"Cậu nói cái gì?" Lúc anh nghe thám tử tư nói, mặt mày Quý Dục Hàn xanh lét nhìn Lô Phi- bạn của anh.
"Chuyện này rất quan trọng, nên mới xâm nhập vào bên trong điều tra". Mặt Lô
Phi hiện lên vẻ nghiêm túc gay gắt, hơn nữa rất chắc chắn. "Tôi đã đi cô nhi viện đã thu nhận hắn điều tra, không thể sai sót được. Ngôn Đông
Huân chính là Lý Đông Huân, cha mẹ của hắn ra vì sự nghiệp thất bại nên
tự sát. Lúc ấy người tiếp quản Lý gia-- đã bức rử bố mẹ hắn, chính là Hạ Thủ Thành*"
*Cha của Diệp Ý Thiến.
"Làm sao hắn được Ngôn gia thu dưỡng? Làm sao để được Hạ Thủ Thành tin tưởng như vậy?" Hơi
lạnh lan từ bàn chân anh lan ra cả toàn thân, khi nghe hết tất cả các
tin tức, anh rút ra một kết luận đáng sợ.
"Sự cố thang máy và
việc ngộ độc thức ăn kia có người phía sau sắp xếp, đây là báo cáo, cậu
nhìn xem" Lô Phi ngẩng đầu liếc anh một cái. "Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ ngăn buổi lễ đính hôn này lại. Diệp Ý Thiến và Diệp gia đều gặp nguy
hiểm, Ngôn Đông Huân này không đơn giản chút nào"
"Không đúng, Ngôn Gia không phải không có con nối dõi, sao lại còn thu dưỡng...."
"Xem như trùng hợp đi! Tôi nghe viện trưởng nói, đứa con thứ hai của phu
nhân bỗng chết trẻ. Thường quyên góp cho cô nhi viện,ngẫu nhiên gặp Lý
Đông Huân, thấy hắn và đứa còn chết trẻ của mình giống nhau như đúc, vì
thương nhớ con, nên mang Ngôn Đông Huân về làm con nhà mình"
Trên thế giới này rất nhiều duyên may trùng hợp! Trải qua lần xuyên không này, Quý Dục Hàn nhận ra, không có gì là không thể!
Anh tin tưởng điều mà Lô Phi điều tra được, anh phải đi ngăn cản buổi đính hôn này!
Cầm văn kiện trên tay, anh vội vàng cảm ơn Lô Phi rồi rời khỏi đó.
Hy vọng còn kịp, Ý Thiến, hy vọng tất cả còn kịp!
Đại sảnh khách sạn Phi Hạ xa hoa nhất HongKong đông người chưa từng có, nhà giàu quý tộc, nhân vật nổi tiếng, tất cả đều đang ở đây.
"Hai nhà Ngôn - Diệp, trăm năm hạnh phúc". Từng chữ được mạ vàng thiếp lên tấm vải đỏ xa hoa trang trí khắp nơi.
Quý Dục Hàn chạy đến đại sảnh, dùng sức đẩy cánh cửa thật lớn thì bên trong đã vang lên từng đợt vỗ tay.
Tiếng vô tay nhiệt liệt che dấu âm thanh đẩy cửa của anh, anh đứng trước cửa, liếc mắt thì có thể nhìn thấy 2 người đang đứng ở nơi cao nhất kia.
Diệp Ý Thiến mặc lễ phục màu trắng cúi đầu, bên cạnh cô là Ngôn Đông Huân đang đeo chiếc nhẫn đính hôn lóe sáng vào tay cô.
Không kịp rồi sao? Nghi thức đã hoàn thành, nhìn cô mặc giá y**, ngực anh như bị người ta đào sâu, không thể nói là đau, là lạnh, hay là chết lặng.
** nguyên văn là gả y, gả y là đồ cưới
Quý Dục Hàn đi vào hội trường, ánh mắt nhìn cô đứng trên đài cao.
Chỉ là đính hôn thôi, không có gì là quá trễ..... Nhưng anh luôn là người
đến sau, sao lại như vậy? Cầu hôn cũng thế, đính hôn cũng vậy, anh luôn
trễ một bước, làm sao có tư cách nói yêu cô?
Nhưng cho dù thế nào, anh tuyệ đối không để muộn nữa. Lúc này, anh phải bảo vệ cô, quyết tâm bảo vệ cô.
Trong lúc những bị khách chúc phúc cho đôi Tân nhân, anh cũng bước đến gần họ.
Diệp Ý Thiến vẫn cúi đầu, nhìn như là thẹn thùng. Nhưng anh biết, lòng cô
đang rỉ máu, tuy đây là quyết định của cô, nhưng có lẽ cô còn đau khổ
hơn cả anh nữa!
Ngôn Đông Huân vẫn vòng tay qua vai cô, săn sóc
dịu dàng. Nếu không phải anh đã biết thân phận của hắn, Quý Dục Hàn sẽ
cho rằng hắn là một người đàn ông tốt, nhất định sẽ mang cho cô hạnh
phúc.
"Chúc mừng hai người" Quý Dục Hàn đến gần bọn họ thì đưa tay về phía chú rể.
Tuy Đông Huân nghi hoặc nhìn người xa lạ trước mặt này, nhưng vẫn vui vẻ nhận lời chúc mừng của anh.
Đột nhiên nghe được âm thanh của anh, Ý Thiến chấn động, ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn có thể nhận ra dù đã được lớp phấn trang điểm che
dấu. Không ngờ anh sẽ đến, cô giật mình nhìn anh.
"Nếu anh đối xử với cô ấy không tốt, tôi sẽ không bỏ qua cho anh". Giọng nói mang sự
khinh khi, chỉ có đôi Tân nhân là nhận ra được.
"Ý Thiến, đây là lễ vật cho em" Quý Dục Hàn mang một chiếc hộp nhỏ, được gói lại tinh xảo nhét vào tay cô.
Dục Hàn, anh làm gì vậy? Sao lại nói với Đông Huân như vậy? Diệp Ý Thiến
kinh hoàng nhìn anh, tràn ngập nghi vấn, nhìn ra được trong mắt anh đầy
địch ý.
Thần sắc Ngôn Đông Huân bỗng nhiên thâm trầm, nhưng vì những vị khách xung quanh, không tiện nói gì khác.
Quý Dục Hàn biến mất trước mặt họ, Diệp Ý Thiến cầm chiếc hộp, vẻ mặt càng thêm hoảng hốt.
Tất cả đều bị Ngôn Đông Huân thu vào tầm mắt, nhưng anh vẫn duy trì nụ cười, nhận lời chúc phúc của tân khách.
Trong mắt người đàn ông vừa rồi tràn ngập đối địch, làm anh để ý.
____________
"Anh ta là ai vậy?" Ngôn Đông Huân thật sự không biết là ai, nên sau khi đưa cô về phía sau nghỉ ngơi, anh mới hỏi.
Bởi vì Diệp Ý Thiến đang mang thai, nên rất hay mệt mỏi, vì thế phải mau kết thúc buổi tiệc.
"Anh ta là Quý Dục Hàn" Tay cô còn nắm chặt lễ vật, mặc kệ ai muốn lấy, cô cũng bất chấp không buông
"Đó là người em yêu sao?" Nhìu mày, âm thanh Đông Huân mang theo nguy hiểm.
"Anh đã biết thì còn cần hỏi lại sao Đông Huân?" Cô quay đầu, không để anh nhìn ra mắt cô đã ngấn lệ.
Thật ra quyết định của cô rất ích kỉ, không chỉ đối với Dục Hàn, mà còn cả ĐÔng Huân nữa.
"Không có gì, anh không sao. ANh nói rồi, anh không để ý người trong lòng em
là ai, cũng không để ý em đang mang đứa con của hắn. Anh... chỉ cần cưới được em là được rồi". Ánh mắt Đông Huân hiện lên oán hận, nhưng Diệp ý
Thiến khôngthể nhìn thấy.
Cô chìm trong suy nghĩ của mình, tay
càng nắm chặt chiếc hộp. Cô biết bên trong chiếc hộp này là gì, dù không mở ra, cô cũng biết!
Anh muốn đưa 'Vĩnh hằng chi giơi" cho cô ư? Anh... vẫn chưa buông tha cô ư?
Trên núi Thái Bình có một mái hiên vừa xa hoa vừa lộng lẫy, hai người đàn ông đứng đối mắt nhau.
Một người mặc tây trang màu tối, dáng người cao ngất, mặt mũi anh tuấn, người kia thì mặc áo lông đơn giản, cũng rất anh tuấn.
"Quý Dục Hàn, anh không muốn chúng ta đến một nơi kín đáo để nói chuyện sao? tôi không nghĩ tơi này kín đáo riêng tư" Người mặc áo lông đơn giản ác ý nói. "Đây là nơi sau khi tôi và Ý Thiến kết hôn sẽ ở, bác Hạ nhất định
là phải tặng một lễ vật kết hôn"
"Cho nên anh mới lấy chứ gì" Quý Dục Hàn bình tĩnh nhìn Đông Huân, không để lộ biểu tình.
"Nói đi, anh muốn gặp tôi rốt cục muốn nói gì?" Ngôn Đông Huân hơi nheo mắt, tỏ thái độ cảnh giác.
"Anh đã xem qua tài liệu về tôi, chẳng lẽ anh còn không biết tôi muốn làm
gì?". Bị hẹn đến đỉnh núi này, anh có hơi ngoài ý muốn, nhưng anh đã
chuẩn bị kĩ càng, không sợ đối phương giở trò.
"Anh nói sự cố
thang máy và việc ngộ độc thức ăn là do tôi làm, anh có chứng cớ không?" Vẻ mặt Ngôn Đông Huân đắc ý. "Đúng rồi, trước kia anh là người iu của Ý Thiến, biết đâu anh ghen tị với chúng tôi, nên mới phát ra lời đồn như
vậy phải không? Anh cho là Ý Thiến và bác Hạ có tin hay không?"
"Mặc kệ họ có tin hay không, tôi cũng có chứng cứ để chứng minh điều tôi
nói" Thần sắc Quý Dục Hàn thong dong. "CHuyện ngộ độc thức ăn không liên quan đến anh, nhưng người cung cấp thông tin cho báo chí lại là anh.
Còn việc thang máy có sự cố, anh muốn một trận kinh động không nhỏ,
không ngờ lại liên lụy Ý Thiến"
"Chứng cứ? Chứng cứ là gì?" Gương mặt ĐÔng Huân hơi biến hóa "Chứng cứ đâu?"
"Anh nghĩ rằng tôi ngốc đến độ mang chứng cứ theo trên người sao?" Quý Dục
Hàn cười lạnh lùng. "ANh có thể dùng tiền mua chuộc người khác làm việc, thì họ cũng sẽ vì tiền mà bán đứng anh"
"Làm sao tôi có thể tin anh được?"
Hai người đàn ông cảnh giác nhìn nhau, nở nụ cười
"Anh chỉ có thể tin tôi, vì anh không còn lựa chọn nào khác" ÂM thanh lạnh
băng của Quý Dục Hàn như lượn qua không khí, xoạt vào lòng Ngôn Đông
Huân.
Ngôn Dông Huân nheo hai mắt, đôi mắt ấy dần dần tích tụ phẫn nộ.
"Anh nghĩ tôi sẽ tin
lời anh nói sao?" Khóe miệng Ngôn Đông Huân nhếch lên, ra vẻ không thèm quan tâm. "Những việc đó không phải do tôi làm, tại sao tôi phải làm
như vậy? Tôi là con rể của bác Hạ, tôi muốn cưới con gái duy nhất của
ông ấy, sao tôi lại phá hoại gia sản của vợ mình được?"
Quý Dục
Hàn bình tĩnh nhìn Ngôn Đông Huân. "Không có lý do gì ư? Hiện giờ tôi
dám đứng ở đây, anh cảm thấy tôi không biết lí do của anh sao?" Anh vốn
không muốn nói ra, vì đừng ở vị trí của ĐÔng Huân, hắn có lí do riêng để làm như vậy.
Dù sao năm đó người tự sát là cha mẹ hắn, mà người
phá hoại gia sản của cha hắn là Hạ Thủ Thành. Nhưng nếu hắn muốn tổn
thương Ý Thiến, thì đó là chuyện mà Quý Dục Hàn không bao giờ tha thứ!
"Quý Dục Hàn, tốt nhất anh không nên xen vào việc này. Tôi không biết rốt
cục anh biết bao nhiêu chuyện, nhưng tôi có lí do riêng của mình" ÁNh
mắt Ngôn ĐÔng Huân mang theo nguy hiểm, dường như rất căng thẳng
"Tôi hiểu cảm giác của anh" Quý Dục Hàn thận trọng gật đầu. "Nhưng tôi chỉ
muốn bảo vệ người con gái tôi yêu. Tuy rằng nhìn từ vị trí của anh, báo
thù là chuyện đương nhiên mà thôi. Nhưng nếu tôi là anh, tôi sẽ không
tổn thương một cô gái!"
"Cô ta vô tội?" Ngôn Đông Huân lạnh lùng
nhìn anh. "Anh rốt cục đã biết được chuyện gì?" Tuy đã biết Quý Dục Hàn đã biết tất cả, nhưng ĐÔng Huân vẫn muốn hỏi lại rõ ràng.
"Tôi
biết anh vốn được gọi là Lý Đông Huân, biết vì sao anh được Ngôn gia thu dưỡng, biết vì sao bố mẹ anh tự sát... CŨng biết Hạ Thủ Thành chính là
hung thủ bức chết họ" Quý Dục Hàn nhẹ giọng nói, nhìn vẻ mặt Ngôn Đông
Huân lộ ra đau khổ.
"ANh có chứng cứ để chứng minh thân phận của tôi sao?" Đông Huân cắn răng nói.
"ĐÚng vậy" Vẻ mặt Quý Dục Hàn ác liệt.
Ngôn Đông Huân nắm chặt hai tay. "ANh thấy tôi có thể buông tha cho ông ta sao?"
Quý Dục Hàn trầm mặc một giây, sau đó nói: "Tôi có thể giúp anh giữ bí mật, chỉ cần anh hủy bỏ hôn ước với cô ấy. Về chuyện ân oán giữa 2 nhà, đó
là chuyện của anh"
"Đúng, đó là chuyện của tôi, quyền lựa chọn
phương pháp báo thù như thế nào cũng là của tôi!" Giọng nói Ngôn Đông
Huân càng cao. "Tôi sẽ lấy Diệp Ý Thiến, bởi vì đó là đứa con gái ông ta quan tâm nhất, sau đó cướp đi sự nghiệp của ông ta--- tôi cưới con gái
ông ta giống như cướp lấy sự nghiệp của ông ta mà thôi, không bằng lấy
đi thứ mà ông ta quan tâm nhất".
"Tôi sẽ ngăn cản" Quý Dục Hàn
nhìn ĐÔng Huân. "Cuộc sống bất công với anh. Nhưng chuyện trên thương
trường, sẽ có đúng sai. Hơn nữa anh đối xử với Ý Thiến như thế, tôi
tuyệt đối không cho phép!"
"ANh không cho phép thì có thể làm gì
chứ? Cho dù anh có tung ra chứng cứ, tôi cũng có thể phủ nhận" Ngôn Đông Huân thẹn quá hóa giận, trở nên âm hiểm. "Cho dù tôi là Lý Đông Huân,
nhưng bây giờ tôi là Ngôn ĐÔng Huân, hơn nữa anh nghĩ bây giờ Hạ Thủ
Thành sẽ tin anh hay tin tôi? ANh từng vứt bỏ con gái của hắn, thậm chí
biết nàng mang thai mà vẫn bỏ đi...."
Một cơn gió lạnh thôi tới, cuồn cuộn nổi lên, thổi qua Quý Dục Hàn đang bị sét đánh đến sửng người.
Ngôn Đông Huân vừa nói gì?
"Tôi biết cô ta mang thai vẫn đồng ý cưới cô ta, Hạ Thủ Thành nhìn tôi lớn lên...
Tôi gọi ông ta là Bác Hạ hai mươi mấy năm, anh cảm thấy ông ta sẽ tin tôi
hay tin anh?" Vẻ mặt Ngôn ĐÔng Huân kêu ngạo, giống như đã tím được cách đối phó Quý Dục Hàn. "Hơn nữa những chuyện liên quan đến Lý Đông Huân,
tôi cũng muốn quên đi rồi!"
Quý Dục Hàn nhìn ĐÔng Huân không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn.
"Còn việc ngộ độc thức ăn và sự cố thang máy, anh cũng chỉ dùng tiền để mua
chứng cứ mà thôi, anh thấy họ có đáng tin không?" Ngôn Đông Huân khôi
phục lại bình thường, giơ mi, ngạo mạn nhìn QUý Dục Hàn.
"Anh đùa giỡn con gái của Hạ Thủ Thành. Mà tôi lại chân thành với cô ta, đồng ý
cưới cô ta, thậm chí còn chấp nhận đứa con riêng trong bụng của cô
ta...." Lời nói dương dương đắc ý của Đông Huân muốn QUý Dục Hàn nhận
thua. "Anh nói xem, rốt cục trong chúng ta, ai sẽ chiến thắng"
Ý
Thiến mang thai?! Cô đang mang thai đứa con của anh, mà lại không cho
anh biết? Quý Dục hàn muốn lập tức chạy đến bên cô hỏi cho rõ ràng.
"Hơn nữa bây giờ Hạ Thủ Thành đang bệnh, không thể kích động. Cho nên Diệp Ý Thiến sẽ cho anh nói với cha cô ta sao? Trong lòng cô ta, cái gì cũng
có thể hi sinh, kể cả tình cảm của anh đối với cô ta. Cô ta sẽ không cho anh cơ hội đến gần Hạ Thủ Thành, hơn nữa nếu Hạ Thủ Thành vì chuyện này mà kích động, cô ta sẽ không tha thứ cho anh... Cô gái anh yêu sẻ không bao giờ tha thứ cho anh!"Ngôn ĐÔng Huân cười phá lên, càng nghĩ càng
thấy bản thân mình chắc chắn sẽ thắng.
"Tôi có thể lý giải lí do
anh trả thù, nên không muốn làm lớn chuyện này!" Quý Dục Hàn lạnh lùng,
mang nghi vấn nuốt xuống, giải quyết vấn đề trước mắt.
Hạnh Phúc của Ý Thiến là điều anh lo lắng nhất. Luôn luôn là nhất!
"Lợi dụng nhược điểm của người khác là cách anh trả thù người khác ư? Trong
mắt tôi nó là cách báo thù yếu đuối nhất! Ngôn Đông Huân, chẳng lẽ anh
vô dụng vậy sao? Trừ những thủ đoạn hèn hạ anh không còn cách nào khác
để báo thù cho cha mẹ mình sao?" Anh bình tĩnh nói, âm thanh nhẹ nhàng
nhưng tràn ngập khí thế cường đại.
"Anh nói gì?" Ngôn Đông Huân vẫn ngạo mạn nhìn anh. "Tôi không quan tâm quá trình, tôi chỉ quan tâm kết quả mà thôi"
"Bây giờ anh có quyền có thế, có đủ sức để cạnh tranh cùng Hạ Thủ Thành.
CHuyện thương trường nên giải quyết ở thương trường!" QUý Dục Hàn lạnh
nhạt nói "Nhưng anh muốn tổn thương một cô gái vô tội, cưới cô ấy, có
báo thù được không? ANh tiếp quản Hạ gia, có trả hiếu được không?"
"Đương nhiên! Ông ta cướp đi từ cha tôi, thì tôi phải lấy về, tôi..."
"Đừng nói đùa..." Quý Dục Hàn quát. "Căn bản anh không muốn báo thù, cái anh
muốn là sản nghiệp Hạ gia mà thôi! Nếu muốn bào thù, sẽ không dùng cách
đê tiện như vậy! Nếu thật sự muốn báo thù, nên đường đường áp đảo Hạ Thủ Thành!"
Ánh mắt Ngôn Đông Huân lộ ra hung hăng "Tôi chỉ muốn lấy lại những thứ tôi nên có mà thôi...."
"Lợi dụng lòng hiếu
thảo của DIệp ý Thiến để báo thù? Bởi vì cô ấy vô cùng có hiếu? Nếu anh
có lòng hiếu thảo như vậy, anh nỡ làm thế sao? Anh đứng đây nói cho tôi
biết, anh chỉ muốn lấy lại những gì anh nên có ư?
Đúng, nếu tôi nói
việc này với Hạ Thủ Thành, ông ta sẽ không thể chịu đựng được. Nhưng nếu anh cưới Ý Thiến, là chồng của cô áy..... Anh có nói mục đích của mình cho ông ấy biết không? Anh thật lòng với cô áy sao? Khi đó cô ấy bị tổn thương, Hạ Thủ Thành bị đả kích, mọi chuyện khi đó tồi tệ hơn bây giờ,
chỉ nhiều hơn mà thôi" Quý Dục Hán kiềm chế thân thể, lời nói phát ra
cực kì có tính uy hiếp.
Đây là sức mạnh của tình yêu, vì bảo vệ
cô gái mình yêu, QUý Dục Hàn biết mình phải càng mạnh mẽ. Trên thế giới
này không có gì quan trọng hơn cô cả!
"Anh có ý gì?" Ngôn Đông Huân ắn răng.
"Tôi sẽ nói với Ý Thiến tất cả mọi chuyện, để cố ấy quyết định, để cô ấy
biết được âm mưu của người mà cô ấy sắp cưới" Quý Dục Hàn cười lạnh
lùng. "Không cần Hạ Thủ Thành biết, chỉ cần Ý Thiến biết mà thôi. Một
người đàn ông muốn báo thù sẽ đối xử với cô ấy thế nào? Đối xử với cha
cô ấy ra sao? Còn đứa bé nữa? Cả sự nghiệp của cha cô ấy?"
Ngôn Đông Huân thu lại ngạo mạn vs đắc ý.
"Tôi vốn nghĩ nếu anh chủ động hủy bỏ hôn ước, tôi sẽ tìm cho anh một lí do, bởi ví tôi biết được lí do muốn báo thù của anh. Nhưng nếu anh có bản
lĩnh, hãy đấu với Hạ Thủ Thành ở thương trường, thậm chí đấu với Diệp ý
Thiến, khi cô ấy tiếp quản tương lai của Hạ thị. Anh cảm thấy Ý Thiến có tin việc này không?"
"Không, cô ấy sẽ không nghe" Ngực của Ngôn
Đông Huân phập phồng "Trong mắt cô ấy tôi là người hoàn hảo nhất, còn
anh thì sa0? ANh chỉ là người đàn ông vứt bỏ cô ta, anh là..."
"ĐÚng vậy, tôi từng vứt bỏ cô ấy" Quý Dục Hàn gật đầu. "Nhưng tôi yêu cô ấy
sâu đậm. Vì cô ấy, chuyện gì tôi cũng có thể làm được. Tôi quyết sẽ
nhúng tay vào chuyện này, cho dù không có cách nào ngăn chặn, tôi cũng
quyết không để anh tổn thương cô ấy". Âm thanh của QUý DỤc Hàn trầm
thấp, rung động không khí.
"Tôi sẽ không để anh thực hiện được,
nếu anh nhúng tay vào, anh sẽ phải chết!" NgônĐông Huân nghiến răng
nghiến lợi, ánh mắt âm u, tàn nhẫn nói. "Tôi báo thù ví cha mẹ, cái gì
cũng có thể làm, tôi vĩnh viễn không tha thứ cho Hạ Thủ Thành, ông ta đã phá hủy toàn bộ mọi thứ của tôi! Làm con nuôi người khác rất vất vả,
thậm chí không thể thừa hưởng tài sản được, sản nghiệp của Hạ Thủ Thành
vốn là của tôi, của tôi...."
"Có kẽ là như thế". Quý Dục Hàn có thể thốt ra lời tàn nhẫn, nhưng anh lại không nói gì.
Hạ Thủ Thành và cha của Đông Huân năm đó có thù oán, hoặc cũng không giống như Ngôn ĐÔng Huân nghĩ. Trên thương trường vốn là thắng làm vua thua
làm giặc, Hạ Thủ Thành cũng bị cuốn vào vòng lẩn quẩn đó, nên mới ra tay hạ cha của Đông Huân mà thôi.
Là do cha của Ngôn Đông Huân lựa
chọn tự sát. Nhưng hắn sẽ không nói ra những lời này, hắn không tự tự
sát muối vào vết thương của mình ở trước mặt người khác, hắn cũng không
trở thành người đàn ông không từ thủ đoạn như bây giờ.
Điều anh phải làm bây giờ là bảo vệ cho người con gái mà anh yêu nhất!
"Không, là tôi. Tôi muốn hoàn thành kế hoạch cũa mình, nên sẽ không để anh phá
hỏng nó! Tôi sẽ có sự nghiệp của riêng mình, hơn nữa còn ngang bằng với
sự nghiệp khổng lồ của Ngôn gia... Đó vốn hcính là của tôi..." Ánh mắt
Ngôn ĐÔng Huân cuồng loạn.
"Không, không phải anh. Anh nên tỉnh
lại đi, Anh nên biết rõ báo thù bằng việc không đứng đắn, chỉ làm anh
trở nên đê tiện hơn thôi..." Quý Dục Hàn lắc đầu, anh cảm thấy đau xót
cho người đàn ông trước mặt này, có lẽ anh ta thật sự muốn báo thù cho
cha mẹ, nhưng vẫn là dã tâm của hắn cao hơn!
Con người không bao
giờ thấy được tâm tư của bản thân mình, giống nhưng anh và Ý Thiến trước kia, nên bây giờ mới hối hận, mới sinh ra cảm giác tha thứ. Ai trải qua một lần mất đi rồi, mới biết quý trọng.
"Khốn nạn, máy rốt cục
đã biết được những gì? Mày có tư cách dạy đời tao sao? So với tao, mày
càng đê tiện hơn sao? Đùa giỡn các cô gái, lấy gì chỉ trích tao làm tổn
thương người khác?" Ngôn Đông Huân vọt đến trước mặt Quý DỤc Hàn, hét to với anh.
"Đúng vậy" ÂM thanh Quý Dục Hàn trầm thấp mà hữu lực.
"Tôi không có quyền chỉ trích anh, vì tôi cũng làm tổn thương người
khác, lám quá nhiều điều sai lầm. Nhưng bây giờ tôi muốn bù đắp lỗi lầm
của mình, ăn năn hối lỗim anh có như thế không?" Anh bình tĩnh nhìn Ngôn ĐÔng Huân, không nháy mắt, âm thanh trấn định.
"Tôi không cần
phải hối hận, bởi vì người sai đâu phải là tôi..." Ngôn Đông Huân còn
chưa nói xong, liền ra tay động thủ, đánh vào mặt Quý Dục Hàn.
Quý Dục Hàn nhanh nhẹn né tránh, thì quyền thứ 2 của Đông Huân đã đánh tới.
"Không cần phải dạy đời tao! Tao không làm sai chuyện gì, cho tới bây giờ cũng không sai điều gì. Tao chỉ lấy lại những gì tao đã mất bởi ông ta mà
thôi. Lấy lại đồ của mình, có gì sai chứ?" Đông Huân như nổi điên, dùng
sức đánh DỤc Hàn.
"Ai muốn căn cản tao, tao sẽ không tha! Đừng mơ tưởng!"
Quý Dục Hàn không ngừng lui về phía sau, không phản đòn mà chỉ phòng thủ.
Nhìn ĐÔng Huân, hẳn là đang cần phát tiết, trong lòng hắn nhất định có
rất nhiều chuyện rắc rối!
Dù sao không quen thuộc địa hình, mà
nơi này vừa trang hoàng lại, một số nơi chưa dọn dẹp hết, anh bước lùi
về phía sau một bước nữa thì dẫm phải cây gỗ khô, mắt thấy quyền của
Đông Huân đã đánh tới ---
"Không! DỪng tay lại, Đông Huân!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Ngôn Đông Huân bị khựng lại, Quý Dục Hàn nhanh nhẹn nhảy từ cây gỗ, lui ra/
Hai người đồng thời quayđầu, đã thấy vẻ mặt kinh hoảng cỉa Ý Thiến.
"Em... sao lại ở đây?" Ngôn Đông Huân thất thần, kinh ngạc rồi luống cuống. "Em đến từ khi nào?"
"ĐÔng Huân, tôi muốn hủy bỏ hôn ước" Diệp Ý Thiến không nhìn Dục Hàn, nghiêm
túc nhìn Đông Huân. "Tôi đến chỉ muốn nói thế thôi" CÔ đứng đó, sắc mặt
tái nhợt, nhưng lại sáng ngời dưới ánh mặt trời, kiên cường mà thanh lệ