Trước khi rời Washington, Karl từ trước đến nay luôn vắt chày chảy ra nước đã đề nghị một hợp đồng mới.
Những điều khoản trên đã là đãi ngộ cao nhất mà hắn có thể đề ra.
Cho dù thế giới bên ngoài nghĩ gì về Karl, bên này đều giữ lập trường hắn là cấp trên không tồi, Du An Lý cũng không nghi ngờ điểm này.
Nhưng cô vẫn uyển chuyển từ chối hợp đồng mới.
"Cô vừa mới mất đi cơ hội mà đối với cô là cơ hội tốt nhất."
Carl rất ít khi lộ ra biểu tình không vui như vậy, hắn luôn bày ra gương mắt tươi cười đối đãi với mọi người, bởi vì hắn cảm thấy mình không cười thoạt nhìn giống như quá cổ hủ, sẽ khiến người ta có khoảng cách.
Nhưng Du An Lý vẫn duy trì trầm mặc, mặc dù cô biết cứ như vậy sẽ chọc giận hắn.
"Nói cho tôi biết, tôi còn chưa nghe nói tên của công ty cho cô đãi ngộ, nếu không tôi sẽ không chấp nhận chuyện này."
Khi nói câu này, tâm tình của Karl đặc biệt thấp, đặt ly cà phê xuống, thậm chí còn phát ra thanh âm giòn giã.
Du An Lý cấp cho hắn một mặt xin lỗi, bởi vì nói đúng ra, cô đã phản bội hắn.
Ngay cả khi nơi này cũng không nói về "ước mơ" cùng " tin tưởng".
Cuối cùng, Du An Lý cũng không đưa ra câu trả lời làm hài lòng hắn, chỉ không nói một lời lấy đồ của mình, đi ra khỏi văn phòng giữa một mảnh mắng bằng tiếng Trung của Karl.
Phải rời đi một nơi mà mình dùng toàn bộ tâm huyết phấn đấu 5 năm rất khó.
Du An Lý cũng không phải thực sự thờ ơ như vậy.
Không phải cô không hiểu mình đã đánh mất một cơ hội tốt nhất - đây là thứ mà cô khát khao muốn nhất khi sống trong một tòa nhà đang xây dở.
Nhiều năm trước cô đã làm chuyện tương tự một vài lần.
Cho nên, cô hiểu rõ hậu quả hơn bất cứ ai, mà cô cũng có dũng khí gánh vác.
Có thể 23 tuổi chính mình đưa ra lựa chọn gì cũng sẽ có do dự, mắc sai lầm, thậm chí là hối hận.
Nhưng đó là cái vốn để người trẻ tuổi mắc sai lầm, thời gian sẽ luôn cho họ cơ hội để bắt đầu lại.
Hiện tại cô sắp 32 tuổi, sớm đã không còn cái vốn như vậy.
Nhưng cô vẫn đánh cược tất cả những gì mình có, đặt cược vào một trò chơi mà không ai hiểu được.
Dù sao có tệ đến đâu cũng sẽ không tệ hơn hiện tại.
Nụ hôn xa cách nhiều năm còn đau hơn nụ hôn đầu.
Du An Lý nếm đến vị ngọt ngào của gỉ sắt, có chút bất đắc dĩ phát hiện chuyện mình từng lo lắng nhất đã xảy ra.
- - Cũng may không phải môi cô bị vỡ.
Vốn dĩ độ ấm cùng xúc cảm không hề cảm thấy xa lạ, tựa hồ đã đẩy nhanh quá trình hợp nhất trong trò khôi hài vô thưởng vô phạt này.
Hoặc là, vốn dĩ hai người vẫn hợp nhau như đã từng.
Du An Lý ngẩng đầu lên, hãm sâu dưới cái gối ký ức, nửa người bị nàng quấn lấy.
Nửa còn lại bị người có chút thiếu kiên nhẫn bao phủ, từ trán đến chóp mũi, sau đó đến giữa môi.
Quỷ tham lam vẫn trước sau như một.
Không, cũng có chút thay đổi.
Trở nên khẩu thị tâm phi hơn.
"Đau."
Nàng rút đôi môi bị rách ra, nhỏ giọng oán giận trong hô hấp triền miên.
Du An Lý rụt cổ, ngữ khí bình tĩnh nói: "Vậy ngủ đi."
Vừa nói xong, cô vừa định quay đầu, người phía trên liền nhanh chóng ôm đầu cô, lại hôn cô lần nữa.
Du An Lý khẽ cười một tiếng, bị nàng oán giận mà chặn mọi thanh âm.
Thân ảnh dưới ánh đèn ngủ lay động, hương thơm nhàn nhạt câu lấy mái tóc mềm mượt xõa ra bên gối.
Du An Lý nửa híp mắt, nắm chặt lấy vai nàng. Lúc này, cô còn phân ra tâm tư suy nghĩ ---
Người không chịu được dụ hoặc như vậy, không ăn chút đau khổ thì học không thông minh.
Tả Nhan "Tsk" một tiếng, đưa tay lên sờ, cuối cùng cũng nhớ ra bây giờ môi mình là cái bộ dáng gì.
Nàng nhịn xuống xúc động muốn liếm môi, chui đầu ra khỏi chăn, đưa tay chạm vào chiếc gối gần đó, muốn tìm điện thoại soi qua camera.
Ánh nắng bên ngoài lọt vào qua các khe hở trên rèm, chiếu một tia sáng vào chăn bông.
Thời tiết tốt như vậy, rất thích hợp ngủ thêm một giấc nữa.
Tả Nhan nghĩ, sờ soạng trên giường, sau đó thuận lý thành chương trêu chọc người đang ngủ bên cạnh.
Sự thật đã chứng minh một số vấn đề sẽ không biến mất theo thời gian, mà có thể trở nên nghiêm trọng hơn.
Du An Lý còn không có mở mắt ra, giơ tay nắm lấy bàn tay đang sờ tới sờ lui.
"Em không mệt thì xuống chạy bộ buổi sáng đi."
Thân thể nhỏ bé của Tả Nhan đột nhiên cứng đờ, nhớ lại cảm giác bị đè nặng cùng vui sướng sau khi bị ép ra khỏi đường chạy tối qua, cả người lại trở nên thành thật.
"Thể lực kém như vậy, buổi tối chạy thêm hai vòng, cũng đừng ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy."
Thanh âm vẫn vô lực, nhưng ngữ khí không thể phủ nhận.
Tả Nhan: "..."
Không phải, thêm luyện tập không tính, như thế nào lại bắt đầu cắt xén khẩu phần ăn?
Thời điểm chị câu dẫn tôi cũng không phải thái độ này!
Tả Nhan cảm thấy bi phẫn xưa nay chưa từng có.
Nàng lợi dụng tư thế Du An Lý nắm cổ tay mình, kéo cánh tay cô lại, kéo người đang nằm lên trên người mình, một tay khác nhân cơ hội ôm lấy eo cô.
Sau khi bắt được, lá gan của Tả Nhan cũng trở nên lớn hơn, thấp giọng nói bên tai cô: "Một vòng, đồ ăn vặt giảm đi một nửa, nếu có thêm đồ ăn vặt liền không bàn nữa."
Bốn chữ cuối cùng mang hàm ý uy hiếp.
Du An Lý cũng không mong đợi nàng sẽ có bao nhiêu tiền đồ.
Cô dùng tay còn lại giữ móng vuốt không an phận trên eo, mở mắt ra đối diện với ánh mắt của nàng.
Tả Nhan lạnh sống lưng, đột nhiên không biết rốt cuộc cô ngủ có đủ giấc hay không.
Trước kia căn bản quá nửa tiếng đồng hồ là an toàn, nhưng hiện tại đã gần một giờ, sao còn mang bộ dáng muốn ăn thịt người như vậy?
Du An Lý kéo kéo khóe môi hỏi: "Tay em không mỏi sao?"
Tả Nhan nhanh chóng buông ra, làm bộ như không hiểu nói: "Không phải chị hẹn người lắp camera cùng còi báo động sao? Bọn họ sắp tới rồi, mau rời giường đi."
Du An Lý ngáp một cái, nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Em đi đi, tôi không muốn dậy. "
Tả Nhan thật lâu không nói nên lời, rốt cục xuống giường đi tìm quần áo của chính mình rơi rải rác, run rẩy mặc vào.
Trong phòng ngủ có hệ thống sưởi, khá ấm, nhưng kém hơn người trong chăn nhiều.
Tả Nhan mặc quần áo vào, liếc mắt nhìn người trên giường, lại thấy cô thật sự đã ngủ say nên chỉ có thể nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Cũng không biết làm thế nào mấy ngày trước lại có thể dậy sớm như vậy.
Nàng đi vào phòng tắm, lấy bàn chải đánh răng ra chuẩn bị đánh răng, nhưng đột nhiên dừng lại động tác.
Nữ nhân Du An Lý này, sẽ không phải mấy ngày trước đều là giả vờ đấy chứ?
Cái gì bữa sáng tình yêu, cái gì dùng xe chuyên dụng đưa đón đi làm tan tầm, cái gì buổi trưa mang mình ra ngoài ăn đồ Nhật đắt tiền cùng nhà bếp tại gia...
Nhìn lại hôm nay đừng nói đến bữa sáng, thậm chí còn chưa rời giường!
Tả Nhan vừa rửa mặt vừa cẩn thận suy nghĩ, càng nghĩ nàng càng cảm thấy mình bị lừa.
Từ ngày đầu tiên Du An Lý xuất hiện, đến tất cả những gì cô làm và nói trong khoảng thời gian này, kết hợp với những kinh nghiệm trước đó, Tả Nhan còn cái gì không hiểu.
Nữ nhân Du An Lý này thật là quá nham hiểm, một bụng ý nghĩ xấu, tâm tư lại thâm, thậm chí kỹ năng diễn xuất còn có thể trực tiếp đi lấy thưởng, lúc này mới về nước không quá một tuần lại làm ra nhiều chuyện như vậy, mỗi một chi tiết đều dẫn nàng vào miếng mồi.
Nhưng nàng thực sự đã cắn câu.
Bảy năm a.
Hơn bảy năm a.
Mấy năm nay nàng đã gặp nhiều đòn hiểm của xã hội, thế nhưng không làm cho nàng thông minh hơn một chút, lại ngã chổng vó rơi vào hố tương tự.
Ruột gan Tả Nhan đều hối hận, hận không thể lùi lại thời điểm trước khi cởi quần áo. Nếu có quay lại một lần, nói cái gì nàng đều sẽ không lên giường của Du An Lý.
Không đúng, phải nên lùi về phía trước nữa, ít nhất là khi rời khỏi đồn cảnh sát.
Khi đó, mình nên tùy tiện tìm một khách sạn nghỉ lại một đêm, loại trừ khả năng "phạm sai lầm" từ căn nguyên.
Chuông cửa vang lên, Tả Nhan lau mặt, tắt vòi nước, đi ra khỏi phòng tắm, nhìn ra ngoài hành lang.
Ở cửa có hai nam nhân mặc quần áo lao động có viết tên công ty.
Tả Nhan đã có bóng ma tâm lý, để bọn họ khai báo thông tin cùng thời gian đặt hàng, sau khi khớp tất cả các mặt hàng, bọn họ mới được phép cài đặt giám sát cùng chuông báo động trên cửa.
Cần phải lắp một số bộ phận sau cánh cửa, khi Tả Nhan định mở cửa cho bọn họ, nàng nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra.
Nàng vô thức nhìn lại, thấy người đi ra chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, nàng vội vàng đi tới, đẩy người kia vào phòng ngủ, dùng sức đóng cửa lại.
"Mặc quần áo vào."
Tả Nhan nhỏ giọng cảnh cáo cô trước khi quay lại hành lang mở cửa cho người bên ngoài.
Động tác của hai người kia rất lưu loát, chỉ trong vài phút đã lắp đặt các bộ phận phía sau cánh cửa xong, cho nàng biểu thị chút thao tác, giải thích tất cả những vấn đề cần chú ý.
Khi cửa phòng ngủ mở ra lần nữa, bọn họ đã rời đi.
Tả Nhan đóng cửa lại, dựa vào tủ giày, nhìn người đã mặc quần áo đi ra, nói: "Không biết, tôi còn tưởng chị mới là khách ở đây."
Trên mặt Du An Lý còn mang theo cơn buồn ngủ sau khi tỉnh dậy, nghe vậy chỉ quét mắt nhìn nàng một cái, đi thẳng vào phòng tắm, bắt đầu rửa mặt.
Tả Nhan vốn dĩ trào phúng cô lại vô cùng tức giận, nàng bước đến cửa phòng tắm, nhìn người đang rửa mặt bên trong, nói: "Chị nhìn chị xem, đều không có một chút tự giác, còn nghĩ nơi này là nước ngoài sao? Mặc ít như vậy đi ra ngoài."
Du An Lý bóp kem đánh răng, thản nhiên nói: "Tôi mặc nhiều một chút người khác sẽ không nhìn sao?"
Sao Tả Nhan có thể không biết đạo lý này, nhưng vẫn bị một câu này làm nghẹn đến hoảng.
"Rõ ràng chị biết tôi đang nói gì."
Du An Lý ngáp một cái, ngữ khí nhàn nhạt trả lời: "Tôi còn biết hiện tại em đang tìm lý do cãi nhau."
Tả Nhan bị nghẹn, trừng mắt nhìn không nói nên lời.
"Tốt nhất là có thể cãi nhau đến long trời lở đất, cả đời không qua lại với nhau, như vậy em mới có thể thuận lý thành chương chạy trốn."
Du An Lý nhìn mình trong gương, trên khuôn mặt mệt mỏi lộ ra nụ cười nhẹ, giống như một loại chế giễu.
"Đều thủ đoạn cũ của nhiều năm trước."
"Ai... ai muốn chạy trốn?"
Tả Nhan mạnh miệng nói, nhưng rõ ràng vừa rồi đã mất tự tin.
Du An Lý nhìn nàng một lúc lâu, sau đó thu hồi tầm mắt khỏi gương, quay lại đối diện với ánh mắt né tránh của nàng.
"Tôi xin nhắc nhở em một chút, bảy năm trước em theo đuổi tôi như thế nào?"