– Uông Tử Hào chết rồi, trước khi cậu gửi tin nhắn cho mình đã chết rồi, kẻ chủ mưu hẳn không phải là y.
Lâm Dật Phi thấp giọng nói.
– Cái gì?
A Thủy chấn động:
– Y đã chết?
Một tiếng này của cậu ta kêu hơi lớn một chút, khiến Đại Ngưu khẽ xoay người, than thở một câu “thịt kho tàu ăn ngon thật”, sau đó tiếp tục ngủ.
Nhìn Lâm Dật Phi gật đầu, A Thủy rất là khó hiểu:
– Mình vẫn cho là ngoại trừ Uông Tử Hào, ai còn có thể dùng mười triệu để mua mạng của cậu, xem ra người cậu đắc tội thật sự không ít. Tuy nhiên, tiểu Phi, người cậu quen biết hẳn là không nhiều lắm, loại người nhiều tiền thế lớn này cậu thật không nghĩ ra?
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Nếu mình có thể nghĩ ra, thì sẽ trực tiếp đi giết y, còn cần phải ở đây minh tư khổ tưởng, ngày ngày lo lắng bất an hay sao?
– Mình lại nghĩ tới một người.
A Thủy vẻ mặt có chút khác thường:
– Không biết cậu muốn nghe không?
– Cậu nói Bách Lý Hùng?
Lâm Dật Phi thấp giọng nói.
A Thủy trong lòng rùng mình:
– Cậu cũng hoài nghi ông ta?
– Mình không nghi ngờ ông ta, chẳng qua ở thành phố Giang Nguyên, người thỏa mãn bốn chữ nhiều tiền thế lớn ngoại trừ Bách Lý Hùng, mình thực không biết cậu có thể nghĩ đến người thứ hai.
Lâm Dật Phi tìm một cái ghế băng ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, dường như không để trong lòng những gì A Thủy nói. Đối diện không xa cũng là một tòa cao tầng, lúc này một mảnh tối như mực, không thấy ánh sáng.
– Bách Lý Hùng hơn phân nửa là thấy cậu không nóng không lạnh với Bách Lý Băng, cho nên ông ta căm tức trong lòng.
A Thủy gãi gãi đầu nói:
– Nhưng Bách Lý Băng xem ra không phải là cậu thì sẽ không lấy, cậu cũng không thể nhẫn tâm để người ta phí thời gian năm tháng, ông già không thuyết phục được con gái của ông ta, đành phải đem cậu xử lý, tìm một kim quy tế khác thật ra cũng là chuyện có lý do của nó.
Nhìn thấy nét mặt của Lâm Dật Phi có chút khác thường, AThủy cuống quít nói:
– Mình đang nói giỡn đấy, cậu đừng để ý nhé.
Lâm Dật Phi trầm giọng nói:
– Cậu vừa nói, mình lại nghĩ tới chuyện nhà cũ giá trị bạc triệu đấy.
– Ai?
A Thủy gấp giọng hỏi:
– Có liên quan tới cậu không?
– Có liên quan hay không mình cũng không rõ lắm. Đỗ Bách Tuyền cậu đã nghe qua chưa?
Hào quang trong mắt Lâm Dật Phi chớp động:
– Ông ta và Bách Lý Hùng cùng hợp tác lập ra quỹ Bách Thảo, nghe nói cũng là người giàu có.
– Thuyền Vương?
A Thủy hít sâut một hơi:
– Thành phố Giang Nguyên càng ngày càng náo nhiệt, làm sao mà mình không biết nhỉ.
– Cậu đây mới gọi là chỉ nhìn thấy cái nhỏ mà không nhìn thấy cái lớn.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Râu của cậu gần như vươn ra tới nước ngoài, nhưng chuyện liền ngay trước mắt lại không biết.
– Gã có lý do giết cậu?
A Thủy lạnh lùng nói.
– Gã có tiền.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Kẻ có tiền thích chơi trò bịt mắt bắt dê, giống lũ quỷ nghèo chúng ta, mãi mãi cũng nghĩ không thông đâu.
– Không đôi co với cậu nữa, mình đi ngủ đây.
A Thủy ngáp một cái:
– Dật Phi, những gì mình có thể làm được cũng chỉ có ngần này, vì chờ cậu, lúc này mới kiên trì đến bây giờ, cái trang web giết người kia một ngày không giết cậu, mình phải giám thị một ngày. Hiện bọn họ quyết định muốn giết cậu, mình ngược lại lại thấy nhẹ nhàng hơn.
Lâm Dật Phi hơi kỳ quái:
– Hiện mặc dù là thời gian ngủ của người bình thường, tuy nhiên cậu thật giống như không phải người bình thường, bây giờ hẳn là thời gian làm việc của cậu.
– Mình ngày mai còn có chút việc.
A Thủy bò lên giường:
– Mình cũng biết, trong vòng bảy ngày này, chỗ mình có thể trợ giúp cậu, chính là cách cậu xa một chút, để tránh trở thành vướng víu cho cậu, cậu nói có đúng hay không?
Lâm Dật Phi không ngờ rất nghiêm túc gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó:
– A Thủy, trang web này có tình huống ám sát không thành công hay không?
– Không có.
A Thủy đáp:
– Phần lớn là bảy ngày, cũng bởi vì như vậy, cho nên bọn họ ra giá cực cao.
– Nếu bảy ngày ám sát không được thì sao? Bọn họ sẽ làm sao?
Lâm Dật Phi khóe miệng hiện nét mỉm cười, dường như nghĩ tới chuyện thú vị gì đó.
– Cái này, mình không biết.
A Thủy không kìm nổi cười nói:
– Tình huống bình thường, bởi vì trang web đã trải qua điều tra chu đáo chặt chẽ, tìm ra được quy luật hoạt động của cậu, lại có thêm bảy ngày, quả quyết không có đạo lý không thành công. Nếu thật sự ám sát không thành công, mình nghĩ trang web sẽ phải đổi tên rồi.
Lâm Dật Phi ‘Ừ’ một tiếng, tắt đèn bàn, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống đầu giường. Trước đây chỉ cần ngồi vào chỗ của mình, thời gian một lát là có thể ổn định thần khí, nhưng hôm nay mãi vẫn không thể bình ổn được tinh thần. Hắn giơ tay từ trong lòng ngực móc ra khối ngọc bội kia, trong đêm tối lóe lên chút hào quang yếu ớt, dường như kể rõ nỗi khổ tương tư sau thời gian xa cách, Lâm Dật Phi nhìn vật nhớ người, suy trước tính sau, không khỏi ngây ngốc ở đó.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, đợi đến khi Lâm Dật Phi mở hai mắt ra, ánh mặt trời nhẹ sáng, A Thủy len lén rời giường, sau khi làm vệ sinh cá nhân qua loa thì đi ra ngoài. Đại Ngưu vẫn ngáy, thỉnh thoảng than thở một câu “Thúy Hoa, anh không dám nữa đâu”, Lâm Dật Phi không khỏi buồn cười. Hắn đợi cho a Thủy đi xa, lúc này mới xuống giường đi ra ngoài.
Không biết A Thủy thần bí như vậy để làm gì, Lâm Dật Phi cũng không muốn hỏi nhiều, bất kể là bạn bè hay là người yêu, cũng phải có hạn độ, vượt qua hạn độ này, giống như con thuyền giữa biển lớn, vì chở quá nặng và lấn vạch nước, như vậy rất dễ bị lật thuyền.
Hắn thả bước trong sân trường, sương sớm phủ kín, gió lạnh ạt vào người, chỉ có điều từng trận gió lạnh đó lại thổi không tan đám sương kia, tựa như rút đao chém nước vậy, hao phí khí lực. Hết thảy nhìn đều là sương mù mông lung, tới đây lâu như vậy rồi, tất cả mọi thứ trong trường đối với thiếu niên mà nói, vẫn có loại xa lạ trong quen thuộc.
Khi mọi người đến đông dần lên, Lâm Dật Phi lúc này mới xoay người đi về phía nhà ăn, gọi một phần ăn sáng, rồi chậm rãi ăn. Thời gian bảy ngày nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, chỉ có điều sự dày vò của sợ hãi cũng khổ sở giống như tương tư vậy, dễ dàng làm cho người ta tiều tụy tan nát cõi lòng.
Lâm Dật Phi mới ăn một cái bánh bao, tự động ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy ở cửa nhà ăn có hai người đi đến, Bách Lý Băng giống như tâm đầu ý hợp, từ xa đã nhìn thấy người trong lòng, nhưng cô chỉ cười cười, chần chờ một chút, Quách Hà bên cạnh lại thỉ thỏ bên tai cô một câu gì đó, Bách Lý Băng muốn kéo cô lại, nhưng Quách Hà đã chạy tới trước mặt Lâm Dật Phi.
– Lâm Dật Phi, đã lâu không gặp.
Quách Hà lúc này trông còn cấp tiên phong hơn cả Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi nhìn thấy Bách Lý Băng đến căn tin mua bữa sáng, biết cô đã thay đổi rất nhiều. Trước kia Bách Lý Băng rất ít khi để ý đến căn tin, cô gái vì người con trai mình yêu, thay đổi đầu tiên của cô chính là cái dạ dày, cô có thể vì hắn ăn chua, ăn đắng, ăn cay, tuy nhiên lại rất ít khi có thể ăn được vị ngọt.
Nhưng cho dù là đắng, đối với thiếu nữ mắc sâu trong lưới tình này mà nói, nó cũng thích như mật ngọt vậy.
– Tôi đang gọi cậu đấy, cậu không nghe thấy sao?
Âm điệu Quách Hà cao đến tám độ, thu hút ánh mắt của bao người xung quanh.
– Tôi lại cảm thấy chúng ta gặp nhau quá nhiều.
Lâm Dật Phi vừa cười vừa ăn một miếng bánh bao, rõ ràng đối với bánh bao và Quách Hà, hắn cảm thấy hứng thú với bánh bao hơn.
– Cậu đương nhiên không muốn gặp tôi, bởi vì bên cạnh cậu chưa bao giờ thiếu gái đẹp, cô gái ngày hôm đó đâu?
Nhìn đến Lâm Dật Phi không đáp, Quách Hà càng thêm tức giận:
– Tôi cũng không biết cậu có cái gì tốt, mà có người vốn buổi sáng không đến căn tin, sau khi nghe tôi nói gặp mặt cậu, mỗi ngày đều tới căn tin lòng vòng.
Quách Hà cười lành lạnh nói:
– Bởi vì cô ấy muốn lén nhìn trộm cậu một cái.
“Có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện” thường chỉ những người như Quách Hà. Một số người tuy có ý tốt nhưng cách giải quyết lại không tốt, hơn nữa nói chuyện còn như ăn phải thuốc súng, tóe lửa, ầm ĩ, khiến cho người khác không nhịn được phải tránh đi cho đỡ phiền.
Nhưng những người như thế lại mãi mãi không hiểu được đạo lý này, hiển nhiên Quách Hà là người dùng mồm thì nhiều mà dùng não thì ít, cũng là loại người mà người đời hay gọi là ngực to não bé. Đôi mắt cô nhìn Lâm Dật Phi chằm chằm không tha giống như Lâm Dật Phi đang nhìn chằm chằm chiếc túi kia.
Lâm Dật Phi cứ nhìn cái túi trong tay, dường như trên đó đang mọc ra một đóa hoa nhỏ, mãi đến khi Quách Hà quát hỏi lần nữa thì hắn mới ngẩng đầu lên:
– Tôi không phải là hổ ăn thịt người, sao phải nhìn trộm chứ?
Đột nhiên hắn nói một cách chân thành:
– Quách Hà, cảm ơn ý tốt của cô.
– Tôi…
Quách Hà không khỏi hãm lại, vốn cô đến đây là muốn làm ầm ĩ một trận, không ngờ Lâm Dật Phi lại phun ra một câu như vậy. Điều này cũng giống như một tay quyền anh, vốn muốn thuận thế đánh ra một cú, tưởng sẽ rất sảng khoái, không ngờ lại đánh vào khoảng không. Cảm giác khó chịu này quả khiến người ta bực bội đến hộc máu.