Lay động -----
toàn bộ thế giới đều lay động, xoay tròn, co rút, đè ép, run rẩy... Lắc
lư kịch liệt trong bóng tối, làm thân thể con người chấn động, ý chí bị
phá hủy, mà vẻ tối tăm vẫn vô biên vô hạn.
Đây là thế giới hỗn
loạn nào? Cảm giác được thân thể dần mất đi sức lực, bản thân muốn khống chế tình huống, lại phát hiện thân thể suy yếu vẫn còn trong thế giới
bóng tối.
Không được! Anh thấy bản thân mình bất lực, bay nhiều năm như thế, lần đâu tiên anh phát hiện mình không thể khống chế máy bay.
Bầu trời từng là giấc mộng của anh, anh luôn cho rằng mình chỉ cần khống
chế được, là có thể tự do bay lượn.... Nhưng tại sao lúc này, ngoài sự
chấn động thật lớn bên ngoài, anh chỉ có thể mặc cho thân thể suy yếu,
chìm trong bóng tối--- khôn cùng, bóng tối đi qua, cắn nuốt tất cả.
Quý Dục Hàn nằm trên chiếc giường đầy dược liệu, bốn phía đều là màu trắng, vách tường màu trắng, giường màu trắng, vật dụng xung quanh cũng màu
trắng.
Anh mở mạnh đôi mắt, máy bay, hành khách, bầu trời... Hết
thảy những hình ảnh đó xuất hiện hỗn độn như tia chớp xoẹt qua trong
đầu, anh nhớ ra rồi!
Như thường lệ, theo chuyến bay Florida
Orlando cất cánh, chuẩn bị đến nước Anh, qua vùng châu thổ Bernuda thì
bỗng nhiên 1 luồng sóng điện khó hiểu quấy nhiễu toàn bộ hệ thống, cho
dù anh và Đinh Hồi Hương đã sửa thế nào thì sự việc vẫn không được khống chế.
Toàn bộ sự việc đều không khống chế được, không khí xung
quanh, quỹ đạo của máy bay, cùng với những thiết bị điện tử....Anh còn
chưa kịp trấn an hành khách, đã bị một lực rất lớn cuốn vào người, sau
đó giống như muốn cắn nuốt anh, kéo anh về bóng đêm vô tận.
Anh không thể kháng cự, khi bị nguồn lực lớn đó tác động, anh liền mất đi ý thức.
Hiện tại, vì sao anh ở trong bệnh viện? Đôi mắt Quý Dục Hàn vẫn che kín tơ máu, tim đập gia tốc.
Những người khác trên máy bay đâu? Vì sao nơi này không có một người nào khác?
Anh nhổ ống dẫn trên tay, muốn ra ngoài hỏi tình huống trên máy bay lúc đó, những hành khách có an toàn không? Sao cứu được anh lên? Máy bay lúc ấy đang ở ba vạn thước trên bầu trời nước Anh, nếu rơi xuống, theo lí mà
nói là không còn hi vọng
Đây đều là lỗi của anh, nếu lúc đó có
thể phán đoán chính xác hơn, hành động nhanh hơn mà không ngất xỉu, có
lẽ không giống như bây giờ. Trong mắt dâng lên niềm chua xót, không biết hành khách và công tác viên trên máy bay bây giờ thế nào?
Mang
theo thân thể bị thương nghiêm trọng, mỗi bước chân như có một thanh
chùy gõ mạnh, anh rốt cục bị thương như thế nào? Vì sao lại đau đớn kịch liệt như vậy?
"Dục Hàn, cậu đang làm gì đấy?" Đang đi vài bước,
anh cảm thấy toàn bộ như bị lay chuyển, trước mắt hiên lên một mảnh mơ
hồ, thì có người đi vào.
Đúng lúc, một lực mạnh đỡ lấy thân thể
suy yếu của anh. Âm thanh kia rất quen thuộc, nhưng Dục Hàn nghe thấy
lại có cảm giác kì lạ nói không nên lời
"Nơi này là chỗ nào? Những người khác đâu?" Cố chịu đựng thân thể sắp ngã, anh khàn khàn hỏi.
"Cậu nằm xuống nghỉ ngơi trước, những người khác rất tốt, họ đều rất tốt" Âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ nói.
Quý Dục Hàn muốn mở mắt ra, thấy rõ người trước mắt. Trong lòng anh có một cảm giác kì lạ khó nói nên lời
Người này là ai? Anh hẳn là rất quen thuộc mới đúng, vì sao lại có cảm giác
kì quái như vậy?. Anh cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng đầu rất
đau, không thể phân tích xem chỗ nào là không đúng.
"Mọi người
đều không có chuyện gì sao? Tất cả mọi người?" Khó khăn thốt ra mấy câu
đó, muốn biết chính xác mọi người đều an toàn.
Đây là sự thật ư? Mọi người đều không có việc gì? Nhất định đã xảy ra kì tích? Máy bay gặp rủi ro nhưng mọi người vẫn còn sống
"Cũng không hẳn, nhưng anh yên tâm, mau nghỉ ngơi cho khỏe. Anh bị chấn động não nhẹ...."
Không có việc gì? Thần kinh bị buộc chặt nháy mắt thả lỏng, anh nghĩ tới
người nói chuyện là Lục Chấn Phong, là bạn tốt nhất của anh....ĐÚng rồi, là Chấn Phong, Chấn Phong sẽ không lừa anh, nên anh có thể yên tâm
Ý thức lâm vào hôn mê lần nữa, anh rất muốn nói chút gì đó, nhưng đầu
lưỡi không nghe sự sai bảo của bản thân, ý thức dần mơ hồ, cuối cùng lại mất đi tri giác.
Lúc này, có thể thả lỏng mà ngủ, bởi vì mọi người không xảy ra việc ngoài ý muốn, thật sự quá tốt!
Quý Dục Hàn tỉnh lại lần nữa là do một cuộc nói chuyện đánh thức!
Lúc này, anh không còn cảm giác mệt mỏi cực độ và thân thể đau nhức nữa, ý thức cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
"Bác sĩ, sao cậu ta còn chưa tỉnh, chẳng phải chỉ bị chấn động não nhỏ thôi sao?"
"Cậu không cần gấp gáp, cậu ta sẽ lập tức tỉnh lại thôi. Lúc trước không
phải vì công tác quá vật vả sao? Cơ thể mệt mỏi, nên rất cần nghỉ ngơi"
"Thật sao? Sức khỏe cậu ta luôn tốt..."
Quý Dục Hàn mở mắt, thấy Lục Chấn Phong nhíu mày. Trong phút chốc, Quý Dục
Hàn như bị gì đó làm cho rung động, đôi mắt dại ra nhìn anh ta, giống
như đối phương là cái gì đó quỷ quái, không thể xuất hiện ở đây.
"Dục Hàn, cậu tỉnh rồi sao?" Chấn Phong phát hiện anh mở mắt, chạy vội đến bên cạnh anh hỏi
"Câu cảm thấy thế nào?" Bác sĩ sảng khoái nhìn anh. "Một lát đi kiểm tra thân thể, nếu không có vấn đề gì, có thể xuất viện".
Quý Dục Hàn chậm rãi ngồi dậy, anh hơi giật mình trước giọng nói Quảng Đông của Bác Sĩ "Đây là đâu? sao tôi lại ở đây?
Anh mờ mịt nhìn sang gương mặt người trẻ tuổi đứng cạnh mình, cậu ta là ma sao? Chấn Phong sao lại có thể trông như thế này?
Chấn Phong và anh bằng tuổi nhau, hẳn là đã bốn mươi lăm tuổi.... nhưng trông cậu ta... có vẻ....
Sao lại là.... ba mươi...?
Đầu anh choáng váng, không phải vì bị thương, mà vì tình huống rất kì lạ.
Bác sĩ và Lục Chấn Phong nhìn nhau, sau đó đến trước mặt anh hỏi:"Cậu có nhớ tên của mình là gì không?"
"Quý Dục Hàn". Anh nhìn Lục Chấn Phong. "Đây là đâu? Chấn Phong...Cậu là Chấn Phong sao?"
"Cậu còn nhận ra tớ, lại biết mình là ai, hẳn là không có vấn đề gì... Tớ
còn tưởng đầu cậu bị thương, nên mất trí nhớ!". Lục Chấn Phong nhẹ nhàng thở ra.
Sắc mặt Quý Dục Hàn càng trở nên trắng bệch, nhíu mày,
nghiêm túc nhìn đối phương "Cậu thật sự là Chấn Phong? vậy tại sao cậu
lại...?" sao lại có hình dáng trước kia?
Lời nói như bị chặn nơi cổ họng, anh cảm thấy tình huống không thể nào giải thích được, làm anh không thể thốt lên lời.
"Mặc kệ như thế nào, cậu đi phải đi kiểm tra trước". Bác sĩ bên cạnh nói.
Quý Dục Hàn ngẩng đầu, nhìn xung quanh. Lúc trước tỉnh lại, anh không chú ý tới, phòng bệnh này thật kì lạ.... Không thể nói rõ vì sao lại kì lạ,
đó là cảm giác... tất cả không hợp nhau!
Ví như đồ vật bên cạnh anh, còn có đồ vật trong phòng, thiết kế có chút cổ xưa!
Hiện nay trong bệnh viện, các thiết bị đếu nhẹ nhàng nhỏ gọn, vì sao những
đồ vật này vẫn còn được chế tạo bằng thiếc? Lại nói, vì sao Chấn Phong
lại giống như hai mươi mấy năm trước? cả người ăn mặc đơn giản, anh nhớ
rõ, trước kia Chấn Phong cũng đơn giản thế này!
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Máy bay ở Barnuda không khống chế được, anh được cứu như thế nào? Những người khác đâu? Rất nhiều vấn đề đang dược đặt ra trong đầu, đột nhiên một cảm xúc khác thường quặc ở tim anh.
"Hôm nay là ngày mấy?" Quý Dục Hàn hỏi. "Tớ đã ngủ mấy ngày? còn những người khác đâu? Tớ được cứu như thế nào?"
"Cậu đã quên sao? Chúng ta ở sân bay Khải Đức, một bà lão nắm không chặt tay vịn ngã xuống, cậu vì cứu bà ấy, cũng bị lăn xuống dưới. Tuy đã cứu
được bà ấy, nhưng đầu của câu đập vào thành cầu thang"
"Sân bay
Khải Đức? Rốt cục cậu đang nói gì vậy? Sân bay Khải Đức đã bị phá bỏ từ
lâu..." Lòng anh lại xuất hiện cảm giác kì lạ, rốt cục đã xảy ra chuyện
gì? Lời của Chấn Phong, anh nghe không hiểu.
"Chúng ta vốn định
đến HongKong, không ngờ cậu bị thương, nên chỉ có thể đưa cậu vào bệnh
viện, không thể đến Đức leo núi Alpes theo kế hoạch được. Tớ biết cậu
rất tiếc, nhưng bà lão kia không sao, cậu yên tâm đi! Dĩ nhiên ngoại trừ tớ ở lại đây chăm sóc cậu, thì những người khác đã đến Đức theo kế
hoạch rồi"
Chờ một chút... Leo núi ở Đức, chuyển máy bay ở Đức!
Trong trí nhớ quả nhiên là có chuyện đó. Nhưng đó là lúc nào? Chẳng phải rất lâu về trước sao, lúc đó anh chỉ ba mươi tuổi!
Đúng vậy, anh không bao giờ quên được năm đó. Nam 30 tuổi kia, đã xảy ra một chuyện
làm cả đời này anh phải hối hận, làm anh đến nay vẫn không quên được
chuyện ấy!
Đó là chuyện của hai mươi lăm năm trước, đã nhiều năm
trôi qua, trí nhớ còn sót lại năm đã đi HongKong kia, anh vẫn tưởng niệm người con gái nơi đó....
"HongKong năm 1980... hôm nay là ngày mấy?" Anh thốt lên một câu mà anh vẫn cho là rất vớ vẩn.
Nơi này thật sự là HongKong hai mươi lăm năm trước, anh kết luận: sự thật
là như vậy, chỉ có lí do kì quái này mới giải thích được mọi chuyện.
"Ngày 20 tháng giêng, cậu đã ngủ ba ngày ba đêm, làm tớ sợ muốn chết, cậu
biết không? Trước kia câu rất khỏe mạnh, giờ lại mê man như vậy"
Vị Chấn Phong trẻ tuổi này không phản bác lời nói của anh, đây là năm 1980 thật sao? Nhìn vị Chấn Phong trẻ tuổi trước mắt, anh nhớ năm đó đúng
là đã cứu một bà lão bị ngã, nhưng không bị thương, cũng không nằm
viện...
Hai mươi lăm năm trước, anh không phải hai mươi lăm tuổi, mà là ba mươi tuổi! ánh mắt của Lục Chấn Phong khi còn trẻ không có gì
khác thường, vậy anh cũng giống Lục Chấn Phong, cũng còn trẻ sao?
Sắc mặt Quý Dục Hàn lại trắng bệch, rốt cục xảy ra chuyện gì? Máy bay bị
một hố đen thật lớn nuốt chửng, đến cuối cùng thì xảy ra chuyện gì?
Con người có thể khống chế mọi chuyện sao? Trước kia ở vùng châu thỗ
Bernuda có rất nhiều truyền thuyết, đây là đường bay của anh rất nhiều
năm, đến bây giờ vẫn không có chuyện gì xảy ra, vì sao hôm nay lại xảy
ra chuyện như vậy, anh nghĩ đây có lẽ là truyền thuyết!
Cho dù là truyền thuyết thật, cũng không thể như vậy. Chẳng lẽ anh xuyên không,
trở lại lúc còn trẻ? vì sao không phải trở về nơi khác, mà là HongKong,
sao lại trở về 25 năm trước?
Anh đang mơ sao? Hay anh đã chết?