Thứ Ba là một ngày gió êm biển lặng.
Sau khi trải qua "tốc độ cùng tình cảm mãnh liệt" đêm qua, Tả Nhan đã học cách thành thật, không còn cố gắng dùng ý đồ thăm dò Du An Lý, mà là chuyển sang cách trực tiếp nhất --- thường được gọi là "đánh bóng thẳng".
Tình yêu chính là học hỏi.
Mà cho đến bây giờ Tả Nhan vẫn là thường dân, lúc trước yêu đương với Du An Lý còn mơ mơ hồ hồ, không biết mất bao nhiêu lần mới nhận ra hai người đang yêu đương, mấy năm sau nàng không những không có tiến bộ mà còn có dấu hiệu lùi lại.
Lấy ví dụ từ đêm qua.
Dùng tin nhắn tiêu phí thẻ tín dụng để giải tỏa cơn giận, có lẽ hữu dụng với người khác. Suy cho cùng, hầu hết những người bình thường đều trở nên dễ xúc động khi yêu đương, ghen tuông và chiếm hữu là chuyện thường ngày, thỉnh thoảng còn có thể làm như tiểu tình thú trong cuộc sống.
Nhưng Du An Lý không phải là "người khác".
Nếu nói phản ứng của người bình thường có thể là giận dỗi, gọi điện dò hỏi, thậm chí là ghen tuông tranh cãi, vậy phản ứng của Du An Lý chính là không có phản ứng.
Trong suốt quá trình "không có phản ứng" này, là lạnh lùng im lặng không một tiếng động.
Đạo lý này, Tả Nhan đã kiểm chứng qua những bài học bi thảm hồi cao trung, nhưng hiện tại nàng lại phạm sai lầm tương tự.
Đồng chí Tả Nhan đã rút kinh nghiệm xương máu, tự kiểm kiểm bản thân, lại trầm tư suy nghĩ cả ngày, cuối cùng mới tìm ra cách cứu vãn.
- -- Nhìn người dưới đĩa thức ăn.
À không, nói văn nhã hơn một chút được gọi là "Gãi đúng chỗ ngứa".
Tả Nhan tự hỏi bản thân, thật sự hiện tại nàng không hiểu Du An Lý bằng trước kia, dù sao thời gian cũng đối xử bình đẳng, mọi người đều thay đổi, không ai có thể ngoại lệ.
Nhưng nàng chắc chắc một điều duy nhất.
Đó chính là --- nàng là người đầu tiên Du An Lý thích.
Mặc dù chuyện này không có gì ghê gớm, nhưng Tả Nhan đã từng vì thế mà đắc ý một thời gian dài.
Thử nghĩ một chút, thời điểm đó Du An Lý giống như người máy, mọi người đều biết người máy không có cảm xúc, mà nàng đã thành công biến người máy thành con người. Không chỉ làm nó có cảm xúc, mà còn có dục vọng, nói ra cái này nở mặt bao nhiêu a?
Cho nên ngay lúc đó Tả Nhan rất tự tin, Du An Lý chỉ thích nàng, cho dù không nói ra, nàng cũng biết rõ ràng.
Nhưng hiện tại Tả Nhan thường sinh ra một câu hỏi ---
Tại sao cô lại tự chuốc lấy rắc rối cho chính mình, rốt cuộc nàng có điểm nào đáng để Du An Lý thích?
Hai mươi sáu tuổi gần ngay trước mắt, hiện tại Tả Nhan là người bình thường có đầu óc rất bình thường, tuy không hiểu điểm mấu chốt nhưng nàng biết "tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả" có nghĩa là gì.
Bản thân cô gái mười tám tuổi đã chứng minh đường này không thông, vậy cần gì phải bỏ gần tìm xa?
Trong nháy mắt Tả Nhan không thể lý giải, cảm giác trong khoảng thời gian này vấn đề gì cũng đều được giải quyết dễ dàng.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, nàng đã có thể bắt kịp tiến độ nhanh hơn rất nhiều, tất cả đều hoàn thành trước giờ tan tầm nửa tiếng. Sau khi xác nhận từng cái, tất cả đều được in ra và đóng gáy, chuẩn bị đưa cho lãnh đạo xem.
Tả Nhan suy nghĩ một chút, đi vào toilet trước, sửa sang lại đầu tóc, thừa dịp bốn bề yên tĩnh liền lặng lẽ cởi cúc áo sơ mi đầu tiên, lộ ra da thịt trắng nõn.
Lăn lộn trước gương một lúc lâu mới gật đầu hài lòng, quay lại cầm văn kiện vừa làm xong, đi thẳng đến phòng giám đốc.
Con đường công lược còn dài, nhà thám hiểm, dũng cảm tiến lên đi!
Nhưng con đường công lược của Tả Nhan vừa mới rời khỏi lối vào của thôn Tân Thủ, liền bị tổn thương nặng nề.
Du An Lý để nàng vào văn phòng, tiếp tục cầm điện thoại nói chuyện, mặc dù cô nói tiếng Trung nhưng Tả Nhan vẫn không hiểu một từ.
Nàng lặng lẽ khóa cánh cửa gỗ của văn phòng sau lưng, cầm văn kiện chậm rãi tiến đến bàn Du An Lý.
Trong phòng đang bật hệ thống sưởi, Du An Lý chỉ mặc chiếc áo len cổ tròn màu đen, áo khoác treo trên giá bên cạnh. Cửa chớp mở, hoàng hôn màu vàng chiếu vào, mái tóc dài của cô được ánh nắng chiếu vào có chút chói mắt.
Du An Lý nhìn nàng một cái, vừa vẫy vẫy tay ra hiệu cho nàng vừa tiếp tục nói công việc với người ở đầu dây bên kia.
Tả Nhan lập tức đi từng bước nhỏ đến chỗ cô, thấy cô đưa tay ra, nàng chủ động cúi người lại gần cô.
Ngón tay của Du An Lý hạ xuống dưới xương quai xanh của Tả Nhan, gọn gàng lưu loát --- cài cúc áo lại cho nàng.
Tả Nhan, "..."
Du An Lý thu tay về, cầm điện thoại nói: "Trước tiên như vậy đi, sau khi làm xong tôi sẽ gửi email cho cô."
Thấy cô gọi điện xong, Tả Nhan lập tức lấy lại tinh thần, đưa văn kiện đang ôm trong tay cho cô.
"Làm xong rồi?" Du An Lý nhận lấy, thuận miệng hỏi, sau đó nhanh chóng mở ra liếc mắt nhìn.
Tả Nhan nhớ lại hành vi trước đó của mình, tuy có chút ngu ngốc, cảm giác xấu hổ cũng khá cao, nhưng phương pháp hữu dụng chính là phương pháp tốt, hiện tại không có quá nhiều thời gian cho nàng lựa chọn.
Nàng nương tư thế cúi người, dựa vào vai Du An Lý thấp giọng nói, "Tôi đều nghiêm túc làm tất cả a, mất rất nhiều công sức."
Du An Lý đã xem từng trang, giơ tay lấy bút bi trên bàn, khoanh tròn hết vị trí này đến vị trí khác trên văn kiện, sau khi khoanh xong mới trả lại cho nàng.
Tả Nhan cảm thấy hít thở không thông.
Du An Lý mỉm cười, ngữ khí ôn tồn nói: "Sửa xong rồi lại đưa cho tôi."
Đồng chí Tả Nhan xám xịt ôm văn kiện rời khỏi văn phòng Du An Lý, có thể nói đầy đủ nhất chính là "Sát khí mà về."
Trương Tiểu Mỹ đang bổ điểm cho chính mình ở chỗ ngồi, thấy nàng cụp đuôi ủ rũ trở về liền hỏi: "Làm sao vậy? Lại bị mắng sao?"
Tả Nhan nhìn cô một cái, hữu khí vô lực đọc một câu thơ, "Tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa nửa mà nửa đường chết."
Trương Tiểu Mỹ không hiểu nhìn nàng, hai câu này có liên quan sao?
Tả Nhan bật máy tính, vừa nhìn văn kiện so sánh các tư liệu trên máy tính, bắt đầu sửa lại.
Trương Tiểu Mỹ lấy ra tán phấn làm bước trang điểm cuối cùng, ghế máy tính dưới mông trượt đến một bên, nói với Tả Nhan, "Có phải trước đó cô kiến nghị tôi dẫn anh ấy đi gặp người nhà đúng không?"
Tả Nhan nhìn máy tính, gõ bàn phím, trả lời "Đúng vậy, cô suy xét tới sao?."
Trương Tiểu Mỹ hiếm khi lộ ra nụ cười ngượng ngùng, đáng tiếc là người đối diện không nhìn thấy.
"Ừm, hôm qua ba mẹ tôi đến, tối nay chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm."
Lúc này Tả Nhan mới quét mắt nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt của cô liền biết đã thực sự chuẩn bị định ra đại sự trong đời rồi.
Chỉ mong ba mẹ cô ấy không ngốc bạch ngọt a.
Nhưng nghĩ ngược lại, so với đại đa số mối quan hệ dây vẹo táo nứt trong tình yêu và hôn nhân thương mại, Lý Tiêu đã là điều kiện khó gặp.
Tuy tốc độ phát triển của hai người quá nhanh, khiến người ta cảm thấy bọn họ kết hôn đơn giản là vì hôn nhân, nhưng Trương Tiểu Mỹ vẫn luôn thân cận, cũng là người muốn kết hôn, chưa chắc hai người thực sự không phù hợp.
Trong lòng Tả Nhan thở dài, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, giống như bản thân nàng, không phải nàng chọn con đường mà hầu hết mọi người sẽ không đi sao?
Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui?
Nghĩ đến đây, Tả Nhan gật gật đầu biết, chân thành nói, "Chờ tin vui của cô."
Trương Tiểu Mỹ cười cười, ngoài miệng nói: "Còn chưa đâu"
Tả Nhan đã quen tính tình của cô, chỉ cười không nói.
Sau một lần lặn lộn như vậy, Tả Nhan liền tan tầm muộn hơn những người khác.
Nàng có hai chỗ không thể tìm ra vấn đề nằm ở nơi nào, nhưng Du An Lý đã khoanh vùng, khẳng định là nàng đã làm sai. Tả Nhan sứt đầu mẻ trán đến mức chỉ còn lại một mình trong văn phòng, cuối cùng thật sự không còn cách nào, chỉ có thể đi tìm Du An Lý.
Mặc dù trong khu phòng không còn ai, nhưng Tả Nhan vẫn gõ cửa, vừa nghe thấy tiếng người bên trong đáp lại liền mở cửa đi vào, đóng cửa rồi khóa lại.
- -- này đã trở thành phản xạ có điều kiện của nàng.
Thoạt nhìn Du An Lý không còn bận nhiều việc ở công ty nữa, cô vừa mở laptop vừa xem xét.
Tả Nhan gãi gãi mặt, đi tới nói: "Lãnh đạo, tôi không hiểu hai chỗ này sai ở nơi nào."
Mắt Du An Lý vẫn dán vào màn hình máy tính, thuận miệng nói: "Hai chỗ đó không có làm sai."
Tả Nhan sững sờ, vô thức nói, "Nhưng chị khoanh tròn a."
Du An Lý cười một tiếng, nhấc mắt nhìn nàng hỏi, "Tôi khoanh tròn liền nhất định là sai sao?"
Chứ gì nữa?
Tả Nhan nghĩ, nhưng không nói ra câu này.
Trước kia, dù là làm bài tập về nhà hay viết nhiệm vụ Du An Lý giao, hai người đều như thế này, một người dùng bút đỏ khoanh tròn, người kia làm lại câu hỏi sai, khi thật sự không nghĩ ra nữa, sau đó nghe giảng lại một lần, thay vì làm sai có thể nhớ trực tiếp các câu hỏi sai sau khi nghe giảng.
Cho nên Tả Nhan theo thói quen mà đi theo phương thức của quá khứ, chỉ cần Du An Lý khoanh lại, nàng sẽ làm lại, không nghi ngờ chính mình làm đúng hay Du An Lý khoanh sai.
Nhận thức đó sau này còn vô tri vô giác thay đổi các khía cạnh khác.
Nói tới chuyện này, Tả Nhan cũng biết Du An Lý cố ý.
"Sao chị làm vậy với tôi a? Vốn dĩ là tôi có thể tan tầm đúng giờ rồi." Nàng không khỏi oán giận một câu.
Du An Lý kỳ quái hỏi: "Hóa ra là tôi hiểu sai ý sao?"
Cô cố ý nói, liếc nhìn cánh cửa bị khóa sau lưng Tả Nhan.
Hiện tại trong công ty chỉ còn lại hai người.
Du An Lý đã làm xong công việc từ lâu nhưng vẫn không đến bãi đậu xe...
Cuối cùng Tả Nhan cũng hiểu.
Thực tế đã chứng minh, có một số phương pháp qua một thời gian dài vẫn còn có hiệu quả.
Thời gian đặt ra thời hạn cho nhiều thứ, hạn sử dụng thực phẩm, hạn sử dụng quan hệ cá nhân, hạn sử dụng yêu đương, đều đến ngày hết hạn sử dụng liền biến chất.
Cho nên, khi một điều gì đó được chứng minh là không có thời hạn, vậy sẽ khiến mọi người cảm thấy vui mừng xưa nay chưa từng có.
Cúc áo đầu tiên của Tả Nhan lại bị cùng một bàn tay cởi ra, nàng có chút mất kiên nhẫn, không đợi Du An Lý tiếp tục đi xuống, nàng đã ngẩng đầu hôn lên, từ cánh môi đến hàm dưới, sau đó là xương quai xanh phía dưới chiếc nhẫn.
Nàng hôn lên chiếc nhẫn bạc lạnh lẽo.
Du An Lý chỉ vuốt ve tóc nàng, cho nàng thêm dũng khí làm liều.
Trong khoảnh khắc này, Tả Nhan đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh lạ thường, không thể diễn tả được.
- -- rõ ràng là Du An Lý đã đặt mọi thứ vào vị trí dễ thấy nhất, vậy mà sao nàng vẫn cứ làm như không thấy đây?
"Cơm tối ăn cái gì?"
Du An Lý ôm nàng, vừa giúp nàng mặc nội y vừa hỏi.
Tả Nhan vẫn còn khóa ngồi trên người cô, nghe thấy những lời này chỉ cọ cọ ở cổ cô, không có khí lực nói chuyện.
Du An Lý mặc áo sơ mi cho nàng, lại kéo váy lên, cuối cùng cầm áo khoác treo trên giá bên cạnh che tạm lên người nàng.
Tả Nhan lười biếng gục vào vai cô, không muốn nhúc nhích.
Du An Lý cầm đồng hồ trên bàn lên xem, thời gian không còn sớm, về nhà nấu cơm không bằng ăn rồi về.
Cô nghĩ, nhưng mở miệng nói đề tài không liên quan.
"Lần trước tôi đã hỏi em có việc gì muốn làm không."
Tả Nhan híp mắt, "Ân" một tiếng xem như trả lời.
Du An Lý chậm rãi vỗ về lưng người trong ngực qua lớp áo sơ mi, giống như đang dỗ dành một động vật lông xù có vú.
Cô rũ mi xuống, trong giọng nói không thể nghe thấy một chút cảm xúc nào, ngữ khí như thường nói: "Em đã gần hai mươi sáu tuổi, trong nháy mắt sẽ là ba mươi tuổi, tuổi càng cao càng khó bắt đầu lại, học kiến thức mới cũng càng lực bất tòng tâm."
Tả Nhan mở mắt, yên lặng lắng nghe.
"Nếu công việc hiện tại làm em không vui vẻ, cũng không có động lực vươn lên, vậy đừng lãng phí thời gian ở nơi này, tốt nhất là hiện tại nhìn vào những thứ khác. Thế giới rất lớn, có nhiều con đường để đi, miễn là em cảm thấy vui vẻ liền có thể đi làm."
Du An Lý hiếm khi nói nhiều như vậy, Tả Nhan có chút đánh lên tinh thần, từ trên vai cô ngồi thẳng thân, mặt đối mặt với cô.
Tả Nhan một lần nữa xác định cô có phải đơn thuần muốn sa thải mình hay không.
Nhưng đôi mắt của Du An Lý đã nói với nàng, không phải.
Cô đang chân thành gợi ý cho chính mình.
Tả Nhan thực sự không biết mình có thể làm gì, nàng không còn tinh cùng thời gian suy xét, thế cho nên hiện tới nhắc tới vấn đề này nàng chỉ có mờ mịt.
Hơn nữa...
"Nếu hiện tại tôi từ bỏ công việc, có thể trong thời gian dài sẽ không có thu nhập. Sau đó, có thể sẽ chết đói trước khi tìm việc khác a."
Tả Nhan không nghĩ Du An Lý là một người có lý tưởng chủ nghĩ, rõ ràng là cô đã thấy rõ hiện thực rốt cuộc là cái quỷ gì sớm hơn nàng.
Vậy tại sao còn nói những lời này với nàng.
Du An Lý rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: "Tôi không cho em ăn cơm sao?"
Tả Nhan nhìn mặt cô, ngây ngẩn cả người.