Tuy trong lòng cũng hết sức nghi hoặc với việc trời có mưa hay không, nhưng Lâm Dật Phi đã nói là sẽ có mưa, Bách Lý Băng cũng hi vọng là nó sẽ như thế. Mưa đối với một số người là chuyện phiền phức, nhưng đói với một bộ phận người khác, có thể nói là lãng mạn.
– Cầm đi, cho không anh còn không nhận sao.
Thúy Hoa miệng cười, tay nhận lấy ô, tuy nhiên trong lòng cô cũng cho rằng Lâm Dật Phi khả năng là có tiền nên thoáng tay:
– Đại Ngưu là như vậy đấy, có gì nói đó, từ trước tới giờ nói chuyện đều không suy nghĩ.
– Tiểu Phi nói có mưa thì có mưa à.
Đại Ngưu không phục nói:
– Mình nói hôm nay có mưa đao đấy.
– Vậy xem ra cậu phải đi mua một cái vung để che mới ổn đấy. Cần thì cầm lấy đi, còn ở đó mà dông dài.
A Thủy cuối cùng cũng không nhịn được liền trả lại một câu. Cậu ta nhìn sắc trời, trông chẳng giống có mưa gì cả, nhưng nhìn chiếc ô trong tay, trong lòng không hiểu tại sao lại mong là sẽ có mưa, đương nhiên không phải là loại mưa rất to đâu.
Lâm Dật Phi chỉ cười:
– Trời mưa nắng thất thường, chuẩn bị trước cũng tốt mà. Nếu mọi người cảm thấy cầm ô vướng víu, thì để mình cầm cho cũng được.
Phía rạp hát xa xa đột nhiên vang lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiếng hò hét như điên như cuồng cũng theo đó mà truyền đến. Tô Yên Nhiên nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng A Thủy lại lắc đầu nói:
– May mà không chen vào, tim mình không tốt, đối với thứ âm thanh có công công suất lớn như vậy, e là phải làm phiền các cậu khiêng ra ngoài.
Nhìn thấy Tô Yên Nhiên đã đi về phía trước, A Thủy không thèm càu nhàu nữa, chạy theo sóng vai cùng cô đi lên đỉnh núi, Đại Ngưu và Thúy Hoa thì đi sát phía sau, còn Bách Lý Băng lại cố ý rớt lại phía sau cùng. Kỳ thật đối với người được gọi là Tô Tình đó, cô tuyệt đối chẳng có khái niệm gì cả. Chỉ có điều được bên cạnh Lâm Dật Phi, thì ở đâu cũng như nhau. Vừa rồi hưởng thụ sự yên lặng hiếm có trong quán café, không ngờ chớp mắt đã bị Đại Ngưu phá hỏng. Nhìn mọi người đều hưng phấn lên núi, cô lại hi vọng con đường núi này không có điểm dừng thì hay biết mấy.
Tô Yên Nhiên đi trong không vui, khi đi được nửa đường núi thì bắt đầu ngó nghiêng xung quanh. Không khí buôn bán của Cửa Sổ Thế Giới rất sôi nổi, nhưng không thể không thừa nhận rằng, cảnh đêm với những ngọn đèn đuốc rực rỡ như sao quả thực rất đặc sắc. A Thủy chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng trả lời một hai câu. Tuy lời không nhiều, nhưng lại có chút ăn ý với Tô Yên Nhiên.
Đại Ngưu lại cảm thấy rất không thú vị, dọc theo con đường này có cái gì hay để xem chứ. Không phải là đá, thì là cỏ dại, ở bên kia vài ngọn đèn cũng có gì hay chứ, nhà trọ còn đẹp hơn bên này nhiều. Không lâu sau cậu ta đã vượt lên trước A Thủy và Tô Yên Nhiên, chào hỏi:
– Chúng tôi lên trước nhé, sẽ chiếm chỗ cho hai người. Lát nữa điện thoại liên hệ.
Không đợi A Thủy trả lời, thì Đại Ngưu đã cuốn bụi mà đi, không còn thấy bóng dáng nữa.
Thúy Hoa cười xin lỗi, chỉ đành đi theo lên đỉnh núi. Tô Yên Nhiên cười khúc khích, quay đầu nhìn:
– Cũng may bọn mình không chậm.
– Mà có chậm cũng không sao, quan trọng là vui.
A Thủy không biết sao lại phun ra một câu như vậy, bản thân cảm thấy rất có đạo lý:
– Thời gian trước chúng tôi có nghe thấy một tin, nói gì mà cuồng fan thì phải gặp mặt thần tượng, lấy cái chết để bức bách với cha mẹ. Thực không hiểu, loại ngày tháng đó, cho dù có gặp được một lần thì có ý nghĩa gì chứ?
Tô Yên Nhiên gật gật đầu:
– Đúng vậy, cổ nhân có nói, quân tử một bát cơm, một bầu nước, cho dù ở nhà sơ sài, nhưng vẫn vui vẻ hòa thuận. Nhu cầu của con người càng đơn giản, càng dễ có được niềm vui. Ngược lại loại kinh doanh vót đến nhọn cả đầu kia, nếu nói vui vẻ, bọn họ chưa chắc đã nhiều hơn một tên ăn mày là bao nhiêu. Đây cũng là tri túc thường nhạc mà người ta thường nói mà.
A Thủy cười khổ nói:
– Nếu là người khác nói, mình khẳng định sẽ nói không ăn được nho ngại nho chua.
– Vậy em thì sao?
Tô Yên Nhiên cười rộ lên, A Thủy thấy vậy thì ngây người, chỉ cảm thấy môi trường xung quanh đột nhiên trở nên tao nhã, làm tan biến cái văng vẻ.
A Thủy đột nhiên có chút hối hận vì mình lúc không rảnh rỗi không chịu đọc nhiều văn cổ. Nếu có tài văn chương của Tiểu Phi, khẳng định có thể tìm ra từ ngữ hay. Chỉ có điều lúc này chỉ có thể nói:
– Anh tin em.
Nói xong lại có chút hối hận. Dường như mấy chữ này không đủ để biểu đạt ý tứ của mình, chỉ có điều trong lúc tình thế cấp bách, phát hiện bản lĩnh xảo biện hàng ngày với Đại Ngưu đều biên mất.
– Đi thôi.
Tô Yên Nhiên đột nhiên thở dài một tiếng, chậm rãi đi về phía đỉnh núi.
A Thủy không biết cô thở dài cái gì, cũng không dám hỏi, đành phải tìm chuyện:
– Em cảm thấy mấy fan kia thế nào?
– Họ có quyền lựa chọn cuộc sống riêng của mình.
Tô Yên Nhiên thấp giọng trả lời.
– Nhưng anh cảm thấy họ đã quấy nhiễu đến cuộc sống của người khác.
Ánh mắt của A Thủy nhìn về phía những ngọn đèn dưới núi, ở đó tiếng hò hét tiếng ca hát mơ hồ truyền đến, cậu ta nhíu mày:
– nếu họ dựa vào năng lực của bản thân, đương nhiên thích ai thì theo đuổi người đó. Nhưng chúng ta đều biết, bọn họ rất nhiều người đều tiêu xài đồng tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ.
– Bọn họ còn nhỏ, có thể vẫn còn chưa hiểu chuyện.
Tô Yên Nhiên hạ giọng nói:
– Con đường nhân sinh của mỗi người đều trải qua quãng thời gian này, chúng ta trước kia không phải cũng đã đi qua như thế. Đương nhiên, thần tượng của chúng ta khi đó khác nhiều với bây giờ, thời đại là thay đổi, nhưng chúng ta không thể thay đổi được thời đại.
Tô Yên Nhiên khẽ chau mày, dường như muốn nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng lại thôi.
– Bọn họ cũng không còn nhỏ nữa đâu.
A Thủy lạnh lùng nói:
– Hẳn là hiểu được rất nhiều chuyện, dung túng với chúng không phải là cách. Cha mẹ bọn chúng nhiều người đều sống trong khổ sở, cho nên họ cho rằng nên để cho đời sau có cuộc sống tốt hơn. Nhưng chỉ cuộc sống vật chất thôi thì mãi mãi không đủ, họ nên để cho con cái họ có tinh thần để phấn đấu tiến lên. Có như vậy, bất luận là đối với mình, hay đối với xã hội, đều là một chuyện tốt.
Tô Yên Nhiên từ chối cho ý kiến, lặng lẽ bước đi.
A Thủy có chút kích động, cũng không chú ý đến sắc mặt của Tô Yên Nhiên:
– Anh có chú ý một chút đến bản tin trên mạng, bây giờ áp lực tìm việc, không khách khí mà nói, thì áp lực sinh tồn càng ngày càng lớn. Con cái cũng không thể cả đời chỉ trông cậy vào cha mẹ mình, đợi đến khi họ phát hiện mình không còn bất cứ thứ gì, nếu vẫn không có tinh thần để chống đỡ, rất có khả năng khiến người đó khó có thể chịu đựng. Cha mẹ yêu thương con cái là tốt, nhưng cũng không thể bồi dưỡng cho đến sau khi tốt nghiệp đại học. Chỉ là phế vật vô dụng, hoặc là chịu không nổi áp lực, biến thành kẻ bị bệnh tâm thần!
Tô Yên Nhiên bỗng nhiên chấn động, dừng bước. A Thủy cảm thấy những lời mình nói hơi có phần cực đoan:
– Thực sự rất xin lỗi, anh rất ít khi như vậy.
– Không sao.
Sắc mặt của Tô Yên Nhiên có chút tái nhợt, một trận gió đột nhiên thổi đến, khiến cô không kìm được mà co rút bờ vai.