Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 70




Thời điểm bốn chữ ước pháp tam chương nói ra từ miệng Tả Nhan, Du An Lý lại có chút hoảng thần.

Đương nhiên cô không xa lạ với bốn chữ này, không bằng nói là cô dùng bốn chữ này dạy cho Tả Nhan.

Là "lão sư" cũ của người trước mặt, cô đã dạy nàng rất nhiều thứ, vô luận là trong trường có thể học được hay không.

Trong mắt Du An Lý, cô gái nhỏ này do bản chất sinh ra, lại có hoàn cảnh gia đình dưỡng thành nên rất khó thuần hóa xương cốt không phục quản giáo, bất cứ ai là lão sư cũng đều không muốn gặp một học sinh như vậy, bởi vì quá đau đầu.

Nhưng lúc đó Du An Lý không phải là người có quyền lựa chọn, công việc mà Tả Tăng Nhạc giao cho còn tốt hơn cả ba công việc của cô đang làm cùng một lúc, còn có đủ thời gian để lo cho việc học cùng sự nghiệp của cô, thực sự là một cơ hội hiếm có.

Cho nên cô đã quyết định phương hướng ngay từ đầu, công việc là nên hoàn thành tốt, nhưng việc kỷ luật một người "cứng đầu" là trách nhiệm của lão sư chân chính và phụ huynh, chứ không liên quan gì đến cô.

Nói cho cùng, Tả Tăng Nhạc cũng không đặt nhiều kỳ vọng vào công việc của cô, có lẽ ông cũng biết con gái mình như thế nào, cho nên trọng tâm của cuộc thảo luận ngay từ đầu là "tự chiếu cố bản thân, an tâm ở nhà".

Công việc này nói là vì con gái ông, không bằng nói là vì Du An Lý, hoặc là để trả lại Du Kỷ.

Trong lòng Du An Lý biết rõ, nhưng sau khi cân nhắc lợi và hại, cô vẫn chấp nhận công việc này, tìm ra hướng đi phù hợp nhất cho cả đôi bên.

- - Hai bên đều không đắc tội.

Nghiêm túc mà nói, làm được chuyện này cũng không hề dễ dàng, có thể thấy một số gia sư đi trước đều bị "tống cổ", công việc của bản thân tùy thời có khả năng ném đá trên sông.

Du An Lý không thích làm những công việc vô bổ, đặc biệt chán ghét người khác làm mất thời gian của mình, từ khi quyết định nhận công việc này, cô không định để tiểu quỷ này tiếp tục tung hoành.

Đây là một gia đình phức tạp trong mắt người ngoài, kỳ thực Du An Lý không tốn bao nhiêu thời gian đã đoán ra được đại khái.

Nhìn như đương gia làm chủ chính là Mạnh Niên Hoa, nhưng Tả Tăng Nhạc vẫn có quyền phát biểu trong nhiều vấn đề quan trọng, nhưng ông là người cha hiền từ, cô gái nhỏ khóc nháo trước mặt ông vài lần, hơn phân nửa đều nuông chiều nàng.

Cho nên, bước đầu tiên của Du An Lý chính là thuần hóa tiểu quỷ trong nhà này.

Cô không nghĩ công việc chỉ làm một nửa, bởi vì đã bị tiểu quỷ chán ghét đuổi đi.

Thực tế đã chứng minh việc thu phục một hài tử vẫn luôn dễ dàng hơn là kinh chiến trước mặt một người trưởng thành.

Hơn nữa, nàng vẫn là tiểu quỷ có tâm tư đơn thuần, đầu óc cũng rất ngốc.

Du An Lý cũng là từ thời đại học sinh, tuổi này hài tử suy nghĩ cái gì, tuy rằng cô không có nhiều kinh nghiệm nhưng cũng có thể đoán được một chút.

Không phục quản giáo chính là do có ngăn cách với người lớn, không cách nào lý giải cho nhau, cho nên từ lúc đầu đã bị hài tử coi là "kẻ thù", buộc phải đứng về phía đối lập với nàng, đấu tranh không ngừng.

Du An Lý đã phát tín hiệu, cho nàng loại ảo tưởng rằng "chúng ta có thể không phải là kẻ thù, cũng có thể là đồng đội trên cùng chiến tuyến", thực hiện thành công bước đầu tiên, xua tan loại lửa xén lông mày phiền toái nhất.

Chờ đến khi cô gái nhỏ cả ngày không nghĩ đến việc đuổi mình đi, Du An Lý sẽ có thời gian chậm rãi thuần hóa nàng.

Nhưng đồng thời, trong mắt cha mẹ nàng, Du An Lý cũng cần phải cùng chiến tuyến với bọn họ.

Bọn họ thuê cô làm gia sư ở đây, không phải để tìm người bạn chơi cùng hài tử tinh nghịch gây sự, mà là cần một "tiểu lão sư đáng tin cậy" có thể thuận tiện giám sát cùng chiếu cố nàng.

Cho nên, Du An Lý cũng cho bọn họ thấy đủ loại phương diện "đáng tin cậy" của mình.

Cô có thể làm cho tiểu quỷ này suốt kỳ nghỉ hè không lăn lộn làm ra chuyện xấu, cũng có thể làm đồng học đội sổ này thuận lợi vượt qua kỳ thi đầu năm, thậm chí còn có thể nhận thầu làm công việc chính của a di quản gia, cho bọn họ yên tâm không ít.

Thử hỏi nơi nào có lão sư bổ túc lợi ích như vậy?

Du An Lý không nói mà dùng hành động chứng minh, chính mình trước nay đều không cần người khác bố thí, cô chỉ cần nắm bắt mọi cơ hội để nói với mọi người rằng: Khả năng của cô xứng đáng với bất kỳ đãi ngộ nào.

Mặc dù quá trình này có chút rắc rối, nhưng ít nhất là đang tiến triển theo hướng do Du An Lý đề ra.

Cô vừa tiếp tục tìm việc làm thêm kiếm tiền sau khi tựu trường, vừa làm mọi cách nộp hồ sơ du học, đến mùa hè năm sau nếu không có bất ngờ xảy ra thì cô hoàn toàn có thể rời khỏi nơi này.

Nơi này khiến cô vô cùng mệt mỏi, thậm chí là ghét bỏ.

Nhưng mà, định luật Murphy luôn ứng nghiệm vào thời điểm này.

"Nếu lo lắng một tình huống nào đó xảy ra, vậy thì nó càng có khả năng xảy ra."

Du An Lý chưa từng hoài nghi câu này, nhưng cũng chưa từng tin vào những thứ huyền diệu như vậy, rốt cuộc cô chỉ tin tưởng vào chính mình.

Công việc này đối với cô ngoại trừ điều kiện tốt đều không có gì đặc biệt, rốt cuộc sẽ ảnh hưởng đến cô như thế nào, ngay từ đầu cô không thể đoán trước được.

Mà trong quá trình này, cô cũng không sớm "hoàn toàn tỉnh ngộ", sau đó kịp thời rút lui.

Có thể trong thân thể cô còn có chính mình khác, ngay cả khi thanh tỉnh nhìn hết mọi thứ đã diễn ra, nhìn chính mình rơi xuống, cô vẫn thờ ơ, thậm chí còn quạt gió thêm củi.

Nhiều năm về sau Du An Lý nhớ lại trải nghiệm này, rất khó biết được ngày tháng năm địa điểm từng xảy ra bước ngoặt này, cũng khó có thể truy cứu thời điểm mình sa đọa rốt cuộc bắt đầu từ khi nào.

Cô chỉ nhớ bản thân mình đưa ra quyết định thay đổi công việc.

Buổi sáng ở Osaka hôm đó, quyết định của cô có thể dùng "tận nhân sự, quan thiên mệnh" che giấu.

Nhưng những thay đổi cùng thỏa hiệp sau đó, khiến cô không thể bỏ qua đến tột cùng mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế nào.

Du An Lý trước sau nhớ rõ mùa đông năm ấy, cô tạm gác công việc còn dang dở vào buổi sáng một ngày làm việc bình thường, lên "kế hoạch bổ túc" mới với mức độ nghiêm túc xưa nay chưa từng có.

Đây là kế hoạch phụ đạo có mục tiêu được chế tạo riêng, mục đích đã không đơn giản chỉ là giới hạn trong mỗi kỳ thi tiếp theo.

Khi Du An Lý hoàn thành kế hoạch này, thời gian vẫn chưa đến giữa trưa, nhưng cô đã suy nghĩ chờ lát nữa tiếp điện thoại, nếu nói chuyện "sét đánh giữa trời quang" này với người bên kia điện thoại sẽ nhận được loại phản ứng gì.

Mặc kệ là cái gì, đều hẳn là khá buồn cười.

Du An Lý nghĩ đến đây, cũng lười bận tâm những thứ mà mình đã nhận thấy - cùng những thứ đi ngược lại với mục tiêu ban đầu của mình.

Muốn cho người tiêu cực đương đầu với học tập tiếp nhận kế hoạch học tập mới, đối với Du An Lý cũng không dễ dàng gì.

Vốn dĩ tính cách ích kỷ của cô trước nay đều tránh cho bản thân những phiền toái, nhưng đến bây giờ cô mới phát hiện mình vẫn có ngày chủ động đi tìm phiền toái.

Vì có thể thực hiện kế hoạch mà mình dành thời gian cùng sức lực tiến hành thuận lợi, Du An Lý phải quay lại công việc cũ, thử đi vào "con đường thuần hóa" một lần nữa.

Tạm thời không đề cập đến quá trình gà bay chó sủa, chuyện cắt đất đền tiền cũng không chỉ một hai lần. Du An Lý từ trước đến luôn thiếu kiên nhẫn, lúc này lại lấy ra mười phần nhẫn nại, thậm chí còn thể hiện ra mười phần dụ hoặc cùng khen thưởng trước nay chưa từng có, dùng để kích thích tính tích cực học tập của cô gái nhỏ.

Hiệu quả rõ rệt nhưng di chứng để lại cũng rất rõ ràng.

Khi Du An Lý từ trạng thái không thể nói rõ tỉnh lại, cuối cùng cô mới ý thức được mình đã để bản thân đi xa đến mức nào.

Buổi sáng dài đằng đẵng như cơn ác mộng, mang đến cho cô vui sướng tột độ khiến cô không khỏi đắm chìm.

Ai cũng có bản tính là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, Du An Lý cũng không xem nhẹ bản tính này của Tả Nhan, thậm chí còn thêm phần "cậy sủng mà kiêu".

Nhưng cô chưa từng nghĩ một ngày nào đó khả năng tự chủ mà cô tự hào lại bị vô lý bóp chết như vậy.

Ngay cả trong quá trình vụn vỡ này, một chính mình khác vẫn tỉnh táo mà hả hê khi người gặp họa, nói với cô: "Nhìn xem, ngươi cũng chỉ có như vậy."

Du An Lý cảm thấy xấu hổ cùng tức giận, thậm chí là bi thương.

Bởi vì tất cả nỗ lực mà cô đã làm hai mươi năm đến nay đều là để chứng minh cô khác biệt, không giống Du Kỷ, cũng không giống những người đang giãy dụa trong vũng bùn.

Cô bình tĩnh, tự chủ, cường đại, thẳng tiến không lùi.

Nhưng hiện tại những thứ vỡ vụn trên mặt đất, cũng như người đang ngủ trên giường, đều khiến cô phải hoàn toàn nhìn rõ bản thân.

- - Ngươi cũng không có gì đặc biệt, cũng giống như người bình thường.

Người bình thường sẽ mất khống chế, sẽ sa vào dục vọng, sẽ lạc phương hướng, sẽ lần lượt lựa chọn sai lầm, thậm chí có thể là tính xấu không đổi.

Ngươi hoảng loạn chính là "bình thường" sao?

Không phải, điều khiến ngươi hoảng loạn chính là không thể nhìn thấy "bình thường" của mình.

Còn tưởng rằng mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh.

Sau khi từ mớ hỗn độn bình tĩnh lại, Du An Lý nhặt từng kiện quần áo trên mặt đất lên, che khuất chính mình.

Cô có chút không dám nhìn chiếc giường khó coi phía sau, còn có cô gái vô tri nằm trên giường.

Bộ quần áo mùa đông dày nặng không che giấu được bàng hoàng bị người lột sạch cùng mờ mịt của cô, giống như giây tiếp theo, người trên giường tỉnh lại, sẽ dùng đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cô hỏi: "Hóa ra chị là cái dạng này sao?"

Du An Lý nghĩ, cô không thể trả lời "Đúng vậy" hay "Không phải".

Bởi vì cô chưa từng nhìn rõ chính mình như vậy.

Ngươi trong mắt ngươi, không phải là ngươi chân chính.

Con người thật của ngươi trong mắt người khác, chính là buồn cười mà ngươi chưa từng phát hiện ra.

Chuyện này cũng thật đáng sợ.

Lần đầu tiên Du An Lý nghĩ đến từ "trốn thoát", nhưng cuối cùng thì không, cô giống như mang trạng thái bình thường nhất, vừa ngụy trang bảo hộ chính mình, vừa an tĩnh chờ phán xét.

Kỳ thực, kết quả như thế nào đối với cô cũng không có ý nghĩa.

Dù sao mảnh vỡ trên mặt đất cũng không thể nhặt lên hàn gắn lại được.

- - Vốn dĩ cô đã nghĩ như vậy.

Làn nước ấm áp phủ lên vai cô, cảm giác nhột nhạt gặm nhắm kéo đến, quấy nhiễu người đang nhất thời xuất thần.

Như đã nhận ra cô không chuyên tâm, cô gái gặm cổ cô, để lại dấu vết.

Du An Lý vòng qua eo nàng, thị uy nắm lấy nơi yếu ớt của nàng, nhắc nhở nàng cảm giác khi nơi này nóng rát là loại cảm giác như thế nào.

Cô gái thật sự không dám động nữa, chỉ biết gắt gao ôm lấy nàng, nhỏ giọng hô hấp.

Ngón tay Du An Lý búng trong nước, nghe thấy nàng "Tê" một tiếng mới nói, "Chúng ta ước pháp tam chương."

"Cái, cái gì?"

Tả Nhan vẫn còn choáng váng, nhẹ giọng hỏi cô.

Du An Lý thẳng lưng dựa vào thành bồn, kéo nàng ra khỏi người, mặt đối mặt, nhìn rõ mắt nhau.

"Điều thứ nhất, em không được nói với tôi những loại lời này."

Tả Nhan vô thức hỏi: "Là loại lời nào?"

"... Chị muốn em đi."

Du An Lý bắt chước ngữ khí của nàng, nhưng sắc mặt của cô lại quá chói lọi ác liệt.

"Nói loại lời này chính là không có kết cục tốt."