến chết đi sống lại thì còn ý nghĩa gì nữa. Lẽ nào rất nhiều thứ phải mất đi thì chúng ta mới biết trân trọng hay dù có mất đi chúng ta cũng chưa hề trân trọng?

Thấy Bách Lý Băng trầm mặc không nói gì, Lâm Dật Phi biết cô vẫn nghĩ đến chuyện của mình, thở dài một tiếng:

– Sớm biết thế này thì anh thấy nhiều chuyện không để em biết thì tốt hơn.

– Không phải thế.

Bách Lý Băng một phát bắt được tay Lâm Dật Phi, nhìn bốn phía một cái:

– Dật Phi, em chỉ đang nghĩ lại một chuyện nhưng lại không dám nghĩ tiếp.

Lâm Dật Phi cùng cô đến ngồi ở một gian đình mát, đình có tám góc và bốn cột, nằm trong rừng trúc, gió vừa thổi qua thì lá trúc đã vang lên xào xạc, đem lại cho người ta cảm giác đẹp đẽ và thanh u.

– Trước đây em không biết mối quan hệ giữa anh và Nhạc nguyên soái.

Bách Lý Băng nhìn bốn phía một cái, thấy những chỗ gần đình đều cách khá xa, không sợ có ai nghe lén hai người nói chuyện.

– Rất nhiều chuyện anh nói trước đây em đều không suy nghĩ sâu xa.

– Thế thì sao?

Lâm Dật Phi nhìn cô:

– Thật ra anh cảm thấy, có nhiều lúc, biết càng ít chuyện thì càng đỡ rắc rối.

– Không phải thế, mấy ngày hôm nay em vẫn luôn nghĩ đến những chuyện xảy ra trong mấy tháng nay.

Bách Lý Băng cười rộ lên:

– Suy nghĩ đầu tiên của em khi nghe anh và những lời giải thích chân tướng chính là anh đang đùa với em, có lẽ đây là phản ứng đầu tiên của một người bình thường.

Không để Lâm Dật Phi phát biểu ý kiến gì cô đã nói tiếp:

– Nhưng em biết người như anh chắc chắn sẽ không nói đùa với em như vậy. Mấy ngày hôm nay nghĩ kĩ lại thì em thấy rất nhiều chuyện khó hiểu trước đây đã có lời giải thích hợp lý. Ví dụ như là võ công của anh, tính cách của anh, còn có những kiến thức của anh về trung y nữa. Cho dù bác sỹ Tiền có phục anh sát đất nhưng đương nhiên điều này không phải tự nhiên mà có.

Lâm Dật Phi gật gật đầu:

– Em nói đúng, vốn anh tưởng là em sẽ không chấp nhận được.

– Anh nói anh không phải là Lâm Dật Phi.

Bách Lý Băng cách cái bàn đá cầm bàn tay Lâm Dật Phi rất chặt, không muốn buông ra:

– Nhưng đối với em thì anh chính là anh, tên chỉ là cái bên ngoài, nếu đã như vậy thì Tiêu Biệt Ly và Lâm Dật Phi có gì khác nhau chứ?

Gió mát thổi hiu hiu, giống như lời giải thích của các đôi tình nhân, khiến tâm hồn thư thái. Tiếng lá trúc đung đưa cọ xát nhau như lời nói nhỏ nhẹ của đôi lứa yêu nhau, có thể giúp con người ta xoa tan mọi phiền muộn.

Lần đầu tiên Lâm Dật Phi không cười gượng, không co tay, cũng không hề chà chà mũi, đây đều là những động tác nhỏ thông thường trong lúc anh che đậy tâm sự của bản thân. Hắn cũng giống như Bách Lý Băng, nhìn sâu vào đôi mắt nhau, nơi đó sâu như một đầm nước, trong đầm nước lại có bóng dáng một người.

– Nhưng vẫn có sự khác biệt.

Thiếu niên chậm rãi nói:

– Chí ít nếu là Lâm Dật Phi thì sẽ không phiền toái như vậy rồi, cũng sẽ không có người muốn ám sát hắn, hoặc là những người bên cạnh hắn cũng sẽ không có nguy hiểm gì hết.

– Nhưng mà Lâm Dật Phi vẫn đã bị tông xe…

Bách Lý Băng lắc đầu nói, nhưng cách nói lại có chút không quen miệng:

– Em nói tên Lâm Dật Phi này không phải là anh, mà là Lâm Dật Phi trước kia.

– Em có thể làm như chính là anh.

Thiếu Niên cười nói:

– Lúc mới đầu anh cũng không quen lắm.

Bách Lý Băng tự nhiên cười nói:

– Chỉ là trong cách xưng hô không quen miệng lắm, anh ta bị Uông Tử Hào cố ý tông xe vào, cách làm ấy so với mưu sát không có gì khác biệt. Ban nãy em đã nói rồi, thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo, đây chính là tâm niệm của mọi người. Có thể bọn họ có những suy nghĩ này, nhưng chẳng phải là vì rất nhiều việc không đạt được sự đối xử công bằng sao. Nếu anh vẫn là Lâm Dật Phi trước kia, vậy thì việc này đối với Uông Tử Hào chính là không thể làm gì được!

Thiếu Niên gật đầu, biết điều này là sự thật không thể nghi ngờ. Uông Tử Hào rất có thực lực và tài lực, khó tránh khỏi sẽ cấu kết với quan lại địa phương. Nếu Lâm Dật Phi chỉ là một người dân bình thường, xác suất để lật đổ được Uông Tử Hào là vô cùng nhỏ. Cho dù tên chủ thầu Vương Đại Vượng lúc trước có cậu em vợ làm việc ở cục công an, nhưng nếu Lâm Dật Phi không có mối quan hệ với Bách Lý Băng, vậy thì chỉ có thể dùng nắm đấm để giải quyết, như vậy có lẽ mới lấy được công bằng.

– Nhưng y đã chết rồi.

Bách Lý Băng mấp máy môi, trong khoảnh khắc này trên mặt cô có chút kiên nghị quyết đoán. Có lẽ cô vốn đã là một người vô cùng cương nghị, bằng không lúc nhỏ đã không vì cứu một người bạn mà chịu khổ, cũng sẽ không trói buộc được một Ngô Vũ Thân bản tính cao ngạo suốt mười năm. Chỉ có điều cô đã vì Lâm Dật Phi mà thay đổi rất nhiều. Có lẽ rất nhiều cô gái cho rằng sẽ vì người đàn ông mình thích mà che đậy sự sắc sảo của bản thân. Cái kiểu con gái lúc nào cũng khiến nam giới cúi đầu xưng thần thì có mấy người thích chứ!

– Y chết rồi, anh cũng ở hiện trường, nếu căn cứ theo trình tự, anh nhất định sẽ bị mang đi thẩm vấn.

Bách Lý Băng chậm rãi nói, giọng điệu vô cùng chân thật:

– Uông Nhân Viễn cũng tuyệt đối không từ bỏ ý định, rất có khả năng sẽ dùng thực lực của bản thân khiến anh không có được kết quả tốt, nhưng lão lại không làm, tại sao? Rất đơn giản, bởi vì lão không thể động tới anh!

Lâm Dật Phi im lặng, hắn không ngu ngốc chút nào, đương nhiên biết rõ dụng ý của Bách Lý Băng.

– Quỹ từ thiện năm trăm triệu, đối với nhiều người mà nói đây là con số trên trời.

Bách Lý Băng tiếp tục nói:

– Cho dù để em gom góp, nếu không có sự trợ giúp của cha em, chỉ dựa vào thể diện của ông, có thể gom góp lại hay không vẫn là một con số bí ẩn…nhưng ngược lại anh lại dễ dàng làm được.