Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 165-2: Giải thích (2)




Tiếu Nguyệt Như rùng mình nhìn Lâm Dật Phi. Trong lòng thầm nhủ, sau việc này cô sẽ không gặp lại Lâm Dật Phi nữa!

– Cộng thêm việc cậu dạy dỗ bọn tôi, tôi xác định cậu tuyệt đối là cao nhân ẩn sĩ, chỉ có cậu mới đối phó nổi tên ác thú đó.

Khỉ ốm nhìn qua Chị Uông:

– Sau khi Da đen chết, tôi kể lại chuyện này với Lý lão đại và Chị Uông, bảo mời cậu ra tay. Lão đại hơi do dự, nhưng Chị Uông lập tức kéo tôi qua một bên, bàn bạc làm thế nào mời được cậu. Cậu đừng trách Chị Uông, cô ấy là phụ nữ, được lão đại cứu ra từ chỗ chết nên một mực hết lòng với lão đại.

Rồi gã lại nhìn sang Tiếu Nguyệt Dung:

– Cô Tiếu, thật xin lỗi. Cô là người tốt, có vài chuyện tôi đã gạt cô, nhưng chuyện Chị Uông nói với cô là sự thật.

Mặt Tiếu Nguyệt Dung trắng bệch, liền nhìn sang Lâm Dật Phi, đột nhiên cúi đầu xuống:

– Làm gái không có gì xấu, đáng sỉ nhục chính là những đứa làm gái mà còn lập bài trinh tiết.

Khỉ ốm nhìn Chị Uông, bỗng nhiên kích động:

– Lý lão đại trước giờ không để ý, chính vì thế mà Chị Uông luôn một lòng đối tốt với lão đại. Cô ấy loại phụ nữ chỉ suy nghĩ cho người đàn ông của mình, mặc kệ đúng hay sai!

Mọi người đều rơi vào im lặng. Lý lão đại thấy bàn tay người phụ nữ bên cạnh có chút lạnh, không kiềm được siết chặt tay cô!

– Bước đầu tiên của chúng tôi là xuống tay với y tá Tiếu.

Tâm tình Khỉ ốm đã trấn tĩnh được đôi chút:

– Lâm đại hiệp, cậu đừng trách cô Tiếu, có muốn thì trách tôi. Dù sao tôi cũng đã đâm hai nhát dao, thêm nhát nữa cũng không hề gì.

Lâm Dật Phi cuối cùng cũng nhìn Tiếu Nguyệt Dung, điềm nhiên nói:

– Ai cũng từng mắc sai lầm, cũng có lúc suy nghĩ chưa chu đáo, tôi chỉ mong mọi việc chưa đến mức không thể cứu vãn được nữa.

Khỉ ốm căng thẳng:

– Tôi biết Lâm đại hiệp cậu tốt với bạn bè. Nếu tôi đi mời cậu, hơn phân nửa là cậu sẽ đá văng tôi xuống cống không ngó ngàng tới. Lý lão đại lại không ra mặt, ông ấy không giống tôi, ngay cả sĩ diện cũng từ bỏ để cầu xin một người không quen biết, hơn nữa người đó còn có thể mất mạng vì chuyện này.

Lâm Dật Phi nhìn Lý lão đại, thấy tay y siết chặt tay Chị Uông, cánh tay đứt kia đã ngưng chảy máu. Hắn thầm thở dài trong lòng.

Khỉ ốm lại tiếp lời:

– Nhưng tôi biết người như cậu tuy bề ngoài lạnh lùng, song nếu bạn bè gặp nạn thì cậu nhất định sẽ giúp. Trước tiên tôi ngăn y tá Tiếu lại, nói cậu đánh mấy anh em của chúng tôi, hiện tại đã hòa giải, nhưng không thể đến bệnh viện nên cần chút thuốc thang. Do chúng tôi bị bên báo cảnh sát khống chế chặt chẽ nên không tiện ra ngoài, không biết cô ấy có thể đi mua thuốc dùm hay không. Đáng ra tôi cũng không tự tin gì, nhưng cô Tiếu vừa nghe thấy có cậu, đã vậy còn làm người khác bị thương nên không hề nghi ngờ, tốt bụng đi mua thuốc cho chúng tôi rồi đến chỗ này. Khi ấy tôi thấy dùng lý do này để gạt cô gái lương thiện, đúng là súc sinh cũng không bằng!

Tiếu Nguyệt Dung bất thình lình run run nói:

– Anh đừng nói nữa. Là tôi ngu, là tôi khờ.

Khỉ ốm đơ người không nói gì nữa. Tiếu Nguyệt Như lại thốt lên:

– Chị, không phải tại chị. Lâm Dật Phi, bộ anh chết rồi à? Sao không nói gì đi! Anh biết chị ấy không ngốc, chị ấy nhớ anh, muốn gặp anh một lần, cho dù lý do của Khỉ ốm không đáng tin đi nữa thì chị cũng sẽ tin tuyệt đối. Bộ anh là đầu gỗ sao? Không thể thông cảm cho chị ấy được một chút ư? Mấy ngày nay, đêm nào chị ấy cũng khóc, tôi ở cùng phòng mà vờ như không biết, tôi tưởng qua một thời gian chị sẽ khỏi, nhưng tôi không ngờ…

Thiếu nữ đột nhiên thổn thức, vùi vào lòng chị bật khóc nức nở.

Giờ phút này, cô không biết mình khóc vì thứ gì, chỉ cảm thấy đau lòng. Là vì Lý lão đại và Chị Uông, vì chị hay vì những uất ức mấy ngày nay mà cô phải chịu?

Lâm Dật Phi cảm thấy cuốn “Tống sử” lạnh lẽo trong ngực, vẻ mặt đờ đẫn, chỉ nói:

– Anh nói tiếp đi.

– Cô Tiếu đến đây rồi mới phát hiện đã mắc bẫy.

Khỉ ốm cười khổ:

– Lúc đó cô ấy một mực muốn quay về, nhưng Chị Uông và tôi – Gã ngập ngừng – Lập tức quỳ xuống trước mặt cô ấy!

Lý lão đại xúc động, quay ngoắt đầu nhìn Chị Uông, lại thấy cô đang nhìn y, đôi mắt vẫn chất chứa tình cảm mười mấy năm nay, có điều lại đong đầy nỗi buồn.

– Chị Uông kể lại chuyện của bản thân với cô Tiếu.

Khỉ ốm ưu tư nói:

– Kể hết tất cả, không hề giả dối. Khi đó tôi cũng ở bên cạnh. Chị Uông nói đời này chị gặp phải những người đàn ông không tốt, chẳng dễ gì gặp được Lý lão đại, nhưng không ngờ người đàn ông của mình gặp khó khăn lại không có cách giải quyết. Chị ấy xin cô Tiếu niệm tình hai người đều là phụ nữ, nhờ cô Tiếu nói giúp với Lâm Dật Phi. Chị Uông cũng bảo đảm sau chuyện này, Vạn Hưng Đường tuyệt đối đi theo chính đạo, không làm chuyện phạm pháp nữa. Cô Tiếu nghe đến đây liền đồng ý, nhưng cô ấy vừa nghe vừa khóc. Tôi không biết cô ấy khóc vì Chị Uông hay là vì điều gì khác.

Khỉ ốm nói dối câu cuối với thiện ý, đương nhiên gã biết là vì sao, nếu không thì gã cũng không ra mặt kể hết. Chị Uông đối xử với gã không tệ, nhưng cả ngày nay gã phát hiện cô Tiếu đúng là người tốt, gã thực sự không muốn Lâm Dật Phi hiểu lầm cô. Mấy phút trước thấy gương mặt trắng nhợt của Tiếu Nguyệt Dung, cô lại không hề trách móc gã lừa gạt mình, dù gã có suy nghĩ gì đi nữa thì hiện giờ cũng không đoái hoài đến.

– Nhưng y tá Tiếu nói muốn gọi điện cho người nhà, kể rõ chuyện xảy ra để mọi người yên tâm.

Ánh mắt Khỉ ốm đầy thành khẩn:

– Ở đây không có điện thoại, ngoài trời lại mưa lớn. Vì thế tôi vỗ ngực bảo mọi chuyện cứ tính trên đầu tôi. Tôi xông ra màn mưa gọi điện thoại, sau khi về nói mọi chuyện đã ổn, bác trai cũng yên tâm, chỉ nhắc y tá Tiếu nhớ chú ý một chút. Tôi không tìm được Lâm Dật Phi, cũng không gọi được cho cậu ấy, gọi đến nhà cô Tiếu lại gặp em cô ấy bắt máy. Cô Tiếu thấy người tôi ướt nhẹp như gà lạc đàn, còn nói cảm ơn tôi. Nhưng Lâm đại hiệp, cậu có biết tôi chạy đến Hà Đông gọi điện rồi chạy về, dầm mưa chỉ là trừng phạt sự hổ thẹn của bản thân. Trông thấy cô Tiếu, khi tôi thốt ra lời nói dối, tôi thấy mình… không phải là người! Cô ấy vẫn tin tưởng Chị Uông, tin tưởng Khỉ ốm tôi, tin rằng chỉ có cậu mới cứu được chúng tôi, vậy mà chúng tôi lại lừa gạt cô ấy!

Giọng Khỉ ốm lúc này đã trở nên nghẹn ngào, song vẫn tiếp tục nói.

– Nhưng anh không hề nói những chuyện đó khi gọi điện!

Tiếu Nguyệt Như cuối cùng cũng nắm được mấu chốt, giận dữ hét lên.

– Đúng thế, tôi đương nhiên không dựa theo ý của y tá Tiếu nói, nếu là vậy…

Khỉ ốm cười khổ:

– Nếu Lâm đại hiệp biết y tá Tiếu không sao, tôi cũng không dám chắc cậu ta sẽ tới.

Khỉ ốm nói đến đây, sực nhớ lần đó ở nhà thể thao, âm thầm nhìn Bách Lý Băng đang hạnh phúc, đột nhiên gã quay lại nhìn y tá Tiếu. Gã thấy cô vẫn cúi đầu, không biết từ lúc nào, từng giọt nước mắt rơi xuống đọng trên nền gạch. Chợt thấy không ổn, Khỉ ốm muốn sửa lời, âm thanh uất nghẹn:

– Không phải, tôi nói sai rồi, tôi cũng làm sai rồi. Thực ra chỉ cần biết cô Tiếu ở đây, cậu nhất định sẽ đến, có đúng không Lâm đại hiệp?

– Các người nói dối, các người đều là người xấu!

Tiếu Nguyệt Như đột nhiên đứng lên, bực tức quát:

– Chị, mặc kệ bọn họ, chúng ta đi.

Chỉ là không biết vì sao, lệ nơi khóe mắt như những hạt châu đứt sợi, không thể nào kiềm nén.

Tiếu Nguyệt Dung cũng đứng dậy ôm em gái, chỉ nhỏ giọng:

– Nguyệt Như!

Trong đại sảnh trở nên im ắng không một tiếng động. Chỉ thấy chị em Tiếu gia ôm nhau, Tiếu Nguyệt Như thây kệ tất cả mà khóc òa lên, Tiếu Nguyệt Dung vỗ vỗ vai em, không ngừng an ủi. Dường như người chịu uất ức là em gái chứ không phải cô, Tiếu Nguyệt Dung vẫn không chịu quay người lại, mượn vai em gái lén lau đi nước mắt của mình.

Khỉ ốm thở dài nhìn Tiếu Nguyệt Dung, cuối cùng cảm thấy lòng nhẹ được một chút:

– Sau đó mọi việc đơn giản rồi. Chị Uông phụ trách giữ cô Tiếu đợi cậu Lâm đến, thực ra Chị Uông không nói gì cả, cô Tiếu lại khuyên Chị Uông việc này không khó giải quyết, bảo Chị Uông đừng lo lắng. Cô Tiếu nói cậu Lâm là người tốt, ngoài lạnh trong nóng, chỉ cần là người tốt gặp khó khăn thì tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn. Tôi nghe xong thấy xấu hổ, tuy muốn làm người tốt nhưng có ai xem tôi là người tốt đâu? Tôi trộm tiền người ta, còn lừa gạt cô Tiếu, vậy mà cô ấy lại tin tưởng tôi sẽ thay đổi. Cả đời này tôi gạt vô số người, đây là lần đầu tôi thấy áy náy như thế.

Lâm Dật Phi vẫn luôn nhìn gã, sau cùng cảm thán:

– Vậy hôm nay tôi gặp anh là chuyện thế nào?

– Tôi xấu hổ nên đương nhiên không tiện ở đây chịu tội, trùng hợp cô Tiếu nói buổi sáng phải đi làm, muốn gọi điện thoại xin nghỉ.

Khỉ ốm giải thích:

– Dĩ nhiên việc này là do tôi làm, bằng không nếu cô ấy gọi đến bệnh viện, sự việc sẽ bại lộ. Chị Uông giữ mãi cô Tiếu không buông, cô ấy đành để tôi gọi điện, sau đó cô ấy sẽ về làm bù. Y tá Tiếu không biết chúng tôi đối xử tốt với cô ý là vì lợi dụng. Lâm đại hiệp cậu nói không sai, đúng là chúng tôi đang lợi dụng, nhưng không hề tổn hại đến cô ấy…

Chợt bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lâm Dật Phi, lại thấy Tiếu Nguyệt Dung lầm lũi khóc, đôi vai run run, Khỉ ốm đành nín mỏ. Gã biết nếu làm thế không gây tổn thương, thì làm thế nào mới gây tổn thương đây?