Trong phòng tắm truyền tới chút đông tĩnh, Du An Lý xem xong liền xóa video, ẩn giao diện hộp thư, mở trang thị trường chứng khoán, xoay người đi tới cửa phòng ngủ.
Cánh cửa phòng tắm bị người bên trong đẩy ra một khe hở, một người dính đầy hơi nước thò đầu ra, thấp giọng hỏi: “Chị có thể giúp tôi lấy quần áo được không?”
Ánh mắt khi nói có chút né tránh, giống như sợ người khác sẽ không phát hiện tiểu tâm tư của nàng.
Du An Lý liếc mắt nhìn khuôn mặt nàng, ánh mắt chậm rãi từ khuôn mặt đi xuống, sau đó nhìn thân thể nửa lộ nửa che bên trong cửa.
Tả Nhan bị cô nhìn như vậy liền muốn lui, nhưng cả buổi mới lấy ra dũng khí, thực sự không muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Du An Lý mở miệng nói: “Chờ chút.”
Cô xoay người tiến vào phòng ngủ, đi tới tủ quần áo mở cửa tủ.
Tả Nhan nghe động tĩnh tìm quần áo của cô, ủ rủ vò đầu bứt tóc --- sau khi gội sạch sẽ còn lăn lộn với gương nửa ngày, mới làm ra bộ dạng "Xuất thủy phù dung*", kết quả là vẫn không dùng được.
(*) Hoa sen mới nở, đoá hoa mới hé (chỉ dung mạo xinh đẹp của con gái).
Nghe thấy tiếng bước chân của Du An Lý, Tả Nhan lập tức đứng thẳng thân thể đang phát run, còn bất động thanh sắc duỗi thẳng lưng ngực.
Người mặc đồ ngủ đi tới cũng không thèm liêvs mắt nhìn nàng một cái, đưa cho nàng đồ ngủ dày cộp.
Tả Nhan ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, trong mắt kia như lưu luyến muốn nói lại thôi, nhưng Du An Lý không có chút phản ứng, chỉ có thể nhận lấy đồ ngủ, đóng cửa phòng tắm rồi quay lại mặc quần áo.
Bên ngoài quá lạnh, lại trì hoãn một lúc nữa nàng có thể bị cảm.
Tả Nhan thở dài, mặc quần áo vào, dùng máy sấy khô tóc đen ẩm ướt, sau đó đánh răng rửa mặt, thuận tiện chăm sóc móng tay.
- -- cắt bỏ móng tay mới mọc ra, sau đó đánh bóng cho mượt mà, sau đó cẩn thận rửa tay bằng nước rửa tay khử trùng.
Gần đây nàng đã dưỡng thành thói quen này, đáng tiếc là chỉ có tác dụng mấy ngày.
Tả Nhan dọn dẹp phòng tắm, đi ra ngoài xem xét, đèn trong phòng khách đã tắt.
Ngày thường đều là ai tắm sau người đó tắt đèn, điểm khác thường nho nhỏ hôm nay khiến Tả Nhan đặc biệt mẫn cảm cùng do dự, chờ chuẩn bị tốt công tác tư tưởng mới đẩy cửa phòng ngủ đi vào.
Du An Lý đang ôm laptop ngồi trên giường, không gõ bàn phím, chủ yếu là nhìn cái gì đó.
Tả Nhan đóng cửa phòng ngủ, khóa của chuẩn bị đi ngủ thì Du An Lý đã tắt máy tính, đặt sang một bên, thoạt nhìn cũng định ngủ.
Bước chân Tả Nhan vừa chuyển, xoay người tắt đèn ở cánh cửa, sau đó cởi dép bò lên giường.
Trong chăn bông đã có sẵn nhiệt độ cơ thể của người khác, nàng vô thức dịch sang một bên, sau khi chạm vào thân thể của Du An Lý mới có phản ứng, trong lúc nhất thời không biết có nên lui ra hay không.
Mấy ngày nay, đêm nào nàng cũng trêu chọc Du An Lý như vậy, nhưng phần lớn Du An Lý vẫn là thờ ơ, chỉ thỉnh thoảng cấp cho nàng mặt mũi hôn hai lần, không hơn nữa.
Tả Nhan nhớ tới chuyện này, sau đó tính với phạm sai lầm hôm nay, ước tính Du An Lý sẽ giận dỗi bao lâu.
Còn chưa tìm ra đáp án, nàng đã tự bế.
Làm người đã khó, làm người thành thật không phạm sai lầm lại càng khó hơn.
Tả Nhan dứt khoát không lui ra, còn cọ cọ trên người Du An Lý, ý đồ dùng cách này vãn hồi một chút độ hảo cảm.
Trong lòng nàng biết rõ đa phần đều vô dụng, nếu nói hữu dụng, nàng cũng sẽ không đến mức phải bần tăng khổ hạnh như hôm nay.
Tả Nhan đang suy nghĩ, người bị nàng gắt gao dựa vào liền trở mình, một tay ôm eo nàng, ôm nàng vào vòng tay quen thuộc.
Trong nháy mắt, hai người trở thành tư thế mặt đối mặt, chen chúc nhau trên giường, bên tai chỉ còn lại có tiếng hít thở của đối phương.
Tả Nhan vô thức ngừng thở, còn chưa kịp nói gì thì người ôm nàng đã nói: "Buổi chiều em gọi cho tôi?"
Du An Lý không bao giờ làm chuyện biết rõ còn cố ý hỏi.
Cho nên, Tả Nhan biết đây không phải là một câu hỏi, mà là chủ động cho mình một bậc thang.
Nàng chui vào trong ngực Du An Lý, thấp giọng nói: "Tôi thấy tan tầm chị cũng chưa trở về, muốn hỏi chị đi đâu."
Du An Lý đưa tay lên sờ vào tóc nàng, giọng nói ở đỉnh đầu vang lên. "Tôi đã gửi em tin nhắn cho em, nhưng tín hiệu không tốt, buổi tối tôi về nhà mới phât hiện chưa gửi đi."
Tả Nhan không nghĩ tới là như vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại sinh ra một chút nghĩ vấn.
“Vậy chị đi đâu?”
“Lúc nhận chức tới nay tôi chưa đưa giấy báo cáo kiểm tra sức khỏi, cho nên đến bệnh viện.”
Cô nhẹ giọng trả lời, không có một chữ nói dối.
Tả Nhan suy nghĩ một chút, sau khi trở về, xác thực khoảng thời gian này bận đến không có thời gian kiểm tra sức khỏe, nhưng đi làm trước rồi mới nộp báo cáo kiểm tra sức khỏe cũng coi như là đãi ngộ đặc biệt.
Du An Lý nói như vậy, đương nhiên vẻ hờn dỗi của Tả Nhan cũng biến mất.
Nàng cũng bắt đầu chủ động nhận lỗi, thừa nhận sai lầm của mình. "Lúc đó tôi đang tức giận nên hẹn Ngô Duyệt Lâm đi ăn cơm, quẹt thẻ cũng là cố ý."
"Tôi biết." Du An Lý nói, xoa nhẹ tóc nàng.
Nghe thấy những lời này, Tả Nhan nhìn cô, cẩn thận hỏi “Chị không tức giận sao?”
Du An Lý bình tĩnh trả lời: “Rất tức giận.”
Thấy cô nói như vậy, Tả Nhan mới thật sự đem trái tim nhỏ đang treo lơ lửng trên không trung trở lại vị trí cũ.
Nếu có thể nói ra, vậy còn có thể tìm cách cứu vãn.
“Về sau đi ra ngoài, tôi nhất định sẽ nói với chị.”
Nàng vừa nói, hai tay lặng lẽ ôm lấy eo Du An Lý, sau khi thành công liền lập tức kéo tay, không cho Du An Lý có cơ hội tránh thoát.
Du An Lý không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, hết lần này đến lần khác.
Tả Nhan chỉ có thể tiếp tục đảm bảo: "Về sau chuẩn bị ra ngoài nhất định không tắt âm điện thoại, báo cáo mỗi giờ một lần, về nhà đúng giờ trước 8 giờ 30."
Vốn dĩ nàng không thích ra ngoài, cho nên những mỹ từ đều nói cho Du An Lý nghe, tuy thực tế không có nhiều cơ hội tuân thủ, nhưng có thể cứu lại một chút chuyện.
Buổi tối trên đường về nhà, đầu óc nàng đã nghĩ đến vô số cảnh tượng thê thảm, không nghĩ tới lại còn có thể có "dịu dàng ấm áp" như vậy.
Có phải vì nàng chim sợ cành cong quá hay không? Lại luôn nghĩ xấu Du An Lý, kỳ thực nàng không chống lại được những thứ nhỏ nhặt này.
Rốt cuộc, người sẽ mất khống chế trên giường đã là Du An Lý bảy tám năm trước.
Hiện tại, Du An Lý này càng thành thục càng nội liễm, xử lý một số việc cũng cao minh khéo léo hơn.
Cho dù là công việc hay cuộc chiến trên giường, Tả Nhan đã thập phần khắc sâu lĩnh giáo cùng thay đổi của cô.
Nhưng cho dù thay đổi như thế nào, hiện tại chính mình có thể bắt lấy mọi địa phương của người này.
Chỉ cần Du An Lý còn đuổi theo nàng, nàng liền dám trèo lên gậy tre, cao hết mức có thể.
Nghe lời đảm bảo của nàng, Du An Lý không tán thành cũng không phủ quyết.
Lá gan Tả Nhan liền lớn, thử thăm dò tiến tới, mổ môi cô.
Hiện tại nên mổ thêm mấy cái đi, bằng không sáng mai vừa tỉnh liền lại giỏ tre múc nước công dã tràng.
Nàng nghĩ, lúc Du An Lý không lên tiếng ngầm đồng ý, lại hôn lên lần nữa.
Cánh môi nhẹ nhàng dán sát vào nhau, phát họa hình dáng của nhau.
Tả Nhan hôn rất nhẹ, mỗi lần liều lĩnh một chút liền phải xác nhận phản ứng của nàng một chút, sau đó mới tiếp tục.
Du An Lý dung túng lòng tham của nàng, lại cho thêm một chút thời gian khi nàng đang do dự.
Cho đến khi hai người dừng lại lấy lại dưỡng khí, hop hấp giao hòa, Du An Lý mới hé môi, vẫn dùng hành động thay thế ngôn ngữ.
Đã lâu Tả Nhan không khát vọng cô như vậy.
Vội vàng bộc lộ ra ngoài, không có bất kỳ cái gì che đậy, lúc này chỉ muốn cho cô thấy tâm tư này, sau đó lại bị cô hoàn toàn xâm chiếm.
Du An Lý bá đạo đẩy nàng lên đỉnh, rồi lại ôn nhu hôn môi nàng.
Cửa sổ đóng, cửa cũng đóng, nàng cảm nhận được ấm áp cùng mềm mại.
Trong bóng tối tĩnh lặng, không có ánh đèn lay động thân ảnh hai người ôm lấy nhau, nhưng Tả Nhan có thể nhìn thấy đôi mắt của cô.
Đôi mắt xinh đẹp, trong veo lại sâu thẳm này từ trước đến nay đều làm nàng mê muội.
- -- ít nhất tại thời điểm này, bên trong nàng đã được lấp đầy.