Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 109: Hình dáng




– Làm người mà không làm việc trái với lương tâm thì nửa đêm có tiếng gõ cửa cũng không sợ.

Những lời này đương nhiên là có rất nhiều người biết nhưng nói là một chuyện, làm được hay không lại là một chuyện khác.

Nếu như là người khác nói thì không chừng Phương Vũ Đồng đã lớn tiếng phản bác rồi, chẳng qua là nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Dật Phi, lời lên đến miệng rồi lại nuốt trở lại. Cô thấy người thiếu niên này nói rất nghiêm túc, cũng rất chân thật. Cuối cùng cô cũng bỏ qua ý nghĩ vặn lại Lâm Dật Phi.

Tranh luận nhiều khi chỉ có thể chứng minh tài ăn nói của bạn không tệ, thỏa mãn hư vinh của một số người nhưng không thể chứng tỏ những gì bạn nói là chính xác hay là có ích. Điều này cũng giống như nhiều người cùng thảo luận về vấn đề gà đẻ trứng. Giống như là vấn đề trứng sinh ra gà, ngoài việc khiến cho người nghe chẳng hiểu gì ra thì cũng không thể làm tăng thêm đạo lý nào về năng suất của trứng gà trong chuồng gà.

– Không phải là ông sợ.

Phương lão gia chậm rãi nói:

– Không, nên nói là vẫn có chút sợ hãi.

Ông lão cười khổ nói:

– Trên thế giới này quả thật là có rất nhiều chuyện chúng ta khó có thể giải thích được. Ví dụ như một người rõ ràng là đã mất tích hơn mười năm trước, đêm hôm khuya khoắt đột nhiên xuất hiện trước mặt cháu, cháu nói xem tâm trạng lúc đó của ông là thế nào chứ?

Phương Vũ Đồng nghe vẫn chưa hiểu nhưng ánh mắt Lâm Dật Phi đã phát lạnh:

– Lão gia, ông đang nói chuyện của buổi sáng à? Đêm qua ai đã xuất hiện trước mặt ông vậy?

– Chính là người không hề nói gì trong bốn người đã đến nhà ông hơn mười năm trước.

Lão gia cười khổ nói, nói xong chuyện xảy ra ngày hôm qua lại cảm thấy thoải mái hơn.

– Tối qua sau khi Vũ Đồng từ chỗ ông ra gặp cháu, ông đều nghe rất rõ. Người già rồi, có lúc rất dễ mơ màng, có lúc lại rất khó ngủ.

Lâm Dật Phi mỉm cười:

– Đây là bệnh thiếu âm, thật ra lúc ở trên xe lửa cháu đã phát hiện ra điều này rồi. Thuốc kia cháu kê tuy rằng không thể chữa được bách bệnh nhưng vẫn khống chế được những bệnh nhỏ nhặt này. Ông chỉ cần uống ba thang là sẽ không sao cả. Cháu bảo đảm tối nay ông sẽ ngủ yên ổn.

Hắn thấy tâm thần lão gia bất định nên cố ý nói đến y thuật để xoa dịu tinh thần của ông nhưng vẫn còn một câu Lâm Dật Phi chưa nói, thang thuốc mà hắn kê cho Phương lão gia chỉ là để ông điều hòa âm dương, giảm đau, còn về phần trị bệnh trong cơ thể ông thì hắn vẫn chưa đủ sức.

Ngoài việc dùng những loại ngọc cổ như là Bàn Long Như Ý điều trị dần dần ra thì Lâm Dật Phi quả thật cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn. Cái khối ngọc kia thì có trong mê cung dưới đất, chỉ có điều đêm qua hắn luôn đi theo mấy người Kế Béo nhưng không vào sâu trong mê cung, cũng không đến chỗ chôn giấu kho báu. Dù sao thì theo hắn, nếu như đã đến, tìm được lối vào rồi thì nhất thời cũng không cần vội.

Phương lão gia cảm kích nhìn hắn một cái lại lắc đầu nói:

– Ông không nghi ngờ gì y thuật của cháu, ông chỉ sợ ông ta lại đột nhiên xuất hiện giống như đêm qua thôi. Các cháu phải biết là khi nhìn thấy mặt ông ta thò vào trong cửa sổ, ông thật sự là đã bị dọa cho hoảng sợ.

Phương Vũ Đồng đột nhiên kinh ngạc hỏi:

– Đây không phải là tầng hai sao? Làm sao mà ông ta lại xuất hiện ở cửa sổ được?

Lúc sáng sớm cô cũng đã để ý một chút đến tường bên ngoài của khách sạn, dường như cũng không nhìn thấy cái gì như là ống nước để trộm có thể bám vào trèo lên được.

Lúc này trong lòng cô cũng có chút nghi ngờ. Việc này thì có hai khả năng, một là do ông nội bị hoa mắt, hai là gặp ma thật. Nhưng Lâm Dật Phi biết vẫn còn khả năng thứ ba nữa. Cái tên Cao Kiều kia là một cao thủ võ công, cái khó trong mắt những người bình thường thì đương nhiên chẳng là gì đối với một cao thủ võ công như anh ta.

– Ông ta đã nói cái gì vậy?

Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi, cố ý không nhìn vào ánh mắt bất mãn của Phương Vũ Đồng.

Đương nhiên trong mắt của Phương Vũ Đồng thì tốt nhất là không nói những chuyện này nhưng cái tên Lâm Dật Phi này lại không biết ý gì cả, cứ một mực truy hỏi mọi việc một cách kĩ càng.

– Ông ta muốn ông đưa ra tấm bản đồ.

Phương lão gia nhớ lại, sắc mặt hơi bối rối.

– Nhưng ông không biết rốt cuộc ông ta có ý gì nữa, hơn nữa ông tưởng là cái người hơn mười năm trước nên không cần nói thì các cháu cũng biết là tinh thần ông rất hoảng loạn, hình như chỉ nhớ là đã quát hỏi mấy câu.

– Sau đó thì sao?

Phương Vũ Đồng căng thẳng hỏi.

– Vốn khuôn mặt ông ta rất giận dữ, dáng vẻ dường như là muốn cho ông nếm chút đau khổ.

Phương lão gia hoang mang lắc lắc đầu.

– Không ngờ mới bước được hai bước lên phía trước thì đột nhiên loạng choạng ngã ra đất.

Phương Vũ Đồng không nhịn được nhìn mặt đất, chỗ đó sạch sẽ thì sạch sẽ nhưng chắc chắn là cũng không quá trơn vì cô nghĩ đến ông nội đã cao tuổi. Hơn nữa khí hậu mùa thu khô ráo, cũng không trải thảm nhưng chắc chắn là gạch đã được xử lý chống trơn rồi. Người kia nhảy từ cửa sổ vào sao lại ngã trên mặt đất được chứ?

– Chỉ có điều ông ta ngã xuống rất nhanh, trong chớp mắt đã vùng đứng dậy được nhưng dường như là đi đứng không được nhanh nhẹn lắm.

Phương lão gia nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy hắn cầm quân cờ nhìn bàn cờ, khóe miệng vương nét cười thản nhiên.

– Khi ông ta đứng dậy cũng không xông đến chỗ ông mà lại nhảy ra khỏi cửa sổ. Lúc đó ông căn bản cũng không biết là có chuyện gì, chỉ thấy trán đầy mồ hôi, ngồi ngẩn ra ở đầu giường không biết bao lâu thì Phương Vũ Đồng bước vào.

– Ông chỉ cho rằng đó là người của hơn mười năm trước nhưng ông có nghĩ đến người kia có khả năng là người thân gì đó của cái người nhiều năm về trước kia không. Uhm, cũng có thể là cháu của ông ta?

Lâm Dật Phi trầm giọng hỏi.

Phương lão gia ngẩn ra, chợt nói:

– Cháu nói không sai, quả thật là cũng có khả năng này. Ông già nên hồ đồ rồi, sao lại không nghĩ ra khả năng này chứ? Chỉ có điều hai người này quả thật rất giống nhau, cũng quá mức kì lạ giống đêm đó.

Lão gia thở dài một tiếng, thần sắc đã dịu xuống.

– Nhưng mà, nếu như đó là con cháu đời sau của người năm đó thì làm sao lại quen ông chứ, lại còn muốn bản đồ gì đó từ ông nữa?

Lão gia chỉ tùy ý hỏi một câu, cũng không mong câu trả lời từ ai cả. Lâm Dật Phi cúi đầu suy nghĩ, đùa nghịch quân cờ trên bàn cờ. Nhưng Phương Vũ Đông lại vỗ ngực nói:

– May mà không sao. Ông nội, không cần quan tâm đến bản đồ gì đó đâu, không chừng ông ta tìm nhầm người cũng nên, mọi việc đã gần qua rồi. Dật Phi, nếu không thì tối nay anh và ông nội tôi ở phòng giữa. Ông nội tôi vừa uống thuốc anh kê, ngộ nhỡ có thay đổi gì thì anh cũng còn chăm sóc một chút.

Đương nhiên đây chỉ là mượn cớ mà thôi, nếu như đêm qua người kia có thể đến thì không chừng đêm nay lại đến nữa. Nếu đã như vậy thì tốt nhất đương nhiên là phải có người lo liệu. Cách tốt nhất chính là rời khỏi chỗ này hoặc là báo cảnh sát, chỉ có điều Phương Vũ Đông biết lấy cái tính bướng bỉnh của ông nội ra mà nói thì chắc chắc là sẽ không đồng ý nên việc để Lâm Dật Phi ở đây cùng ông cũng là việc bất đắc dĩ.

– Không cần, không cần đâu.

Phương lão gia không đợi Lâm Dật Phi bày tỏ ý kiến đã từ chối.

Lâm Dật Phi đương nhiên là biết suy nghĩ của Phương Vũ Đồng, cười khổ một tiếng nhưng hắn biết rằng Cao Kiều chắc chắn sẽ không xuất hiện nữa, cũng không cần làm việc thừa thãi. Nhưng trong lòng không hiểu sao vẫn thấy kì lạ, Cao Kiều muốn bản đồ gì của Phương lão gia chứ? Chẳng lẽ là bản đồ của mê cung?

– Khẩu âm của người kia hơi lạ.

Phương lão gia rõ ràng là không bỏ qua được chuyện đêm qua.

– Ông thấy anh ta nói tiếng Hán không tốt, dường như là người Nhật Bản.

– Khẩu âm? Người Nhật Bản?

Trong lòng Lâm Dật Phi khẽ động, cái khái niệm vốn dĩ còn hơi mơ hồ đột nhiên lại hiện ra hình dáng rõ ràng. Cái người họ Nghiêm kia là người phương Bắc, họ Bao đến từ Tương Tây, bây giờ nhớ lại lời nói của anh Lãnh có thể chắc chắn là khẩu âm Mân Nam. Hôm qua không phải Phương lão gia đã nói qua là mấy người đến tìm bố của ông cũng có mấy loại khẩu âm sao?

– Dật Phi, anh sao vậy? Anh không sao chứ?

Phương Vũ Đồng nhìn Lâm Dật Phi đang xuất thần, không nhịn được đẩy hắn một cái.

– Không sao.

Lâm Dật Phi lắc đầu, duỗi lưng một cái.

– Tôi cũng hơi mệt rồi, lão gia, ông cũng nên nghỉ ngơi một chút đi, cháu về phòng nghỉ lúc đây.

– Bây giờ mới là lúc ăn cơm trưa, anh nghỉ cái gì chứ?

Phương Vũ Đồng khó hiểu hỏi, giọng điệu có chút tìm tòi nghiên cứu.

– Đúng rồi, đêm qua anh đi đâu vậy? Sao cả đêm không thấy đâu cả?

Lâm Dật Phi rất là đau đầu, vừa nghe thấy cô nhắc đến vấn đề cũ, chỉ cười nói:

– Không phải tôi nói là đi hái thảo dược rồi sao?

– Tôi nói lúc sau cơ.

Phương Vũ Đồng truy hỏi.

– Vũ Đồng, đưa ông đến nhà ăn ăn chút gì đi. Vũ Hi đâu rồi? Sao không thấy nó đâu vậy?

Phương lão gia cắt đứt lời truy hỏi của cháu gái.

– Vũ Hi đang chơi với nhân viên phục vụ, cháu sợ làm ồn đến ông.

Phương Vũ Đồng đỡ ông nội.

– Dật Phi, đi ăn cơm cùng không?

– Tôi không đói.

Lâm Dật Phi quả thật không muốn lúc ăn cơm mà vẫn bị gặng hỏi, vội vàng tìm cái cớ, không đợi Phương Vũ Đồng nói gì đã chạy ra khỏi phòng Phương lão gia.