Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 33




Thời gian người từ đồn cảnh sát đến hiện trường ngắn hơn dự kiến.

Có lẽ là bởi vì tình huống của vụ án vừa nhìn đã rõ ràng, người chuyển phát nhanh bị bắt cũng thành thật giải thích toàn bộ quá trình, cảnh sát đến thu thập chứng cứ, yêu cầu chuẩn bị một số tài liệu cần cùng những việc cần chú ý, sau đó vội vàng rời đi.

Sau khi Tả Nhan đưa người xuống lầu, nàng không khỏi cảm thấy trên người nổi da gà.

Với tư cách là đương sự, nàng phải quay lại hiện trường để tường thuật tình huống, mặc dù Du An Lý đi cùng nàng nhưng suốt quá trình nàng đều rất không thoải mái, đặc biệt là khi nàng chui vào tủ để tường thuật, chỉ vài phút ngắn ngủi cũng làm nàng thiếu oxy đến buồn nôn.

"Bọn họ cũng rất vất vả, thoạt nhìn như cả đêm không ngủ."

Tả Nhan thuận miệng tìm đề tài, chuyển hướng sự chú ý của mình.

Du An Lý cùng nàng trở lại thang máy, vừa ấn số tầng vừa nói: "Nếu em thực sự cảm thấy không thoải mái, vậy cuối tuần này đi tìm căn hộ khác đi, đổi đến nơi có an ninh tốt một chút."

Tả Nhan biết từ trước đến nay cô luôn rất nhạy bén, nghe vậy cũng chỉ dừng một chút, sau đó trả lời: "Tôi cũng đã nghĩ tới chuyện này, nhưng mà, trên hợp đồng có viết, tiền thuê và tiền đặt cọc tôi đã trả không thể được hoàn trả. Cho nên cứ như vậy đi."

Số tiền này đối với nàng không phải nhỏ, nàng vẫn không thể lãng phí một cách vô ích, sau đó lại tiêu tiền đi thuê căn hộ mới.

Mặc dù ba năm làm việc nàng không thực sự tiết kiệm được một xu nào, nhưng số tiền đó đều được dùng trong trường hợp khẩn cấp.

Thời gian khác nhịn một chút sẽ đi qua.

Sau khi thang máy đến tầng, Du An Lý đi phía sau nàng nói: "Về mặt này, em đã thay đổi rất nhiều."

Tả Nhan xem như cô đang khen mình.

Du An Lý lấy chìa khóa ra mở cửa, khi hai người bước vào cửa, cô lại nói: "Căn nhà tôi mua vẫn còn đang sửa sang. Khi nào ở được, tôi có thể cho em thuê một phòng."

Tả Nhan vừa mới đổi giày, nghe xong câu này liền sửng sốt.

"Chị mua nhà? Chị mới trở về bao lâu a?"

Nàng hoàn toàn không để ý nửa câu sau, cũng không biết là cố ý hay vô ý.

Du An Lý nhìn nàng một cái, thần sắc bình tĩnh trả lời: "Tôi mua trước khi về nước, tôi vẫn luôn chú ý đến thị trường trong nước, nhìn thấy cái nào phù hợp thì nhờ bằng hữu làm thủ tục giúp."

Bằng hữu.

Tả Nhan không khỏi nhấm nháp kỹ hai chữ này.

Du An Lý đã ở nước ngoài bảy năm, còn có thể có bằng hữu cái gì ở trong nước sao?

"Tô tiểu thư thực sự rất tốt."

Tả Nhan kỳ quái nói, xỏ dép lê bước đến ghế sô pha.

Du An Lý đang định đi phòng bếp rửa tay, nghe được lời này liền nghiêng thân đi tới, nhìn nàng hỏi: "Em nói Tuyết Nhã?"

Nghe thật thân thiết.

Tả Nhan ngồi xuống ghế sô pha, lấy điện thoại ra mở khóa, không để ý đến cô.

Du An Lý thu hồi tầm mắt, đi vào phòng bếp, vặn vòi nước rửa tay.

Phòng bếp được ngăn cách với phòng khách bằng một quầy bar, cô tắt nước rồi lấy giấy lau tay.

"Mặc dù tôi không biết em sinh khí vì cái gì, nhưng nhà của tôi không phải Tuyết Nhã giúp, cậu ấy cùng tôi về nước, trước đó cũng không ở trong nước."

Tả Nhan thực sự cảm thấy không giải thích câu này cũng còn tốt, một khi giải thích liền có thể làm người tức chết.

"Ai sinh khí? Tôi thực sự cảm thấy cô ấy rất tốt, ôn nhu hào phóng, người lại còn xinh đẹp. Nếu tôi là phú bà, tôi liền theo đuổi cô ấy."

Nàng nói, kéo cái gối đằng sau, đặt lên trên bụng, quay đầu đi nhìn ra cửa sổ sát đất.

Du An Lý phát hiện lần này tính tình nói không lựa lời của nàng vẫn chưa thay đổi.

"Em muốn theo đuổi cậu ấy e rằng chỉ có tiền còn chưa đủ."

Du An Lý vừa nói vừa rót hai ly nước đặt lên bàn trà.

Cô ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Tả Nhan nói: "Còn phải đi phẫu thuật chuyển giới."

Tả Nhan lập tức nhìn sang, mặt đầy khiếp sợ.

"Sao lại như vậy!"

Du An Lý uống một ngụm nước, cầm cốc nói: "Nhưng làm phẫu thuật cũng muộn rồi. Theo tôi được biết, cậu ấy về nước là để kết hôn."

Tả Nhan nghe xong những lời này, vô cùng đau lòng mà ôm ngực.

"Phí phạm của trời a, trên thế giới này căn bản không có nam nhân nào xứng đáng với cô ấy a!"

"Cho nên..."

Du An Lý đặt cốc nước xuống, nhìn nàng hỏi: "Em vừa mới sinh khí cái gì?"

Tả Nhan tránh khỏi tầm mắt của cô, cầm cốc nước trên bàn lên, vẻ mặt không quan trọng, nói: "Tôi đã nói là tôi không có sinh khí."

Ánh mắt Du An Lý vẫn ở trên mặt nàng, nhìn chằm chằm khiến nàng có chút đứng ngồi không yên.

Tả Nhan không khỏi nhích người sang một bên, nàng tự giác che giấu động tác, nhưng giây tiếp theo nàng đã bị người bên cạnh kéo cổ tay.

Du An Lý nhẹ nhàng kéo nàng, kéo cả người nàng đến trước mặt cô.

Trong đầu Tả Nhan vang lên hồi chuông báo động, nàng từ bỏ rút lui, lắp bắp hỏi: "Làm, làm gì?"

Du An Lý nắm lấy tay trái của nàng, tiến lại gần nàng một chút.

Tả Nhan muốn thu lại, nhưng Du An Lý không chịu buông ra, nàng cũng không thể kéo ra khoảng cách.

Tay áo len bị ngón tay nắm lấy kéo xuống, lộ ra toàn bộ bàn tay.

Ánh mắt Du An Lý từ khuôn mặt của nàng dời đi, đặt trên tay trái của nàng.

"Tối hôm qua tôi đã muốn hỏi."

Tả Nhan nhìn theo ánh mắt của cô, sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út bên trái của mình, mớ hỗn độn trong tâm trí nàng đột nhiên trở nên bế tắc.

Du An Lý nhẹ giọng nói:

"Chiếc nhẫn này, không phải lúc chia tay em đã vứt đi rồi sao?"

Loại quà tặng này, trước nay điều quan trọng nhất không phải là hình thức, mà là từ hình thức nhìn người tặng đến tột cùng có bao nhiêu tâm tư.

Những suy nghĩ này là điều mà người nhận quà quan tâm nhất.

Nhưng trước 24 tuổi, Du An Lý không có khái niệm rõ ràng một thứ như vậy.

Bởi vì cô có rất ít kinh nghiệm nhận quà.

Không phải vì cô thiếu ưu ái trong quá trình trưởng thành, mà kỳ thực cô đã nhận được tất cả tình yêu thương của một nữ nhân.

Mà nữ nhân này, sau khi đưa cô đến nhân gian đầy khó khăn, lại rời bỏ cô đi.

"... Cho đến khi cái chết chia cắt chúng ta."

Một lời thề được sử dụng cho ái nhân, thường thường được ứng nghiệm trong huyết thống của người thân.

Lúc đó Du An Lý đã hiểu, chỉ có cái chết mới là dấu chấm hết cho cô.

Ngoại trừ cái chết đều không có bất cứ thứ gì có thể đánh gục cô.

Sau sáu năm Du Kỷ qua đời, Du An Lý cũng đều tin tưởng vững chắc như vậy.

Cho nên, cô không quá lo lắng về học phí đắt đỏ, cũng không bị vô số công việc bán thời gian cùng những cuộc quấy rầy vô tận làm cho suy sụp.

Ăn cơm thừa canh cặn nhất, sống trong căn nhà thuê rẻ nhất, mặc quần áo vỉa hè ở các quầy hàng đẩy mạnh tiêu thụ nhất, nhận học bổng cao nhất, đọc những cuốn sách mà người khác thấy nhàm chán tẻ nhạt nhất.

Mỗi ngày của cô chính là như vậy.

Nhưng Du An Lý không cảm thấy thống khổ.

Có lẽ khả năng cảm nhận thống khổ của con người đều xuất phát từ cảm tình, mà cảm tình của cô chỉ dành cho Du Kỷ, sau khi Du Kỷ chết thì cảm tình của cô cũng biến mất.

Khi sự hiện diện của thống khổ trở nên cực kỳ nhỏ bé, vậy thì người có thể làm được nhiều hơn thế.

Dù có bao nhiêu khó khăn.

Cô nhận được thư mời đầu tiên từ Đại học Prion vào năm học năm thứ hai.

Tất cả các tài liệu cô gửi qua thư đều được công nhận. Giáo sư khen ngợi khả năng của cô trong email, nhưng cuối cùng lại uyển chuyển nói với cô rằng --- sơ yếu lý lịch này không đủ tư cách nhận học bổng toàn phần.

Không đủ ở nơi nào, kỳ thực bên kia cũng không nói rõ, Du An Lý cũng rõ ràng.

GPA (Theo thang đo của Hoa Kỳ) và RANK của cô không có vấn đề gì, nhưng một trường đại học Ivy League xuất sắc không bao giờ chỉ coi trọng điểm thi của sinh viên.

Khả năng đọc sách cùng khả năng toàn diện là hai khái niệm.

Chưa kể, xét về gia thế, cô chẳng có lợi thế gì cả.

Nhưng Du An Lý không bỏ cuộc.

Những ngày cuối đại học, cô không ngừng làm phong phú bản lý lịch của mình, dù khen thưởng cùng vinh dự có khó lấy đến đâu, đối với cô chỉ là một khối đá kê chân, giúp cô vươn lên càng cao thì càng có nhiều người nhìn thấy.

Nhưng cùng lúc đó, cô phải làm thêm nhiều công việc bán thời gian để duy trì chi phí. Nhiều đối thủ cùng cấp lọt vào top 100 công ty thông qua nhiều con đường khác nhau, nhưng cô chỉ có thể từ bỏ phần thưởng "kinh nghiệm làm việc" bằng điểm, chọn hướng mà mình chắc chắn nhất.

Nhưng cuối cùng, thực tế chứng minh việc sử dụng điểm mạnh và tránh điểm yếu trong vấn đề này chính là vô nghĩa.

Hai chữ "năng lực toàn diện" lần lượt trở thành nhãn hiệu trả lại trên người cô, cho đến khi tốt nghiệp đại học, cô mất đi ưu thế duy nhất còn lại cũng không thể tiến thêm một bước.

Nếu không còn cách nào vậy thì đổi cách khác.

Du An Lý hiểu rõ hiện thực dồn hết tâm sức cho việc kiếm tiền.

Tiết kiệm chi phí là điều cần thiết trên mọi con đường đi đến thành công, nhưng đối với cô lại quá đắt, cô phải chắt chiu từng phút để giảm chi phí càng nhiều càng tốt.

Nhưng mà, Du An Lý đã dành cả năm trời mà chỉ thấy một con đường dài vô tận.

Nơi cô đang nhìn quá cao, nhưng vị trí của cô lại quá thấp, thấp đến mức có thể không vượt qua được cuộc đời của mình.

Ngay cả khi cô đã từ bỏ rất nhiều thứ, như một cái xác không hồn chỉ vì mục tiêu nỗ lực làm việc, mà hiện thực lại nói với cô không được chính là không được.

Lúc này, cuối cùng Du An Lý cũng hiểu tại sao Du Kỷ không kiên trì.

Đối mặt với "hiện thực", ai cũng không nên quá đề cao bản thân.

Sau này Du An Lý cũng nghĩ rằng nếu mùa hè năm đó cô không nhận được cuộc gọi từ Tả Tăng Nhạc, không nhận được công việc như đưa than vào tuyết kia, vậy có phải cuộc đời của cô sẽ giống như Du Kỷ không?

Tầm thường vô vị, lãng phí thời gian cả đời, cuối cùng chết trong khốn khó cùng thất vọng.

Đây là cách chết không có tôn nghiêm nhất.

Du An Lý không muốn tiếp nhận, cho nên đã nắm bắt mọi cơ hội, cho dù biết cơ hội việc làm này chỉ là xuất phát từ áy náy cùng thương hại, cô vẫn giả vờ như không hiểu được đồng tình trong ánh mắt của hắn.

Khi có cơ hội lấy lại nhịp thở, cô sẽ có nhiều thời gian cùng năng lượng tiếp tục đi về phía con đường mà cô đã xác định từ lâu.

- - Vốn dĩ cô đã cho rằng như vậy.

Khi đẩy cửa ra, Du An Lý nhìn thấy đôi giày trên hành lang liền có chút kinh ngạc.

Cô thay dép, cởi túi vải trên vai, vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy tiếng ai đó vội vã chạy xương lầu.

Nhưng mà bước chân chạy trên cầu thang kia lại cố tình thả chậm lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi bước xuống.

Người mặc đồ ngủ đút hai tay vào túi quần, dây tai nghe màu trắng quấn quanh tai, bộ dáng rung đùi đắc ý nghe bài hát.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Tả Nhan ngẩng đầu lên, giống như mới phát hiện ra cô, không mặn không nhạt nói: "Ồ, trở về rồi sao?"

Du An Lý: "..."

Tả Nhan hiển nhiên không biết cô đã sớm nhìn thấu nàng, còn làm bộ làm tịch "nghe nhạc".

Nàng đi ngang qua Du An Lý, vào bếp rót nước, bưng cốc ra, giả bộ thản nhiên hỏi: "Hôm nay đi đâu vậy?"

Còn có thể cố ý một chút được không?

Du An Lý nhìn nàng một lúc, đặt túi xách lên bàn, hai tay khoanh trước ngực, hỏi: "Không phải hôm nay em ra ngoài ăn sinh nhật sao? Sao mới giờ này đã trở về rồi?"

Tả Nhan nắm lấy tai nghe dạo một vòng, tránh tầm mắt của cô, nhỏ giọng trả lời: "Ba tôi đi vội a, ông ấy rời đi tôi cũng trở về."

Đây cũng không xem là nói dối, mặc dù trình tự chính là nàng khuyên đồng chí Tả Tăng Nhạc xuất phát sớm một chút, trên đường còn có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, sau đó nàng bắt taxi về nhà một mình.

Du An Lý cũng không vạch trần nàng, lại hỏi: "Chơi vui không?"

"Vui a."

Tả Nhan liếc nhìn cô, tiếp tục nói như khoe khoang: "Ba tôi rất tâm lý, tôi muốn ăn cái gì liền được ăn cái đó, còn cho tôi phong bì đỏ lớn, cầu chúc tôi tuổi trưởng thành vui vẻ. Sao có thể không vui a?"

Nói là nói như vậy, nhưng nghe ngữ khí của nàng lại không giống.

Du An Lý không biết nàng mỗi ngày lấy đâu ra nhiều chuyện sinh khí như vậy, đều túm lấy phát tiết vào một mình cô, sau một ngày bận rộn bên ngoài cô cũng rất mệt mỏi, thật không còn nhiều sức lực đi dỗ dành đứa trẻ.

"Vui thì tốt rồi."

Du An Lý nói, cầm túi đi qua nàng, bước lên lầu.

Tả Nhan trợn tròn mắt, lập tức quay đầu nhìn Du An Lý, thấy cô đi thẳng lên lầu, không có ý muốn "thành thật giải thích", trên mặt lập tức lộ ra tia tức giận.

Nữ nhân xấu xa.

Không cùng nàng ăn sinh nhật lại chạy đi hẹn hò với nam nhân, về nhà cũng không có một lời giải thích.

Thật quá đáng.

Thật quá đáng!

Tả Nhan dậm chân, đặt cái cốc xuống cái "bang" rồi chạy lên lầu.

Cửa phòng ngủ của Du An Lý đã đóng lại, Tả Nhan đuổi theo thì nhìn thấy cửa vừa đóng, suýt chút nữa đã làm nàng nghẹn chết.

Gần đây hai người đều ngủ chung, đã nhiều ngày Du An Lý không đóng cửa, chính là ngầm đồng ý nàng có thể vào bất cứ lúc nào.

Nhưng hiện tại là ý gì?

Tả Nhan nghẹn khẩu khí, định nhấc chân đá về phía cánh cửa chướng mắt, nhưng tốt xấu gì cũng nhịn xuống, trở về phòng ngủ, đóng chặt cửa lại.

Còn không phải bày sắc mặt thôi sao, ai không giống vậy, sợ ngươi sao?

Mãi cho đến thời gian ăn cơm Tả Nhan cũng không ra khỏi phòng, nàng quyết định lần này phải cho đầu củ cải đẹp mặt, nếu không sẽ rất nghẹn khuất.

Tả Nhan từ đầu đến cuối đều không cảm thấy mình có vấn đề gì, bởi vì nàng vô thức cảm thấy Du An Lý nên giải thích với nàng, không chỉ có giải thích mà còn làm nàng nguôi giận.

Nếu phải nói tại sao ---

Bởi vì Du An Lý là người thân thiết nhất với nàng.

Mỗi buổi tối hai người đều ngủ chung, còn có thể giải thích điểm này sao?

Nếu ngày thường Tả Nhan thường đọc một hoặc hai truyện tranh thiếu nữ, nàng sẽ hiểu hiện tại nàng đang ở trạng thái nào.

Nhưng đáng tiếc chính là, nàng từ nhỏ đã không có "thiên phú" trong vấn đề này.

Nàng cũng không biết, nàng không đủ tư cách phát tiết tính tình với Du An Lý.

Du An Lý cũng quyết định dạy cho nàng một bài học.

Người này chính là không thể quản, càng dung túng nàng càng lấn tới, hiện tại bắt đầu không có lý do phát giận lung tung, nếu cô tiếp tục dung túng không đáy như vậy, chỉ sợ cô sẽ cảm thấy mình thực sự không phải là người không biết giận.

Cho nên buổi tối Du An Lý cũng không ra khỏi phòng, vốn dĩ cô bận một ngày mệt đến không có ăn uống, nhãi ranh ở bên ngoài ăn tiệc lớn trở về, mình không đói nàng cũng đói, dù sao lúc đói bụng nàng biết tự đi xuống kiếm ăn.

Hai người như đối đầu nhau, cả đêm không ai bước ra khỏi phòng.

Ban đầu Tả Nhan có thể ngồi yên, nhưng nàng đang chơi điện thoại thấy đã gần đến giờ đi ngủ, lúc Du An Lý không có nửa động tĩnh liền đứng ngồi không yên.

Cửa phòng ngủ được cẩn thận đẩy ra, phát ra tiếng kêu cót két.

Tả Nhan rón rén ra khỏi phòng, lặng lẽ đi đến cánh cửa đối diện, lắng nghe một lúc.

Tiếng gõ bàn phím vang lên từ sau cánh cửa, âm thanh đều đặn, trong lúc thở phào nhẹ nhõm, lại không nhịn được xụ mặt xuống.

Đầu củ cải này, mới mấy ngày trước nói nàng, cũng không có nhớ lâu.

Tả Nhan đứng ở cửa do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể cúi mặt xuống quay lại gọi người bên trong.

Nàng suy nghĩ một chút, xoay người lặng lẽ đi xuống lầu.

Hai mươi phút sau, Tả Nhan bưng cái mâm và cốc nước bước lên lầu, lặng lẽ dừng lại trước cửa phòng Du An Lý, đặt mọi thứ xuống đất, rồi chui vào phòng mình.

Nàng lấy ra nửa cục tẩy trong hộp bút chì, ném vào cánh cửa đối diện phát ra một tiếng "cạch" giòn giã.

Sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng ngủ, ẩn nấp đi.

Không bao lâu thì cửa đối diện mở ra, Tả Nhan dựa vào cửa, dựng tai nghe động tĩnh bên ngoài, sau khi nghe thấy mâm được bưng lên, trái tim lại rơi xuống chỗ cũ.

Lại qua nửa giờ, Tả Nhan đem đồ đi tắm, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy cái mâm và cốc nước ở cửa đối diện.

Nàng liếc nhìn vào bên trong, thấy sandwich cùng sữa do nàng làm đã được ăn sạch sẽ, nàng không khỏi chu chu môi.

Quỷ đầu củ cải đáng ghét, ăn đồ ăn của mình còn không chịu hé rắng.

Tả Nhan nhặt măm và cốc đi xuống bếp ở tầng dưới, rửa sạch đặt lại chỗ cũ, sau đó lên lầu vào phòng tắm.

Ngay cả ngày cuối tuần, nàng cũng luôn ngủ lúc 10 giờ, ngoại trừ hai ngày đầu ngủ phòng Du An Lý, nàng không biết tại sao lại khó ngủ, sau mấy ngày hình thành thói quen, làm việc nghỉ ngơi liền trở về trạng thái bình thường.

Nhưng hôm nay rõ ràng là không thể đến phòng của Du An Lý ngủ.

Hai người vẫn đang tranh cãi a!

Tả Nhan nhớ tới điểm này, lại bắt đầu sinh khí, lau khô tóc rồi trở về phòng ngủ, dùng sức đóng cửa lại.

Sau khi lăn lộn trên giường một lúc lâu, Tả Nhan nhận ra hai người không hề cãi nhau.

Có một thuật ngữ chuyên nghiệp hơn lại thích hợp hơn được gọi là --- chiến tranh lạnh.

Đúng vậy, nàng đang chiến tranh lạnh với Du An Lý!

Tốt nhất là quỷ đầu củ cải đáng ghét mau tới dỗ nàng, nếu không khoản nợ này sẽ không dễ dàng xóa bỏ.

Tả Nhan trở mình đá vào búp bê vải đang nằm trên giường, đây là nàng đã đặt mua trên mạng, một củ cà rốt khổng lồ, xúc cảm đặc biệt tốt.

Đương nhiên, xúc cảm kém hơn Du An Lý rất nhiều.

Cho nên, hiện tại mới trở thành công cụ phát tiết của nàng.

Tả Nhan dùng hai tay nắm lấy đầu của "Cà rốt", nhắm thẳng chân đá vào đầu, lăn lộn đến không còn sức lực mới miễn cưỡng buông tha.

"Biết sai chưa?"

Nàng xoay người ép cái gối, chỉ tay vào nó, dùng ngữ khí dạy bảo của Mr. Mạnh Niên Hoa lải nhải một hồi.

"Không biết tốt xấu, không hiểu phong tình, không giữ đạo tam tòng!"

Tả Nhan mắng tất cả những câu thành ngữ mà nàng có thể nhớ được, mắng xong lại cảm thấy có cái gì không đúng, "Phi phi phi" một tiếng, nói: "Hủy bỏ hủy bỏ, câu cuối cùng không được tính!"

Phim truyền hình người bị mắng không giữ đạo tam tòng đều rất thảm, cái này không được cái này không được.

Nàng lập tức đổi lời: "Không tuân thủ nhan đạo!"

Có quỷ mới biết "Nhan đạo" là cái gì, dù sao nàng nói có là có.

Đến tận khuya phòng đối diện cũng không có ai đi ra, lúc đầu Tả Nhan vẫn còn nghe ngóng động tĩnh ở đó, nhưng sau đó liền mệt rã rời, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Khi Du An Lý tắt máy tính bước ra khỏi phòng, cô nhìn về phía cửa, trên mặt đất không có gì.

Cô dừng một chút, sau đó liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt ở phía đối diện, một lúc sau, cô xoay người đi về phía phòng tắm.

Gội đầu lau khô tóc xong thì cũng đã nửa đêm.

Du An Lý mặc đồ ngủ bước ra từ phòng tắm, trong khi đi về phía phòng ngủ, cô dùng tay xoa bóp vai và cổ.

Gần đây cô chiếu cố công việc và nghỉ ngơi cho Tả Nhan, đã lâu không có thức khuya như vậy, hôm nay vì đuổi kịp tiến độ nên phải về muộn, toàn bộ quá trình đều đang suy nghĩ xem khi nào tiểu gia hỏa đối diện sẽ gõ cửa.

Nhưng lần này nàng rất trầm ổn.

Ngoại trừ nấu cơm tắm rửa, khi khác cũng không ra ngoài.

Nghĩ đến đây, bước chân của Du An Lý dừng lại ở hành lang.

Cô nghiêng thân đi qua, nhẹ nhàng mở cánh cửa bên phải.

Phòng ngủ tối om, trên giường yên tĩnh, xem ra đã ngủ rồi.

Không tim không phổi, đổi giường cũng có thể ngủ nhanh như vậy.

Du An Lý nhẹ nhàng đi vào phòng.

Người trên giường đã ngủ say đến tứ tung ngang dọc, một góc chăn bông cũng sắp rơi xuống sàn gỗ, Du An Lý cầm chăn bông lên, đắp cho nàng, cẩn thận lấy ra cái gối kẹp ở giữa hai chân nàng, đặt sang một bên.

Không hiểu sao nàng lại yêu thích cà rốt như vậy, mua gì cũng có kiểu dáng cà rốt, không mua được thì phải đặt hàng online.

Chẳng lẽ thật sự là thỏ sao?

Du An Lý nhìn nàng, đột nhiên phát hiện khuôn mặt này đã có chút thay đổi so với lần đầu cô nhìn thấy.

Không thể nói cụ thể là thay đổi cái gì, nhưng làm người có thể biết - cô gái này đã trưởng thành.

Du An Lý nghĩ tới lời nàng nói cố ý hay vô tình ám chỉ qua điện thoại, cùng với bộ dáng tràn đầy mong đợi càng gần đến ngày sinh nhật, nhìn thế nào cũng không giống người sắp đến tuổi trưởng thành.

Nhưng kỳ thực, còn hơn một tuần nữa nàng mới sẽ thực sự tròn mười tám tuổi.

Người xưa vẫn luôn nói, khi bước qua tuổi mười tám, thời gian kia liền trôi đi rất nhanh.

Trong nháy mắt đã hai mươi tuổi, trong nháy mắt đã đến tuổi lập gia đình sinh con, trong nháy mắt nữa, đứa nhỏ đã có thể đi mua nước tương.

Du An Lý biết rằng "quy luật" này không thể áp dụng cho mình.

Cuộc sống của cô được định sẵn là không giống với những người khác, cô không được hưởng hạnh phúc mà hầu hết mọi người đều có, cũng như không phải tuân theo những nghĩa vụ truyền thống đó.

Tả Nhan cũng thuộc phạm trù của "người khác".

Cô gái nhỏ lớn lên trong bể mật, giống như đại đa số người, cũng sẽ trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học tàn khốc, phung phí tuổi trẻ của mình trong trường đại học mấy năm, sau đó sức đầu mẻ trán tốt nghiệp tìm việc làm, gia nhập xã hội, miễn cưỡng đủ tư cách trở thành một người trưởng thành, lại thuận lý thành chương bước vào chương tiếp theo của cuộc đời.

Nàng sẽ gặp nhiều nam nhân muốn lấy nàng, với điều kiện gia đình nguyên sinh của nàng, một nam nhân có thể vượt qua rào cản sẽ không quá kém.

Cho nên, cuộc sống sau hôn nhân ắt hẳn sẽ hạnh phúc hơn đại đa số người.

Du An Lý đã đạt đến những lý tưởng này, nhưng chợt nhận ra rằng ---

Mình không muốn đi xây dựng hình ảnh đó.

Chiến tranh lạnh kéo dài đến không tưởng.

Tả Nhan hạ quyết tâm, phải đợi Du An Lý chủ động nhận sai, nếu không sẽ không nói chuyện với cô.

Nhưng nàng không ngờ người này lại thực sự rất ổn, mặc kệ mấy ngày nay nàng bày sắc mặt thế nào, cô đều giống như không nhìn thấy. Đến giờ thì đi nấu cơm, cũng không gọi nàng xuống ăn, bộ dáng như nàng thích ăn thì ăn.

Tả Nhan không đến chỗ cô làm bài tập, cô cũng không lên tiếng. Rõ ràng cô là gia sư, nhưng lại đứng đắn gác lại công việc, dành cả ngày cho công việc bán thời gian mệt mỏi, đến nửa đêm đều không không ngủ.

Chuyện này làm Tả Nhan tức điên, vốn dĩ ngay từ đầu nàng không muốn động thật, nhưng thái độ của cô làm nàng thực sự tức giận.

Chị có bản lĩnh thì cả đời này đừng để ý đến tôi.

Ai nhận thua trước người đó là chó con!

Tả Nhan bị ghẻ lạnh mấy ngày, tâm tình của nàng mỗi ngày càng kém hơn.

Sau này Lý Minh Minh nhớ lại, trong lòng tràn đầy sợ hãi, nói chính mình đã dùng hết sức lực giữ chặt nàng, nếu không ngày hôm sau đồng học kia sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời.

Tả Nhan liền đánh hắn một trận, mắng, "Bắt chó đi cày xen vào chuyện người khác."

“Lúc cậu mắng người, cũng không cần phải mắng luôn chính mình a?”

Đương nhiên lúc đó Lý Minh Minh không dám nói ra câu này, nếu không người gặp xui xẻo chính là hắn.

Lúc tập thể dục giữa giờ, Lý Minh Minh tìm cơ hội, thấp giọng hỏi nàng: "Không phải hai ngày trước cậu vẫn còn tốt sao, hiện tại làm sao vậy? Cùng người kia cãi nhau sao?"

Tả Nhan đã rất khó chịu, căn bản không muốn để ý tới hắn.

Thấy nàng không phủ nhận, Lý Minh Minh thở dài: "Cây vạn tuế ngàn năm đã nở hoa rồi, cũng không biết là vị dũng sĩ nào tưới, thật đáng khâm phục a."

"Phục con khỉ." Tả Nhan bị hắn ồn ào đến chỉ muốn mắng người.

Lý Minh Minh không so đo với nàng, hắn cũng đã từng thấy qua cô gái nhỏ yêu đương còn đáng sợ hơn thế này, không biết có bao nhiêu đồng học nữ xem hắn như tỷ tỷ tri tâm, hắn đều có kinh nghiệm.

"Tớ nói cho cậu biết a, thời điểm này đừng dùng lời nói khắc khẩu gây ra những cuộc cãi vã không đáng có, bởi vì như vậy sẽ chỉ làm tổn thương tình cảm của hai người mà thôi."

Lý Minh Minh vừa vận động vừa "truyền thụ kinh nghiệm" cho nàng.

Vốn dĩ Tả Nhan muốn bảo hắn im lặng, nhưng khi nghe được nửa câu cuối cùng, nàng lại cảm thấy có đạo lý, không khỏi nhìn hắn.

Lý Minh Minh đã quen với loại ánh mắt này.

Hắn hạ giọng nói tiếp: “Cậu phải dùng hành động ám chỉ cho hắn biết, nói cho hắn là cậu để ý cái gì, vậy chẳng phải hắn sẽ biết dỗ cậu như thế nào sao?”

Ánh mắt Tả Nhan nhìn hắn dần trở nên có chút phức tạp.

“Lý Minh Minh, hôm nay tớ lại đề cao cậu.”

Lý Minh Minh ho khan một tiếng, vừa định nói: “Quá khen quá khen", liền nghe thấy nàng nói: “Hóa ra cậu thông minh như vậy".

"..."

Ta cảm ơn ngươi.

Sau khi nghe những lời của hắn, Tả Nhan cảm thấy mình ngốc.

Du An Lý chính là cái đầu gỗ a, còn đầu gỗ hơn cả người máy, nếu nàng không chủ động cho cô biết là mình đang giận dỗi thì làm sao cô tới dỗ được?

Tả Nhan càng nghĩ lại càng cảm thấy có đạo lý, quyết định làm gì đó để Du An Lý thấy mình thực sự tức giận, nhất định phải dỗ dành!

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc cả buổi chiều, cuối cùng trong tiết tự học buổi tối, linh cơ vừa hiện liền nghĩ tới một biết pháp rất tuyệt diệu.

Thừa dịp giờ tan học, Tả Nhan chạy đến căn tin của trường, lấy ra bao lì xì mừng sinh nhật mà nàng chưa muốn dùng đến, mua thẻ nạp điện thoại.

Kể từ khi Du An Lý ràng buộc gói "kia" cho nàng, nàng chưa bao giờ nạp tiền vào điện thoại.

Cũng chính sự việc này đã cho nàng biết rằng --- nàng quan trọng với Du An Lý đến mức có thể so sánh với tiền bạc.

Khi Tả Nhan nghĩ tới chuyện này, trong lòng còn cảm thấy rất cao hứng.

Lại nghĩ không bao lâu Du An Lý sẽ tới dỗ mình, trong lòng lại càng cảm thấy vi diệu.

Trong vài phút nghỉ ngơi cuối cùng, Tả Nhan dùng thẻ trả trước để tính phí vào số điện thoại của Du An Lý.

Vừa lúc tổng chi phí của gói "kia" không nhiều không ít.

Sau khi làm chuyện này, Tả Nhan liền bắt đầu mặc sức tưởng tượng sau khi Du An Lý phát hiện "kinh hoảng" như thế nào.

Nữ nhân xấu xa, dám không để ý tới tôi nhiều ngày như vậy, bây giờ đã biết kết cục làm tôi tức giận chưa?

Nếu không nói mấy câu dễ nghe, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho chị.

Toàn bộ thời gian tự học, tâm tư của Tả Nhan đều bay ra khỏi cửa sổ, bay đến cổng trường.

Thậm chí nàng còn nghĩ lát nữa nhìn thấy Du An Lý ở cổng trường, nàng sẽ nói cái gì, biểu hiện như thế nào.

Ngồi xe buýt của trường về nhà mấy ngày, làm nàng nghẹn một bụng hỏa khí, trên đường về nhà hôm nay nhất định phải nói vài câu.

“Cắt đất đền tiền” gì đó, cũng phải rèn khi còn nóng, tốt nhất là nên bù đắp lại cơ hội mà nàng đã đánh mất trong kỳ thi tháng trước.

Tả Nhan đã suy nghĩ cả đêm, nhưng mặt lại kém sắc sắp hỏng rồi, vừa đến giờ tan học liền lập tức cầm lấy cặp sách lao ra, phấn đấu trở thành "chim nhỏ tự do" đầu tiên bay ra khỏi khuôn viên trường.

Nhưng mà, nàng vừa thở hổn hển chạy đến cổng trường, ngẩng đầu nhìn một lúc lâu cũng không thấy người đâu.

Tả Nhan ngây ngốc đứng tại chỗ, người trong trường gần như lần lượt về hết, cũng không chờ được Du An Lý.

Về nhà nửa đường trời bắt đầu đổ mưa.

Tả Nhan đang ngồi trên xe buýt của trường, lướt qua tất cả các tin nhắn trong điện thoại. Lần cuối cùng Du An Lý gửi tới là tuần trước.

Nàng đã ấp ủ chờ mong cả buổi trưa, lập tức rơi vào khoảng không.

Nhưng khi về đến nhà, Tả Nhan mới nhớ ra gần đây Du An Lý rất bận rộn, hầu hết đều không có thời gian nhìn điện thoại, cho nên nhất định cô không nhìn thấy tin nhắn nạp phí điện thoại.

Nghĩ thông suốt được điểm này, Tả Nhan lập tức khôi phục tinh thần, mở cửa nhà, nhanh chóng thay giày rồi đi thẳng vào trong.

Phòng khách và phòng bếp đều trống rỗng, ngay cả đèn cũng không được bật.

Tả Nhan có chút buồn bực bước tới, bật đèn, liếc mắt nhìn bàn ăn, thấy trên bàn cũng trống không.

Chuyện này cũng thật kỳ quái, ngay cả khi mấy ngày nay Du An Lý phớt lờ nàng, không đón nàng đi học về, cô vẫn chuẩn bị đồ ăn chờ nàng.

Tả Nhan đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, mang cặp sách trên lưng đi lên lầu hai.

Vốn dĩ nàng nghĩ hôm nay Du An Lý bận nên chưa về nhà, nhưng vừa đến gần cửa đã nghe thấy thanh âm bên trong, Tả Nhan đành phải chấp nhận sự thật.

Không phải.

Thậm chí hôm nay Du An Lý còn không làm cơm cho nàng.

Đôi mắt của Tả Nhan đột nhiên đỏ lên.

Nàng quay đầu mở cửa phòng ngủ của mình, bước vào đóng cửa lại "sầm" một tiếng.

Nghe thấy tiếng động lớn, người ngồi trước máy tính liền dừng động tác, ánh mắt từ màn hình máy tính dời đi, đưa mắt nhìn điện thoại ở một bên.

Mấy giây sau, cô mới thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhìn vào tập tin trên máy tính rồi lại gõ bàn phím.

Tiếng gõ này lại là suốt một buổi tối.

Cuối cùng cũng xong việc, Du An Lý cau mày hoạt động bả vai, đứng dậy đi tới tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo, chuẩn bị đi phòng tắm tắm rửa.

Lúc này đã hơn 0 giờ, cô mở cửa định bước ra ngoài, nhưng đột nhiên nhìn thấy mâm cơm và cốc trên sàn.

Động tác của Du An Lý dừng một chút.

Cô nhìn bữa tối hình thù kỳ quái trên mặt đất, một lúc lâu sau mới thở ra, ngẩng đầu đi thẳng vào phòng tắm.

Sáng hôm sau, Tả Nhan bị đồng hồ báo thức đánh thức, đầu bù tóc rối rời giường, vừa ngáp dài vừa mở cửa đi ra ngoài.

Thứ đầu tiên nhìn thấy khi mở mắt ra chính là mâm cơm cùng cốc vẫn còn nguyên vẹn trên mặt đất.

Nàng sững sờ, nhìn cơm tối nguội lạnh hồi lâu mới có phản ứng.

Du An Lý không đụng đến cơm tối nàng làm.

Tả Nhan đứng ở cửa hồi lâu, sau khi định thần lại, nàng bước tới cầm mâm cơm và cốc trên đất, xoay người đi xuống lầu.

Mùa đông nhiệt độ xuống thấp, những thứ này hâm nóng lại cũng có thể ăn được.

Tả Nhan nhét mâm vào lò vi sóng, bấm giờ, quay lại lầu hai tắm rửa, sau đó xuống ăn mấy thứ này xem như bữa sáng.

Vừa ăn, nàng vừa vén tay áo lau mặt, cuối cùng ăn đến nước mũi chảy ròng ròng.

Căn nhà vắng lặng, như quay trở lại thời điểm chỉ có một mình nàng ở nhà.

Khi nàng mở mắt ra khỏi giấc mơ, khuôn mặt nàng vẫn còn ướt đẫm.

Tả Nhan nhìn người đang nhắm mắt trước mặt, thật lâu mới phân biệt được bên nào là mơ, bên nào là hiện thực.

Ngọn đèn nhỏ màu vàng ấm áp chiếu ở đầu giường, mang ánh sáng đến cho người kia một màu sắc thái nhu hòa.

Tả Nhan nhìn khuôn mặt kia, trong lòng đột nhiên trở nên sinh khí, há miệng muốn hung hăng cắn vào cằm cô.

Đều do Du An Lý.

Không có việc gì lại một hai muốn nàng kể chuyện chiếc "nhẫn", làm hại nàng mơ thấy quãng thời gian không vui nhất của năm cuối cấp ba.

Những thứ nàng mua đều bằng tiền của chính mình, muốn ném thì ném, muốn nhặt về thì nhặt về, cô quản được sao?

Dù sao bảy năm qua cô cũng không quản nàng, hiện tại lại quản làm gì?

Thực sự muốn khi dễ nàng giống như lúc nàng còn nhỏ có đúng không?

Tả Nhan càng lúc càng tức giận, cảm giác trải qua lần nữa trong mơ thật quá nghẹn khuất, hiện tại kẻ đầu sỏ đang nằm trước mặt nàng, còn đang ngủ ngon lành, ai mà không tức giận chứ?

Tức giận đến mức muốn cắn chết cô!

Tả Nhan nghĩ, khí lực trên miệng càng ác liệt hơn, trực tiếp cắn ra dấu răng vào cằm Du An Lý.

Nàng đã phát hỏa đến mức thậm chí cũng không phát hiện ra nàng đang được Du An Lý ôm vào trong ngực.

Thấy người trước mặt không có phản ứng gì, Tả Nhan mới thả lỏng miệng, sau khi nhìn rõ "chiến tích" của mình, nàng cảm thấy không phải hai ngày mới có thể biến mất được.

Nhưng nàng vẫn không hài lòng, nghĩ muốn bổ thêm một đao nữa.

Người nằm nghiêng trước mặt đột nhiên mở mắt, bình tĩnh nhìn nàng, hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Tả Nhan bị dọa sợ.

Ánh mắt Du An Lý quá thanh tỉnh, không biết là do nàng đánh thức hay là căn bản cô không ngủ.

Nhưng mà, Tả Nhan nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, Du An Lý trong mơ cũng mang bộ dáng đáng ghét như vậy, lại đột nhiên nổi giận.

Nàng bóp cằm Du An Lý, ngữ khí bất thiện trả lời: “Tôi đang trả thù.”

Du An Lý vẫn không nhúc nhích mà tùy ý nàng xằng bậy, hỏi: “Vậy em muốn trả thù thế nào?”

“Cắn chị.” Tả Nhan không chút suy nghĩ mà trả lời.

Dựa vào vết cắn vừa rồi, nàng cảm thấy cằm của Du An Lý có vị cũng không tệ.

Mong có thêm vài cơ hội nữa.

Du An Lý dành vài giây để xác nhận xem nàng có nghiêm túc hay không.

Buổi chiều, bởi vì một câu có “nhẫn” mà người này tránh mặt cô cả đêm, tưởng sẽ tiếp tục lẩn trốn như vậy nhưng nửa đêm lại chủ động giao người đến tận cửa.

Du An Lý nghĩ, nhất là là khi còn trẻ thoạt nhìn mình quá vô hại, cho nên mới có thể khiến lá gan của nàng lớn đến mức như vậy.

“Em chắc không?” Du An Lý mang ngữ khí bình đạm hỏi.

Tả Nhan vừa nghe ngữ khí của cô cũng đã có chút ngượng ngùng, nhưng nếu lúc này lùi bước thì nàng sẽ mất hết thể diện, sau này làm sao có thể "hùng khởi" được?

Nàng cười lạnh một tiếng, giơ tay kia lên chạm vào khuôn mặt không nhìn ra tuổi kia, học theo bộ dáng lưu manh trong phim truyền hình, hạ giọng nói, "Chị sợ sao?"

Du An Lý mở to mắt nhìn nàng một lúc, tựa hồ đang cười.

“Tôi sợ em không dám.” Cô nhẹ nhàng đáp.

Tả Nhan làm sao có thể chịu đựng được cơn giận dữ này.

Nàng lập tức trở mình, từ trên cao nhìn xuống véo cằm Du An Lý, từ từ cúi người tiến lại gần, nói: "Tôi xem chị mới không dám đi? Chờ thứ Hai đến công ty, mọi người nhìn thấy khuôn mặt của chị sẽ đều hỏi một câu: Ai nha, mặt Du tổng bị sao vậy? Tại sao lại có dấu răng trên mặt a?"

Tả Nhan lải nhải dài dòng nói, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ của Du An Lý, vừa nói vừa không nhịn được cười thành tiếng.

Du An Lý nghe được có chút sinh khí.

"Đúng là yêu nghiệt.”

Cô giơ tay lên, đè gáy Tả Nhan xuống.

Tả Nhan không kịp chống đỡ liền ngã vào người cô.

Cũng không biết răng ai đập vỡ môi ai, mùi rỉ sét lập tức tràn ngập.