Thời tiết bên ngoài cửa sổ vẫn rất lạnh, nhưng cũng là một ngày nắng đẹp hiếm hoi.
Tả Nhan đặt cuốn lịch bàn xuống, mở cửa phòng ngủ đi ra, khi nghe thấy tiếng động trong phòng khách liền sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên.
Không biết người đang ngồi xổm ở mép sô pha đã về từ lúc nào, đang thu dọn bàn trà, sau đó nhấc túi rác từ trong thùng rác ra, buộc túi lại.
Tả Nhan không nghe thấy động tĩnh cô về nhà, trong lúc nhất thời không biết cô đã về được bao lâu, vô thức nhìn lại phòng ngủ phía sau - cũng may đã cất máy chơi game đi.
Kỳ thực, cũng không cần thiết phải giấu Du An Lý, như vậy giống như làm cái gì đáng xấu hổ.
Hơn nữa, vào đêm đi gặp Tả Tăng Nhạc, Du An Lý đã đưa nàng đi tạo hình và mua quần áo mới trước khi tan tầm, mọi dấu hiệu chứng minh cô không hề không biết gì.
Nghĩ đến hai cuộc gọi vừa rồi, Tả Nhan thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng khách.
Du An Lý từ trên mặt đất đứng dậy, nghe thấy tiếng bước chân tiến lại ở phía sau cũng không quay đầu lại, chỉ nói: "Tôi có mua cháo, hâm nóng lại ăn đi."
Cô còn không có hỏi, liền biết Tả Nhan vẫn chưa ăn sáng.
Mặt Tả Nhan đỏ bừng, muốn giải thích mình không có ngủ nướng cho tới bây giờ, nhưng nghĩ đến khi thức dậy mình làm cái gì, lời này liền nuốt vào trong miệng.
“Vậy tôi đi hâm nóng, chiên thêm hai quả trứng nữa.”
Tả Nhan liếc nhìn thời gian trên tường, chưa đến mười giờ, Du An Lý ra khỏi cửa trước tám giờ, nghĩ cũng biết là không ăn sáng bên ngoài.
Quán cháo này mỗi sáng đã bán hết, có lẽ Du An Lý bận xong liền vội vàng đi mua bữa sáng trở về.
Nghĩ đến đây, Tả Nhan không khỏi thở ra một hơi.
Vừa bước vào bếp hâm cháo, nàng vừa nói: “Ăn xong tôi có chuyện cần thương lượng với chị.”
Động tác Du An Lý dừng một chút, một lúc sau mới đáp lại, mở cửa xách túi rác đi ra ngoài.
Cánh cửa sau lưng đóng lại, lưng thẳng tắp của cô hơi cúi xuống tựa vào cánh cửa.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô đã nghĩ rất nhiều, nhưng lại giống như không nghĩ cái gì không.
Cuối cùng, Du An Lý đứng thẳng thân, thần sắc bình tĩnh cầm túi rác đi về phía thang máy.
Cháo trong hộp đóng gói vẫn còn ấm, Tả Nhan chia thành hai bát nhỏ, khuấy đều rồi cho vào lò vi sóng hâm nóng.
Cháo của cửa hàng này có danh tiếng tốt, mặc dù thứ này hoạt động tiếp thị tràn ngập khắp nơi nhưng vẫn có nhiều người sẵn sàng mua của cửa hàng, điều này đủ cho thấy bọn họ có mấy phần bản lĩnh.
Hiện tại Tả Nhan không có nhiều hứng thú với những thứ này, có thì ăn, không có cũng không khó chịu, dù sao người ta có ăn ngon hay không cũng đều có thể sống được.
Tiếng lò vi sóng chạy, Tả Nhan cúi đầu, trong đầu chỉ toàn những thứ vừa rồi ở trong phòng đã suy nghĩ thật lâu.
Nàng nói chuyện với Mạnh Niên Hoa xong mới ý thức được --- trong khoảng thời gian này, mọi thứ xung quanh nàng giống như đang dần phát triển theo chiều hướng tốt.
Mà sự phát triển này, bắt đầu sau khi Du An Lý trở lại.
Giống như một viên sỏi rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, kéo theo phản ứng dây chuyền, khiến nàng ngay từ đầu đã không chuẩn bị sẵn sàng ở thế bị động nhất, mờ mịt vô thố đón nhận mọi tiến triển, nhưng lại không hề muốn ngăn cản.
—— có lẽ ngay từ đầu là có.
Nhưng kia thực sự có muốn ngăn cản, hay là trong hoảng loạn lừa mình dối người, đến bây giờ Tả Nhan vẫn không thể phân rõ.
Điều duy nhất hiện tại nàng xác định, chính là cuộc sống hiện tại giống như một giấc mơ, khiến nàng luyến tiếc phá hủy, một chút cũng không được.
Cho nên, cho dù là ăn ở miễn phí trong nhà của Du An Lý hay duy trì một mối quan hệ không rõ ràng như vậy, nàng đều vui vẻ chịu đựng, không có ý định tỉnh lại.
Nhưng mà, hai cuộc điện thoại hôm nay giống như một trận tuyết lạnh nhất mùa đông rơi vào trên mặt nàng, khiến nàng thanh tỉnh một chút.
—— giữa nàng và Du An Lý không nên là cái dạng này.
Thời điểm cả hai còn niên thiếu vô tri, có lẽ ban đầu có chút không biết nên khóc hay cười, nhưng khi đó Tả Nhan cũng đã dùng 100% nghiêm túc, dùng hết toàn lực cho Du An Lý một lời không tính là tỏ tình.
Bởi vì Du An Lý đáng giá.
Nhưng mà hiện tại là như thế nào?
Loại quan hệ hiện tại khiến nàng không còn tự tin để nói chuyện với Mạnh Niên Hoa.
Bởi vì thất sự quá buồn cười.
Khi Tả Nhan đột nhiên ý thức được điểm này, nàng không thể phân biệt được đó là thất vọng hay phiền muộn, nàng chỉ cảm thấy mọi suy nghĩ trong đầu mình thật ích kỉ, khiến nàng trong lúc nhất thời cảm thấy không có chỗ dung thân.
Rõ ràng hiện tại nàng đã thành thục hơn trước, càng hiểu thế sự cùng cảm tình hơn trước, nhưng lại dùng phương thức ít nghiêm trọng nhất, mơ màng hồ đồ mà bắt đầu, sau đó mơ màng hồ đồ tiếp tục cho đến hiện tại.
Thậm chí, nàng còn mơ màng hồ đồ thốt ra hai chữ kia để định nghĩa mối quan hệ hiện tại giữa nàng và Du An Lý.
Khi nghe thấy hai chữ này, tâm tình của Du An Lý như thế nào?
Chính mình đã cẩn thận duy trì mối quan hệ này cho đến hiện tại, là vì tương lai của hai người, hay chỉ là ước mơ của bản thân không thể thực hiện được lâu hơn một chút?
Tả Nhan đã xem như hiểu được câu trả lời này.
Cũng đã xem như hiểu đến tột cùng hiện tại chính mình là kẻ nhát gan như thế nào.
Khi có động tĩnh từ hành lang, Tả Nhan vội vàng dọn xong bát đũa, bước nhanh ra cửa.
Du An Lý vừa mở cửa đã nhìn thấy bộ dáng chờ đợi của nàng, nhìn nàng một cái đi vào, đóng cửa sau lưng lại.
“Làm gì vậy?”
Cô nói, cúi xuống thay giày.
Tả Nhan đợi cô mang dép, khoác tay cô đi vào trong.
"Mau mau mau, sắp nguội rồi, mau rửa tay ăn sáng."
Du An Lý lười nhác tùy nàng lôi kéo, đi vào phòng bếp rửa tay, lại bị nàng lôi kéo đến bàn ăn.
Nhìn thấy hai quả trứng rán vàng trên bàn cùng ánh mắt mong đợi của nàng, Du An Lý vẫn là miễn cưỡng khen: “Không tồi, có tiến bộ.”
Tả Nhan cười, sau đó cũng ngừng nghỉ ngồi xuống cùng nhau ăn sáng.
So với cuối tuần trước Du An Lý không đi ra ngoài, đây có thể nói là một bữa sáng rất đơn giản.
Trình độ chiên trứng còn kém hơn Du An Lý làm, nhưng xác thật cũng đã có tiến bộ, hương vị vào miệng đều có phần chân truyền.
Tả Nhan vừa trộm nhìn tiến trình ăn của cô, vừa cân nhắc nên nói khi nào, lại nói như thế nào.
Không thể quá đột ngột, có vẻ rất hung hăng.
Nhưng cũng không thể nói không quá quan trọng gì, Tả Nhan vẫn rất tâm đắc độ hiểu biết tính tình của Du An Lý, thoạt nhìn người này không màng danh lợi, kỳ thực là lòng dạ hẹp hòi hơn bất cứ ai, trình độ thù dai cùnh tâm trả thù "mười năm không muộn", cái gì tùy tiện xuất hiện cũng có thể dọa sợ những người có hảo cảm với cô.
Tả Nhan nghĩ, một trong những chuyện "công đức" đời này chính mình làm, đại khái chính là cùng Du An Lý yêu đương đi.
—— Nàng miễn cưỡng đảm nhiệm là "người duy nhất bị hại."
Du An Lý khi ăn trước sau không phát ra âm thanh, hôm nay nàng trộm nhìn cũng không phản ứng gì, lo ăn xong bữa sáng của mình.
Tả Nhan thấy cô sắp dừng đũa, bản thảo trong đầu vẫn chưa viết xong, tức khắc sốt ruột hỏi: “Chị có muốn ăn thêm một bát không?”
Du An Lý nhìn nàng một cái rồi đáp: “Tôi chỉ mua hai phần."
Tả Nhan nhìn cháo còn chưa ăn trong bát của mình, cuối cùng chỉ có thể thay đổi cái cớ, mặt không đổi sắc tiếp tục nói: "Vậy nói chuyện một lát đi, trong khoảng thời gian này ăn cơm trong căn tin, đã lâu không có nói chuyện như vậy."
Bữa sáng này ăn xong cũng gần trưa, có thể tính là bữa trưa.
Lời nói của Tả Nhan rất chân thành, nàng không biết Trương Tiểu Mỹ đang ở trong tình trạng gì, đặc biệt thích đưa nàng đến căn tin ăn cơm. Thậm chí, đã ăn cùng Du An Lý hơn một tuần. Mặc dù kết quả tốt hơn nhưng Tả Nhan chỉ cảm thấy chính mình đặc biệt mệt.
Trong thời gian nghỉ trưa, vốn dĩ có thể làm được nhiều việc.
Du An Lý không nói gì, ăn xong ngụm cháo cuối cùng, bỏ thìa đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng.
Ban đầu Tả Nhan không có gì để nói, từ oán giận công việc ---- tuần này nàng thực sự rất bận, rồi đến hoài nghi có phải Trương Tiểu Mỹ nhìn ra cái gì mới kỳ quái như vậy, cuối cùng lại quay lại công việc.
"Lão Lưu cho tôi nhiều chuyện phiền toái như vậy, thật không phải là chị cho tôi sao?"
Tả Nhan đã bị bóng ma tâm lý ở khu du lịch suối nước nóng lấn át, nhất là khi nhớ lại cảnh hậu trường làm nàng phun nước đắng, liền tức giận muốn đấm ngực, muốn tát vào mông Du An Lý lòng dạ hẹp hòi kia.
Đương nhiên, giới hạn trong suy nghĩ một chút.
Du An Lý chưa nói phải, cũng chưa nói không phải, chỉ hỏi ngược lại: “Trong công ty có ai ít việc hơn em không?”
Tả Nhan lập tức câm miệng.
Nhưng hai giây sau, nàng vẫn không nhịn được tranh luận nói, "Nói chuyện liền nói, ở nhà còn khoác lên cái vai lãnh đạo, quá dọa người a."
Du An Lý liếc nhìn nàng một cái, đứng dậy đi vào phòng khách, đi đến chỗ trống trước cửa sổ sát đất, nhìn dáng vẻ như định vận động thân thể sau khi ăn.
Tả Nhan chạy nhanh đến hóng cô, “Tôi chỉ thuận miệng thôi, chị đừng đi a, chúng ta tâm sự một chút."
"Rửa bát trước đi." Thậm chí Du An Lý còn không thèm nhìn nàng.
Tả Nhan "tsk" một tiếng, nhận mệnh bắt đầu thu dọn bát đĩa.
Có một số nữ nhân, mỗi ngày truy người đều có rất nhiều cần mẫn a.
Chờ ăn sạch sẽ, liền lộ ra bộ mặt thật, tùy tâm sở dục sai sử người giống như chuyện đương nhiên.
Tả Nhan nghĩ nếu lúc nữa "nói chuyện" thuận lợi, về sau mỗi ngày không phải sống như thế này, trong lúc nhất thời sinh ra một giây do dự.
Sao lại cảm thấy ý nghĩ này thật không có lời a?
Nhưng mà nghĩ lại, nàng thiếu tiền vốn như vậy, có thể lấy được củ cải trắng to như Du An Lý, dù thế nào cũng không coi như lỗ.
Dù sao cũng chỉ là việc công cả đời, ở công ty cũng làm việc cho Du An Lý, ở nhà cũng làm việc cho Du An Lý, không có gì khác biệt.
Nghĩ đến đây, Tả Nhan thả lỏng người, ném bát đũa vào máy rửa bát, dọn dẹp nhà bếp, lau tay rồi ra khỏi bếp.
“Không phải tôi mới vừa nói muốn thương lượng với chị sao?”
Tả Nhan xoa xoa tay, thấy Du An Lý quay đầu nhìn sang, không khỏi hắng giọng.
Thái độ, chú ý thái độ.
Tả Nhan nở nụ cười rất chân thành, cười đến như gian thương nhìn thấy con cừu lớn béo ục ịch, đi tới nói: "Là thế này, không phải sắp hết năm rồi sao, có chuyện gì cũng phải thông qua lãnh đạo mới được…"
Du An Lý bình tĩnh nhìn nàng, chờ nàng vắt óc tìm ra lời nói.
Cho dù Tả Nhan có da mặt dày đến đâu, cũng khó lòn nói những lời kia trong bầu không khí bình thường như vậy. Nhưng cuộc đời không phải là một bộ phim thần tượng, còn phải tìm đến nhà hàng có ánh nến để nói chuyện này, cho nên sau khi suy nghĩ kỹ, nàng vẫn là hạ quyết tâm thừa dịp mình không có nhụt chí, chạy nhanh chặn lui.
Chỉ có cách này mới có thể đối phó với tính cẩu của nàng.
Thấy Du An Lý không có phản ứng gì, lời nói của Tả Nhan càng cẩn thận, vòng qua một vòng tròn lớn, tiến lại gần đối tượng, vừa chú ý đến biểu tình của Du An Lý thì nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.
Khi đề tài cuối cùng cũng dính tới, nàng vừa mở miệng thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Tả Nhan nhịn nửa ngày mới nhịn xuống cáu kỉnh, xoay người đi về phía cửa, hùng hùng hổ hổ hỏi, “Ai a, sáng sớm như vậy.”
Du An Lý thở dài một hơi, đi theo sau nàng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đã hơn mười hai giờ trưa rồi."
"Chậc."
Tả Nhan trong lòng phiền muộn đến mức muốn mắng người, không thèm nhìn màn hình ở cửa đã mở cửa bước vào.
Vừa nhìn thấy người ở cửa nàng liền sửng sốt, không lý do mà lùi vào trong cửa.
Ngoài cửa đứng một nam một nữ, bộ dáng đều ngoài năm mươi, mặc áo khoác dày cộm, da ngăm đen, khuôn mặt có nếp nhăn đều lộ ra bất an.
Tả Nhan dừng một chút, hỏi: “Xin hỏi tìm ai?”
Người phụ nữ trung niên nói miền ngoài nồng đậm, vội vàng hỏi: “Tiểu cô nương, cô có biết khi nào người ở phòng bên cạnh mới trở về?”
Du An Lý vừa đến phía sau nàng, nghe thấy lời này liền nhíu mày, vừa định giữ chặt Tả Nhan liền nghe thấy nàng trả lời: “À, là tôi, hai người có chuyện gì sao?”
Tả Nhan vừa dứt lời, liền nhìn thấy biểu tình của hai người trước mặt thay đổi, còn chưa kịp phản ứng thì họ đã quỳ xuống trước mặt nàng, bắt đầu khóc.
"Tiểu cô nương, cầu xin cô thương xót, để con trai tôi đi, nó chỉ mới 21 tuổi, nếu ngồi tù thì cả đời nó sẽ bị hủy hoại a!"