“Cảm ơn sư phụ, chúc mừng năm mới.”
Du An Lý trả tiền, nhìn người lái xe rời khỏi con hẻm mới thở ra một hơi ấm áp, quay lại nhìn người rốt cuộc cũng đã an phận bên cạnh mình.
Tả Nhan cũng vừa từ phấn khích mà bình tĩnh lại, biết đây là sắp bắt đầu tính sổ, liền vội vàng nắm lấy tay cô, muốn đi vào trong ngõ.
“Em gần như chết cóng rồi, chúng ta về nhà trước rồi nói.”
Du An Lý không dao động đứng tại chỗ nhìn nàng.
Tả Nhan bị cô nhìn đến chột dạ, cuối cùng bại trận, thành thật thú nhận: “Được rồi, em lén ra ngoài.”
Một lúc sau, Du An Lý không ngoài dự đoán mà thở dài, nắm tay nàng lại, đi về phía con hẻm.
Tả Nhan vừa nhìn đã biết mình đã vượt qua bài kiểm tra, lon ton chạy theo bên cạnh cô, Du An Lý vững vàng nắm tay nàng, cảnh cáo nói: “Nhìn đường”
“Ò.”
Tả Nhan ngoài miệng trả lời, vừa lặng lẽ tách năm ngón tay của cô ra, gắt gao nắm lấy, làm cô không thể thoát ra được nữa.
Du An Lý dựa vào ký ức tránh được một số hố nông dưới chân, Tả Nhan cũng dựa gần cô tránh đi, hai người đi qua con hẻm nhỏ, đi đến chỗ sâu trong nhà, theo hàng hiên đi lên lầu.
Mặc dù một đường tối om, đèn đường duy nhất cũng chợt lóe lên, làm người khó có thể cẩn thận phân biệt hoàn cảnh, nhưng Tả Nhan vẫn có thể cảm nhận được thứ gì đó trong tầm mắt mơ hồ.
Đây là một hoàn cảnh rất xa lạ với nàng.
Tả Nhan đã chỉ nhìn thấy những thứ tương tự trong các bộ phim truyền hình hoặc trên bản tin nơi Tả Tăng Nhạc xuất hiện, trong các tòa nhà bỏ hoang hoặc ở những vùng hẻo lánh.
Nếu hiện tại không tự mình bước vào nơi này, Tả Nhan rất khó tin rằng trong thành phố còn có một nơi như vậy.
- -- Mà Du An Lý lại sống ở nơi này.
"Tới rồi."
Du An Lý thở ra nhiệt khí, rũ bỏ lớp tuyết còn chưa tan trên người, lấy chìa khóa từ trong túi áo khoác ra, mở cửa sắt trước mặt.
Tả Nhan phát hiện cửa nhà cô không giống cửa vừa đi qua, là cửa sắt chống trộm.
Sau khi xoay chìa khóa, Du An Lý mở cửa sắt để nàng đi vào.
“A, em phải cởi giày sao?” Tả Nhan đột nhiên có chút câu thúc, cúi đầu nhìn đôi giày trên chân mình.
Du An Lý bật đèn trong phòng lên, căn phòng lập tức bừng sáng, làm cho không gian mười mét vuông nhìn không sót thứ gì.
Toàn bộ gian phòng ánh mắt vừa nhìn qua chính là dòng chữ “Nhà chỉ có bốn bức tường”.
Một lối đi trống ở giữa chia không gian bên trong thành hai nửa, nửa bên trái chiếm diện tích nhỏ, ngoài cùng là bàn ghế. Bàn được xếp gọn gàng cùng bát đĩa và ấm đun nước, trên tường còn treo cái giá rửa mặt, trên giá chỉ có một cái cốc đựng bàn chải đánh răng, không còn cái khác.
Ở phía ngoài cùng là một chiếc bàn vuông nhỏ, mặt trên bày cống phẩm và lư hương, Tả Nhan nhìn thoáng qua liền dời đi tầm mắt, nhìn về phía bên phải.
Một tấm chiếu tatami được đặt trên mặt đất, đã trải chăn bông lên, thứ đằng sau trông giống như tủ quần áo, nhưng không có cửa tủ mà thay vào đó là một lớp vải xám có khóa kéo.
"Cuối giường" trên tấm chiếu tatami là một chiếc bàn đầy sách, dưới bàn và bên cạnh ghế là những chồng sách.
“Mang cái này đi.”
Du An Lý tìm một đôi dép đi trong nhà dùng một lần từ giá giày ở cửa, lấy túi ni lông ra đưa cho nàng.
Tả Nhan hoàn hồn, nhận dép đi vào.
Chỉ giẫm lên dép lê đứng dưới đất, nàng liền biết là dép dùng một lần của khách sạn, đế mỏng đến mức gần như không dùng.
"Trước kia tôi từng làm việc trong khách sạn, tuy tiền không nhiều lắm, nhưng mấy thứ này mỗi tháng đều có thể kiếm được một ít."
Du An Lý mang thần sắc bình tĩnh nói, thay dép rồi đi vào, lấy gói dài từ trên giá rửa mặt, xoay người nói với Tả Nhan, "Dùng bàn chải và kem đánh răng dùng một lần được không? Cũng là của khách sạn."
Tả Nhan gật gật đầu, đi tới cầm lấy bộ bàn chải đánh răng dùng một lần trên tay cô, cầm trên tay nhưng không biết tiếp theo nên làm gì.
- -- hiển nhiên nơi này không có phòng tắm.
Du An Lý không để ý nàng trầm mặc dị thường, cầm chai nước dưới gầm bàn kiểm tra ngày sản xuất, thấy chưa hết hạn, cô mở niêm nhựa trên nắp, mở nắp chai, đổ vào ấm đun nước.
“Ở đây không tiện rửa mặt, tôi đun cho em chút nước nóng rửa mặt đánh răng, rửa mặt xong liền vàp chăn đi, không có máy sưởi sẽ cảm lạnh.”
Cô nói, đóng nắm chai, thả lại dưới đất, cắm dây nguồn của ấm, bắt đầu nấu nước.
Tả Nhan vẫn chỉ gật đầu, bóp bộ bàn chải đánh răng trong tay, không nói gì.
Du An Lý lấy điện thoại trong túi ra, suy nghĩ một hồi, cô vẫn chỉ gửi một tin nhắn cho Tả Tăng Nhạc, nhưng không gọi điện thoại đánh thức ông.
"Sáng mai tôi sẽ đưa em trở về."
Sau khi gửi tin nhắn, cô cất điện thoại vào túi, tìm một gói giấy nhỏ từ dưới bàn. Sau khi mở gói, cô lấy ra một vài tờ giấy, lau mái tóc dính tuyết đã tan cho Tả Nhan.
Tả Nhan ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy một đôi mắt chuyên chua.
Du An Lý lau tuyết trên tóc, lấy ra hai tờ giấy sạch lau mặt và cằm cho nàng.
Tả Nhan cũng nhìn thấy dấu vết tóc cô bị tuyết đã tan làm ướt, tư vị trong lòng lại bị những thứ vô hình đạp đổ, hòa trộn với nhau đầy màu sắc.
Vị chua, vị sáp, vị hăng, còn có vị ngọt.
Du An Lý giống như cũng bị ánh mắt của nàng quấy nhiễn, tốc độ trên tay chậm lại một chút, ngón tay cầm khăn giấy xoa xoa lau cằm cho nàng, nhưng không hề dời đi.
Tả Nhan há miệng, cuối cùng nàng định nói gì đó, nhưng lại bị cô nâng cằm lên.
Nụ hôn này đến rất nhanh, có chút dùng sức vứt bỏ tất cả rụt rè cùng tiết chế, trong nháy mắt Tả Nhan liền thở không ra hơi, chỉ có thể đưa tay chống bả vai cô, mượn vai cô chống đỡ chính mình.
Du An Lý một tay ôm eo nàng, một tay chế trụ đầu nàng, hôn sâu hơn, giống như đang phóng thích cái gì.
Mãi đến khi nước trong ấm sôi trào lên, tạp âm dừng lại ở một ngưỡng nhất định, không gian nhỏ yên tĩnh được khôi phục, cuối cùng mới đánh thức được hai người.
Chiếc áo khoác lông to lớn màu đỏ trên người Tả Nhan đã lung lay sắp đổ, Du An Lý ấn vào dấu răng trên người nàng, vài giây sau vẫn thu tay lại, kéo quần áo xuống, chặn không khí lạnh trong nhà.
Tả Nhan có chút mất mát, muốn nghiêng người trêu chọc cô một chút nhưng lại bị cô nhéo mặt.
“Rửa mặt đánh răng đi.”
".... Ò"
Du An Lý đổ một ít nước sôi trong ấm vào chậu rửa mặt, rửa sạch chậu một lần, sau đó lại nhấc ấm lên, đổ một nửa lượng nước nóng.
Tả Nhan mở bộ bàn chải đánh răng ra, đánh răng bằng nước lạnh trước --- đương nhiên, bàn chải đánh răng dùng một lần trong khách sạn sẽ không hữu dụng lắm, nhưng mùi bạc hà của kem đánh răng rất sảng khoái, khiến đầu óc nàng vừa mới choáng váng vì thiếu oxy lập tức thanh tỉnh.
Sau khi súc miệng, nhổ nước và bọt vào thùng Du An Lý chỉ, lúc này nước trong chậu không quá nóng, Tả Nhan trực tiếp lấy nước rửa mặt, sau đó dùng giấy lau khô.
Vừa rồi Du An Lý cũng làm như vậy, bởi vì khăn lông và gối không dùng được nữa, hiện tại đều nằm trong túi rác, chờ sáng mai sẽ vứt.
Tả Nhan rửa mặt qua loa, Du An Lý cũng đã thu dọn nhà cửa, mở ra "mặt trời nhỏ" bên cạnh chiếu tatami, hong ấm giường.
Như vậy ít nhất buổi tối đi ngủ trong chăn sẽ không lạnh.
"Cái chăn này còn chưa khô, em tạm chịu lạnh một chút, ngủ tạm qua đêm nay sáng mai trở về đi."
Du An Lý cởi áo khoác, cuộn lại đặt cạnh chồng sách để làm chiếc gối thứ hai.
Khi Tả Nhan nhìn thấy động tác của cô, tâm tình vừa mới bình tĩnh lại hạ xuống.
Du An Lý giống như không nhìn cũng biết nàng đang nghĩ gì, ngữ khí bình đạm nói, "Chủ yếu là vì đã lâu không ở, trước kia ở đây không đến mức này."
Nhưng cũng không tốt hơn nhiều.
Tả Nhan lặng lẽ thêm nửa câu sau cho cô.
Trong lòng nàng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng không nói lời nào, giẫm lên đôi dép mỏng, đi đến bên cạnh tấm chiếu tatami, cởi áo khoác xuống, cuộn tròn lại giống như Du An Lý, đặt lên "đầu giường", thuận tiện đem chồng sách kia sang một bên.
Du An Lý mỉm cười, mở chăn nói: “Ngủ đi.”
Sau khi đèn tắt, sự hiện diện của “Mặt trời nhỏ” có vẻ quá mức mãnh liệt, Tả Nhan biết Du An Lý không phải người dễ ngủ, ở trong chăn bông tiến đến bên người cô, nhỏ giọng nói: “Tắt đi, quá sáng.”
Du An Lý vỗ nhẹ vào lưng nàng, nhắm mắt trả lời, “Tắt sẽ lạnh.”
Vốn dĩ Tatami nằm trên sàn nhà, bên ngoài trời vẫn đang có tuyết, cái lạnh truyền tới từ tấm chiếu tatami trên sàn nhà, rất khó dựa vào nhiệt đổ cơ thể làm ấm lên.
Tả Nhan dán vào người cô, cọ tới cọ lui, hai người đều chỉ cởi áo khoác, cộng thêm chăn bông và "Mặt trời nhỏ" cũng không quá lạnh, nhưng nàng vẫn muốn làm gì đó để "sưởi ấm" một chút.
Nhưng mà Du An Lý vẫn thờ ơ, bị nàng cọ vẫn nhắm mắt không có phản ứng, Tả Nhan không cam tâm duỗi tay qua, dùng nhiệt độ cơ thể cô để giữ ấm.
Du An Lý vẫn không có phản ứng, giống như mặc kệ nàng.
Tả Nhan thử vài lần, lá gan cũng dần lớn lên.
Ngày đầu năm mới, nói thế nào cũng phải xin một chút "quà" mới được.
Tả Nhan đúng lý hợp tình nghĩ, vừa khống chế động tác trên tay, vừa dán lên hôn Du An Lý.
Nụ hôn này cũng không bị cự tuyệt.
Sự tự tin của Tả Nhan lập tức tăng lên, không chút dấu vết đi xuống.
Vốn tưởng mình đã làm rất tự nhiên, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị Du An Lý chặn lại, không thể tiến lên được nữa.
Lại nữa.
Tả Nhan có chút cáu kỉnh.
Lần nào cũng vậy, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, liền kém chỉ còn một bước cô lại đột nhiên trở mặt không làm.
Mỗi lần Tả Nhan đều hoài nghi có phải cô "thân thể có bệnh", hay đơn giản là "không giống người thường".
- -- Nếu hai người không có tắm chung, Tả Nhan cảm thấy khả năng sau là rất cao.
Du An Lý vẫn không có ý định giải thích hành vi của chính mình, giơ tay vỗ vỗ lưng nàng nói: “Ngủ đi.”
Tả Nhan trở mình đưa lưng về phía cô, giận dỗi nhìn bức tường.
Tưởng nàng đã lén trốn khỏi nhà ông bà nội, còn may mắn bắt được xe, một đường gió tuyết cuối cùng cũng đến được đây, Du An Lý không nói "Chúc mừng năm mới" nàng còn chưa tính, còn không cho nàng chạm vào!
Tuy rằng nàng đến đây không vì loại chuyện này, nhưng nghĩ thế nào cũng đều thất vọng a.
Rõ ràng mỗi lần Du An Lý muốn, cái gì nàng cũng đều nguyện ý, nhưng khi đến lượt nàng, đãi ngộ lại kém nhiều như vậy?
Thật đáng giận.
Tả Nhan hạ quyết tâm tối nay sẽ không nói chuyện với cô, vẫn nằm nghiêng quay mặt vào tường, cũng không nhúc nhích.
Có thể là chăn bông dần dần ấm lên, Tả Nhan kiên trì một lúc sau đó bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, mí mắt đánh nhau liên hồi, cuối cùng cũng từ từ nhắm mắt lại.
Du An Lý nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nàng, liền nhẹ nhàng trở mình, nằm thẳng, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.
Toàn bộ căn phòng vô cùng yên tĩnh, giống như có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi bên ngoài.
Cho nên, khi khóa cửa sắt phát ra âm thanh giòn tan, Du An Lý cơ hồ lập tức mở bừng mắt.