Văn phòng yên tĩnh sạch sẽ rộng thoáng, ánh nắng chiếu xuống từ cửa sổ kính, dán khắp căn phòng.
Mái tóc đen dài xõa tung trên vai như rong biển, giữa hai hàng lông mày sạch sẽ giống như có xuân thủy băng tuyết hòa tan, đôi mắt trong veo.
Tả Nhan đột nhiên tỉnh táo, đưa tay lên vỗ nhẹ vào bàn tay trên đỉnh đầu, cầm văn kiện cùng lịch trình xoay người, ra khỏi văn phòng cũng không quay đầu nhìn lại.
Du An Lý thu tay lại, nhìn bóng lưng nàng vội vàng rời đi, không khỏi nở nụ cười.
Tả Nhan trở lại chỗ ngồi, thần sắc như thường, không làm cho đồng nghiệp xung quanh chú ý - bọn họ cũng không rảnh chú ý đến nàng, tất cả đều vì sắp xếp công việc đột ngột mà sức đầu mẻ trán.
Nàng mở máy tính, mở tập tin trong thư mục, tạo một tập tin điện tử mới.
Nhưng mắt nàng vô thức đặt vào tờ lịch trình.
Kỳ thực, nhìn kỹ, mặc dù mỗi ngày có mấy công việc nhưng làm không quá phức tạp. Chỉ cần nàng không câu nệ, làm từng cái xong cũng có thể tan tầm đúng giờ.
Ai bảo nàng là người nhàn rỗi nhất trong khu văn phòng này làm gì.
Tả Nhan đảo mắt, ném tờ giấy vào ngăn kéo, bắt đầu nhập hồ sơ điện tử.
Nhiệt độ cùng cảm giác của lòng bàn tay tựa như lưu lại trên tóc, nàng gõ bàn phím lộc cộc, bỏ lại tất cả những thứ lung tung ra sau đầu.
Không có việc gì quan trọng hơn đúng giờ tan tầm.
Một khi lấy tất cả ý chí làm một việc, hiệu quả nhất định có thể tăng lên.
Lần cuối cùng Tả Nhan nỗ lực làm việc là lúc viết luận văn tốt nghiệp, tốt nghiệp xong vào làm việc của trường, thuận lợi vượt qua hàng nghìn bài thực tập hàng ngày, liền đại khái thăm dò kịch bản sinh tồn, bắt đầu cuộc sống ăn no chờ chết kéo dài ba năm.
Một nhân viên bình thường nhỏ bé không có cơ hội tỏa sáng, dù có biểu hiện tích cực đến đâu, trong mắt lãnh đạo cũng chỉ là một viên gạch dùng tốt, giá trị cũng giống như những người khác.
Tả Nhan cũng không có tham vọng to lớn, theo đuổi lớn nhất của nàng trong công ty chính là không đắc tội với người khác, không đâm sau lưng, không đánh mất giá trị duy nhất của mình.
Nàng được ăn no mặc ấm không phải lo toan, có thể nói nàng là người có điều kiện sống lý tưởng nhất.
Đáng tiếc tất cả đều bị phá hủy trong tay nữ nhân Du An Lý kia.
- -Cũng giống như hai kỳ nghỉ hè quý giá nhất trong cuộc đời nàng.
Sau khi tan tầm, Tả Nhan đúng giờ thu thập đồ đạc, tắt máy tính, cầm túi xách đi ra ngoài.
Hôm nay, hiếm khi có nhiều người còn ở lại tăng ca. Nàng không biết công việc của bọn họ vẫn chưa làm xong, hay "đề án" từ trên trời rơi xuống vẫn chưa làm xong.
Tả Nhan đi đến trước thang máy, vươn tay ấn nút, đứng tại chỗ vừa đợi thang máy, vừa khẽ ngâm nga một bài hát.
Mặc dù hôm nay nàng còn không thể có thời gian làm việc riêng, nhưng hiện tại tâm tình của nàng rất tốt.
Chỉ cần nàng nghĩ đến việc sau này những người kia sẽ bị Du An Lý tra tấn thành bộ dáng gì, nàng liền không khỏi cao hứng.
- - Cùng tôi trầm luân đi, các đồng chí thân ái.
Ưu điểm của việc tan tầm đúng giờ chính là có thể lảng vảng trong giờ cao điểm của tàu điện ngầm, thoải mái ngồi trở về nhà.
Đây chính là lý do tại sao Tả Nhan tiếc mất công việc này.
Hiện tại công việc đáng tin cậy sáng đi chiều về quá khó tìm, nàng vẫn không muốn bước vào giai đoạn lấy mệnh kiếm ăn quá sớm.
Sau khi mua một hộp cơm từ cửa hàng tiện lợi như thường lệ, Tả Nhan cầm theo đồ của mình trở về nhà.
Nàng đi tắm, thay quần áo, dùng lò vi sóng hâm nóng thức ăn đã mua từ cửa hàng tiện lợi, chuẩn bị ăn cơm.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, Tả Nhan đặt cơm nóng xuống, đi tới nghe điện thoại.
Nhân viên chuyển phát nhanh mà nàng đặt trước đã đến lấy hàng.
Tả Nhan bảo nhân viên chuyển phát nhanh đợi ở dưới lầu căn hộ, vội vàng về phòng ngủ lấy mấy bộ quần áo ra, gấp từng cái bỏ vào túi, sau đó thay giày, cầm điện thoại và chìa khóa, đi xuống lầu.
Căn hộ bên cạnh đã bỏ trống từ lâu, cửa mở, Tả Nhan đi qua không thể không liếc nhìn một cái, nàng nhìn thấy một đống hộp các-tông xếp chồng lên nhau ở cửa, có chút kinh ngạc thu hồi tầm mắt, đi vào thang máy.
Hai căn hộ trên tầng này đều cùng một chủ nhà, trước đó, một nữ đồng nghiệp trong công ty muốn thuê nhà, nhờ Tả Nhan hỏi giúp, chủ nhà cũng nói căn hộ này trang hoàng lại sẽ là của hồi môn cho con gái, sao hiện tại lại đột nhiên cho thuê?
Sau khi thang máy đến tầng trệt, Tả Nhan lấy lại tinh thần, ôm đồ đi ra ngoài.
Nhân viên chuyển phát nhanh cũng xem như có quen biết nàng, bởi vì nàng thường xuyên không nhịn được mua những thứ không dùng đến, ngày hôm sau nhận được sẽ hối hận, trực tiếp xin không nhận hàng, để nhân viên chuyển phát nhanh hợp tác đến đây lấy hàng về.
Tiểu ca chuyển phát nhanh vẫn luôn phụ trách khu vực này, nhìn thấy nàng chỉ ngượng ngùng cười cười, không hỏi gì, nhận đồ của nàng liền nhanh chóng bắt đầu đóng gói.
Tả Nhan có chút xấu hổ, nói: "Phiền toái anh a."
Tiểu ca chuyển phát nhanh cười nói: "Không sao, được rồi, cô trả tiền cước phí chuyên chở hậu trường là được."
Hắn có nước da ngăm đen, cao cao gầy gầy, nam tính hơn đa số nam nhân ở phương Nam, đứng trước mặt Tả Nhan cảm thấy có chút áp bách.
"Cảm ơn."
Tả Nhan gật đầu, xoay người trở về khu chung cư.
Nam nhân phía sau nàng đặt gói hàng trở lại xe, quay lại nhìn theo bóng lưng của nàng.
Tả Nhan đã quen với loại tầm mắt này.
Thời điểm đến đây học đại học, lợi thế chiều cao của nàng với hầu hết các cô gái quá mức rõ ràng, khiến nàng đi đến đâu đều không tránh khỏi ánh mắt đánh giá.
Dáng người cao gầy mặc cái gì cũng sẽ không khó coi, hơn nữa gương mặt nàng lớn lên càng xuất chúng, suốt bốn năm đại học người bị nàng từ chối hay theo đuổi hai tay cũng không đếm hết.
Mặc dù cuộc sống của nàng sau khi tốt nghiệp ngày càng trở nên khó khăn, cả ngày đều để mặt mộc mặc quần áo bình thường, lại vẫn không thể tránh khỏi hấp dẫn một vài thẳng nam chỉ nhìn vào khuôn mặt.
Cũng may tất cả thông tin chuyển phát nhanh của nàng đều viết bằng bút danh, còn không chớp mắt dùng cái tên là Lưu tiên sinh với người giao cơm hộp, ghi chú viết một câu "Treo trên cửa là được rồi", như vậy đỡ rắc rối cũng tránh nguy hiểm.
Người phiêu bạt trên giang hồ, dù sao cũng phải động não.
Tả Nhan đi ra khỏi thang máy, tay cầm điện thoại và chìa khóa.
Khi đi đến cửa nhà, nàng nghĩ về hộp cơm trên bàn ăn - trời lạnh như vậy, có lẽ đã nguội mất rồi.
Cánh cửa bên phải đang rộng mở, tiếng chiếc hộp sột soạt càng ngày càng tiến gần, Tả Nhan nhìn thời gian trên điện thoại, thầm cầu nguyện vị hàng xóm mới sẽ không làm quá muộn, bởi vì hiệu quả cách âm của căn hộ này không tốt lắm, mà phòng ngủ của nàng cùng căn hộ này chỉ cách một bức tường.
Nhưng trong lòng nghĩ là một chuyện, ngoài mặt lại là một chuyện khác.
Tả Nhan nhanh chóng chuyển sang chế độ xã giao, vẻ mặt hiền lành, đi tới cửa thì dừng lại, nói, "Xin chào, tôi ở cách vách..."
Nữ nhân ôm một chồng sách vừa từ sàn nhà đứng lên dậy, nghe thấy thanh âm, quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt của Tả Nhan.
"Xin chào."
Du An Lý bình tĩnh trả lời.
Tả Nhan đột nhiên lùi lại một bước, nhìn lên số nhà trên cửa.
Là 1101 không sai.
Một đêm này thật đúng là gặp quỷ.
Đầu óc Tả Nhan vẫn chưa khởi động lại thành công, mũi của nàng cũng chưa từng bị đình trệ, cho nên nàng đột nhiên không hề phòng bị ---- ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.
Thật là kỳ quái, sau bảy năm, nàng vẫn có thể nhớ kỹ mùi vị này là thế nào.
Du An Lý vẫn đang mặc chiếc áo len cổ tròn màu xám, cô đang cầm quyển sách, nhìn biểu cảm của Tả Nhan, đột nhiên nói: "Em ăn cơm chưa?"
Tả Nhan nghĩ đến cơm tối trên bàn, vô thức gật đầu: "Ăn rồi."
Du An Lý cười một tiếng, hỏi: "Còn ăn được không?"
"... Hẳn là còn ăn được."
Tả Nhan ngửi thấy mùi hương hấp dẫn kia, vừa lơ đãng đã nói ra những lời trong lòng.
Sau khi phản ứng lại, nàng xấu hổ đến mức muốn lập tức chạy nhanh về phòng, khóa cửa lại.
Nữ nhân cầm sách không nói gì, cô bước đến giá sách nhỏ bên cạnh ghế sô pha, xếp lại từng cuốn sách.
Tả Nhan đứng ngoài cửa, đang do dự không biết nên tìm cớ trốn đi trước hay không, người bên trong nhìn về phía nàng.
"Vào đi, sàn nhà chưa lau, không cần đổi giày."
Cơ hội đã đi qua, nếu lúc này lui ra ngoài, khí thế lập tức thua.
Đáy lòng Tả Nhan thầm "Tsk" một tiếng, phải trả lời: "Vậy quấy rầy."
Cách bài trí của căn hộ này khác với căn hộ nàng đang ở.
Rõ ràng là diện tích như nhau, nhưng thiết kế nội thất bên này hiệu quả lợi dụng diện tích thực dụng, khiến nội thất nhà dưới 60m2 thoạt nhìn rộng rãi như căn nhà 80m2.
Nhà bếp đang mở, một quầy bar dùng để ngăn cách giữa phòng bếp và phòng khách, Tả Nhan liếc sang bên cạnh thấy nồi cà ri bốc khói nghi ngút, mùi hương tỏa ra từ đó.
Đây là món cà ri vàng cay yêu thích của nàng, nhưng nàng không thể tự mình làm được, rõ ràng là dùng cùng một nhãn hiệu bột cà ri, nhưng khi nếm thử lại có cảm giác thiếu thứ gì đó.
Khi mới tốt nghiệp, nàng không phải chưa từng nếm thử món mình tự làm, nhưng nàng sớm hiểu ra ----có một số việc thực sự không cần miễn cưỡng.
Du An Lý trở lại bếp, vặn vòi nước, rửa tay rồi nói: "Nhà chưa sắp xếp tốt nên chỉ nấu cà ri với cơm thôi, trong tủ lạnh có đồ uống, em tự lấy đi."
Tả Nhan đứng tại chỗ, vốn đang có chút khắc chế ngượng ngùng, nhưng ngữ khí cùng biểu cảm của Du An Lý quá tự nhiên, ngược lại làm nàng cảm thấy rất không thoải mái.
Nàng đói, ăn cơm trước lại nói.
Là lãnh đạo, mời cấp dưới ăn cơm chẳng phải là rất bình thường sao?
Tả Nhan liền thật sự không khách khí bước đến tủ lạnh đã bài trí sẵn trong bếp, mở mắt ra nhìn.
Có rất nhiều đồ ngon nhưng đều là đồ uống nóng, làm nàng có loại cảm giác bị lừa.
- - Tủ lạnh không có đồ uống lạnh còn có giá trị gì!
"Trời lạnh, uống ít đồ lạnh một chút."
Du An Lý giống như nghe được trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, vừa tắt lửa vừa nói.
Vừa nói cô vừa nhìn sang hỏi: "Em còn chưa hết kinh nguyệt đúng không?"
Tả Nhan mới vừa mắng thầm một câu "Chị quản được à", nghe thấy những lời này suýt chút nữa đã không cầm chắc ly trà sữa trên tay.
Nàng đóng cửa tủ lạnh, xoay người cầm lấy một chiếc cốc bên cạnh máy uống nóng, làm như không nghe thấy xé gói trà sữa trên tay.
Du An Lý không nói thêm lời nào, rửa sạch hai cái đĩa và thìa, dọn cơm, đổ một thìa cà ri và khoai tây hầm lên đĩa, sau đó cầm hai cái đĩa bước đến quầy bar nhẹ nhàng đặt xuống.
Cuối cùng Tả Nhan cũng bình tĩnh lại, cho sữa bột và túi trà vào cốc, bẻ một nửa viên đường ném vào. Mặc kệ cách pha trà sữa đúng hay sai, liền cầm cốc lên đi lấy nước.
Nhưng nàng tìm nửa ngày vẫn không hiểu cách xả nước nóng.
Một bàn tay vươn ra từ phía sau nàng, cổ tay áo màu xám lộ ra cổ tay trắng nõn, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ.
Du An Lý cong ngón trỏ câu nút xả nước ra, bắt chéo tay còn lại cầm lấy cốc của nàng, lấy nước nóng.
Sương trắng khuếch tán trong không khí, mờ mịt cả một vùng trước mặt.
Tả Nhan bị cô vòng ở trước ngực, giống như được ôm từ phía sau.