So với bầu không khí của rạp hát, quán café này quả thực quá yên tĩnh. Các fan hâm mộ nhịn ăn, vơ vét tiền của cha mẹ để mua vé xem. Nhưng ngay cả nước uống cũng tiếc uống một ngụm. Chỉ vì có thể đoạt được vị trí gần với sân khấu, mà tới trước mười mấy tiếng, sau đó thì chen chúc ở vị trí gần nhất.
Cho nên đối với việc Lâm Dật Phi vào đây uống café chả khác gì người sao Hỏa. Bọn họ không biết những hành vi của bọn họ, nếu bị người sao Hỏa nhìn thấy, đoán chừng cũng cho rằng là một hiện tượng siêu tự nhiên cần nghiên cứu.
– Đúng là phong cách của Tiểu Phi.
Đại Ngưu tùy tiện ngồi xuống, nhìn thoáng qua cái menu, thè lưỡi:
– Má ơi, đúng là tiểu tư sản, một ly café thôi cũng ba mươi tệ.
Số tiền này trong mắt người giàu có đương nhiên là chẳng đáng nhắc tới. Nhưng đối với các sinh viên phải dựa vào chu cấp của cha mẹ, thì đúng là quá cao. Đại Ngưu có chút đắng lưỡi nhìn Lâm Dật Phi. Một ly café tương đương với tiền ăn một tuần. Cậu ta cảm thấy đúng là xa hoa lãng phí.
Bách Lý Băng uống bằng ống hút. Điều này hiển nhiên không phải là cách thức uống café, nhưng lại là một ý kiến hay để đốt cháy thời gian. Đều nói mỹ mạo và trí tuệ không thể cùng tồn tại, có vẻ như Bách Lý Băng đã phá vỡ cách nói đó.
Lâm Dật Phi cũng không ngại phung phí tiền:
– Mọi người rốt cuộc đã tới, mặc dù hơi muộn.
Nhấc tay gọi nhân viên phục vụ, bảo anh ta xếp thêm vài cái ghế ngồi. Thấy nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn mình, Lâm Dật Phi chẳng hề đề ý. Lúc này A Thủy đột nhiên cảm thấy Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng đúng là một đôi trời sinh. Bách Lý Băng có thể vì Lâm Dật Phi mà thay đổi thái độ, thay đổi thói quen sinh hoạt, chịu đựng được ánh mắt của thế tục. Còn Lâm Dật Phi thì căn bản chẳng quan tâm tới ánh mắt của thế tục!
Bạn nói hắn không hiểu lý lẽ cũng tốt, bạn nói hắn không ăn nhập gì cũng tốt. Nhưng nếu để cho A Thủy lựa chọn, cậu ta vẫn lựa chọn làm bạn với Lâm Dật Phi.
Chỉ trong chốc lát, quán café vốn dành cho các đôi tình nhân lãng mạn đã trở thành một quầy hàng bên đường. Lâm Dật Phi gọi thêm bốn ly café, mọi người ngồi vây quanh một cái bàn.
Cầm ly café trong tay, tâm tình của Đại Ngưu bình tĩnh lại, không còn nóng nảy như vừa nãy. Kỳ thực cậu ta không muốn uống, nhưng vào quán mà không gọi đồ uống, chỉ ngồi không, sẽ khiến người bán hàng không vui.
– Vốn định tìm quán trà ngồi cơ.
Lâm Dật Phi cười thản nhiên:
– Nhưng tìm không thấy. Xem ra thời thế thay đổi thật nhanh.
Hai mắt Tô Yên Nhiên tỏa sáng, muốn nói cái gì đó, rốt cuộc vẫn nhịn được.
– Quán trà?
Đại Ngưu cười nhạt:
– Hiện tại muốn tìm một quán chỉ bán nước trà còn khó khăn hơn tìm một di tích lịch sử. Tiểu Phi, đừng phí công vô ích, hiện tại nên thương lương kế tiếp phải làm gì?
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Mấy người nóng nòng muốn thấy Tô Tình như vậy à?
Bách Lý Băng lắc đầu, A Thủy nhìn Tô Yên Nhiên, Đại Ngưu và Thúy Hoa thì đồng thanh đáp:
– Đương nhiên, bằng không lãng phí tiền mua vé à?
– Nhìn thấy người có lấy lại được tiền vé không?
Lâm Dật Phi cười khổ.
Đại Ngưu và Thúy Hoa liếc mắt nhìn nhau:
– Nhưng mục đích của chúng ta tới đây là như vậy mà.
Tô Yên Nhiên nhìn ly café trước mặt, không có ý cầm lên chút nào:
– Nếu là chen vào, em bất lực. Không bằng thừa dịp hôm nay có trăng, chúng ta đi dạo xung quanh. Em cảm thấy nơi này cũng không tệ. Nếu mọi người muốn thấy Tô Tình, về sau có rất nhiều cơ hội.
Đại Ngưu thầm nghĩ, cô nói thì thoải mái rồi. Mỗi cơ hội đó phải mất mấy trăm tệ. Nhưng người ta là mỹ nữ, cũng phải cho người ta mặt mũi, liền lớn tiếng phụ họa:
– Nếu đã như vậy, chúng ta còn chờ cái gì nữa, lên núi thôi.
Tiếng hét lên núi của Đại Ngưu rất hưng phấn, rất dũng cảm. Có một số người là như vậy, cả đời chỉ biết hướng về phía trước tìm kiếm mọi thứ, nhưng không biết mình rốt cuộc đang theo đuổi cái gì. Khi bạn nói cảnh vật tốt đẹp nhất đang ở bên cạnh họ, thì không nghi ngờ đó là một chuyện khiến người ta cảm thấy siêu việt lạ thường.
Thúy Hoa lại vỗ tay cậu ta một cái:
– Gấp gì chứ, café của Yên Nhiên còn chưa đụng tới kìa.
Tô Yên Nhiên cười khoát tay:
– Thực sự mình không quen uống café, không biết ly café này có thể trả lại được không.
– Trả gì chứ, mất mặt lắm.
Đại Ngưu nhìn ly café. Vừa rồi chen tới chen lui trong đám người, lúc này chỉ cảm thấy khát, nhưng loại café này càng uống càng khát, có giá bằng mấy khối nước, vậy mà không có tác dụng bằng một ly nước. Cậu ta nuốt nước bọt, nhìn thấy Thúy Hoa đang nhìn mình, cuối cùng thu lại được ý niệm là muốn uống nó, rồi đi ra ngoài cửa.
Ra khỏi quán cafe, đột nhiên phía rạp hát có một tiếng hô kinh thiên động địa truyền đến, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Đại Ngưu thở dài một tiếng:
– Buổi hòa nhạc của Tô Tình bắt đầu rồi. Bây giờ chúng ta leo núi, tìm một chỗ thích hợp, nói không chừng còn có thể nhìn thấy.
Tô Yên Nhiên nhịn không được bật cười:
– Nếu Tô Tình biết có một người đam mê âm nhạc như anh, nhất định sẽ rất vui đấy.
– Anh thì có là gì đâu chứ.
Đại Ngưu lắc đầu:
– Em nhìn phía bên kia kìa.
Cậu ta chỉ về phía những chiếc gậy huỳnh quang lấm tấm như những ngôi sao trên bầu trời:
– Những người đó đều đến từ vùng ngoài cả đấy, xếp hàng mấy ngày, cũng chỉ vì muốn gặp mặt thần tượng một lần. Anh chỉ cảm thấy nếu đã đến đây rồi, mà không được nhìn thấy Tô Tình, thì tấm vé vào cửa một trăm năm mươi tệ này thật đúng là phí phạm.
Bình thường A Thủy kiểu gì cũng sẽ châm chọc cậu ta vài câu, nhưng hôm nay lại không có biểu thái gì một cách hiêm thấy. Cậu ta chỉ nói:
– Thôi bỏ đi, chúng ta luôn mồm nói là dâng hiến tình yêu. Hôm nay tình yêu đã dâng hiến, như vậy hẳn đã đủ rồi.
Đại Ngưu lắc đầu, quay đầu lại nhìn:
– Tiểu Phi đâu, sao không thấy bóng dáng cậu ta đâu vậy?
– Bên kia kìa.
Tô Yên Nhiên giơ tay chỉ, Đại Ngưu quay đầu nhìn qua. Thấy Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng đang đứng trước một cửa hàng, hình như đang chuẩn bị mua gì đó. Cậu ta nhịn không được lắc đầu:
– Dật Phi này, chân tay chậm chạp quá. Mình thì cứ như là lửa cháy đến nơi, còn hắn thì không hề hấn gì cả.
– Dù có sốt sắng như anh, thì cũng chẳng nhìn thấy được trò gì cả.
Thúy Hoa cười nói:
– Đi thôi, dù sao hôm nay cũng không thấy được Tô Tình, mọi người cùng đi xem xem Dật Phi mua gì, có phần của chúng ta không.
Thúy Hoa nói không sai, Lâm Dật Phi quả nhiên mua chút đồ cho mấy người bọn họ, tất cả có ba cái ô, bình quân hai người một cái.
Đại Ngưu nhìn trăng sáng vằng vặc trên đỉnh đầu, nhịn không được hỏi:
– Tiêu Phi, cậu mua ô làm gì vậy, không phải vì cậu cảm thấy ánh trăng nóng quá, nên muốn che chúng tôi bớt nóng chứ hả?
Tự cho rằng mình nói rất hài hước, nên cậu ta hắc hắc cười. Nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, liền gãi đầu nói:
– Lẽ nào mọi người cũng cho rằng mua ô là cần thiết sao?
– Không cần.
Bách Lý Băng bĩu môi nói:
– Không cần thì trả bọn mình. Dật Phi nói tối nay sẽ có mưa, nên mới có ý tốt mua mấy cái cho mọi người. Cậu không cần, lát nữa chớ có giành giật. Hơn nữa cậu không nghe qua danh ngôn của thương gia sao, trời nắng mua ô mới là kiểu mua bán có lời.