Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 122




Sau khi lái đi khuất tầm mắt, người đứng đó liền thu hồi ánh mắt, quay đầu bước vào con hẻm hơi lầy lội do tuyết đọng lại.

Đã quá trưa, mấy ngôi nhà hai bên trái phải vẫn vang lên tiếng cười nói, ầm ĩ dị thường.

Cho nên cô mới không thích Tết.

Ở khoảng thời gian này mỗi năm, nơi vốn đã ồn ào sẽ tăng thêm mức độ phiền toái theo cấp số nhân, trên thế giới không thiếu người ồn ào, mà Tết đến lại tập hợp tất cả những người này lại một chỗ.

Mang chiếc túi vải trên lưng, Du An Lý lưng thẳng tắp đi ngang từng câu chút phúc cùng câu đối, đi thẳng vào tòa nhà ống sâu nhất.

Mỗi gia đình quây quần bên mái ấm, mùi thơm thức ăn phiêu tán khắp nơi, tiếng cười nói rộn ràng của trẻ thơ thi thoảng được “tô điểm”, tạo thành bức tranh sum họp đẹp đẽ của gia đình.

Cô bước lên hành lang đầy mẩu quảng cáo nhỏ và hình vẽ bậy, đi qua hành lang hẹp dài, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa sắt đã khóa, lấy chìa khóa ra.

Khóa cửa "lách cách" mở ra, Du An Lý bước vào nhà.

“Ai nha, cuối cùng cũng về rồi.” 

Tả Nãi Nãi nghe thấy động tĩnh ngoài sân liền nhanh chóng đứng dậy đi vào sân, không quên gọi lão nhân đang xem TV, “Đi tắt lửa trong bếp a."

Tả Gia Gia tháo kính đọc sách xuống, chậm rãi đứng dậy khỏi sô pha, chắp hai tay sau lưng đi vào bếp. Nhìn ông như tuyết Thái Sơn đang lở trước mặt nhưng mặt vẫn không đổi sắc, chỉ là tốc độ đi vào bếp nhanh hơn một chút.

Tả Nãi Nãi vừa mở cửa sân trong thì đã bị tiểu nha đầu ăn mặc lộng lẫy nhảy tới trước mặt.

“Bà nội! Chúc mừng năm mới!”

Tả Nãi Nãi cười tươi như hoa, nắm tay nàng cười nói: “Này còn chưa tới năm mới đâu, đứa nhỏ ngốc.”

Bà vừa nói vừa hai vợ chồng đang xách vali đi qua.

Hai người còn chưa đến gần, bà liền nghiêm mặt nói với Tả Tăng Nhạc, "Nhìn con như vậy, dù bận rộn thế nào cũng phải ăn cơm a, đều gầy đi một vòng lớn. Niên Hoa cũng vậy, vốn không có mấy cân thịt, hiện tại đều thành cây gậy trúc."

Còn chưa vào cửa đã ăn giáo huấn, nhưng Tả Tăng Nhạc vẫn đầy mặt tươi cười đi tới, trả lời: "Mẹ nói đúng, Niên Hoa thật sự rất gầy, con đã nói qua rồi."

Mạnh Niên Hoa không thèm cho ông ánh mắt, đưa tay lên vỗ vai Tả Nhan rồi nói: "Mẹ, đi vào trước đi, bên ngoài gió lớn.”

Tả Nhan thức thời đỡ Tả Nãi Nãi đi vào cửa, cái miệng nhỏ đều ngọt hơn bất cứ ai, một đống lời rơi xuống lập tức hống Tả Nãi Nãi đến mặt mày hớn hở, vừa mới sinh khí cũng vứt ra sau đầu.

Mạnh Niên Hoa nhét hàng Tết cho Tả Tăng Nhạc, tay không đi vào sân.

Người đã đắc tội vợ đêm giao thừa lúc này thái độ rất đoan chính, xách vali theo sau, hai người một trước một sau đi vào cửa.

"Ông nội, chúc mừng nắm mới."

Tả Nhan đi vào cửa, nhìn thấy Tả Gia Gia đang bưng đồ ăn ra, liền vội vàng chạy tới giúp.

Trong phòng khách bỗng có thêm ba người, đột nhiên như sống lại, trở nên ồn ào náo nhiệt.

Tả Tăng Nhạc và Mạnh Niên Hoa đáp máy bay trở về, trải qua vài giờ trên taxi, cũng rất mệt mỏi.

Nhưng khi trở về nhà, nhìn thấy con cái, cha mẹ cũng như bữa cơm nóng hổi đang chờ đợi, dù mệt mỏi đến mấy cũng đáng giá.

Người một nhà bận một trận, đồng thời cùng nhau ngồi thành một bàn, trời còn chưa tối, nhưng hai vị lão nhân gia đợi bọn họ trở về ăn cơm, buổi trưa chỉ đơn giản ăn một chút mì ống, lúc này mới chính thức là bữa cơm đoàn viên.

Trong bàn ăn, chỉ có Tả Nãi Nãi là người nói nhiều, Tả Tăng Nhạc chịu trách nhiệm lôi kéo bầu không khí, Tả Nhan vừa ăn vừa thật nể tình mà cười ra tiếng, còn ồn hơn cả âm thanh trên TV phía sau.

Tả Gia Gia là người kiệm lời, nhưng thỉnh thoảng cũng xen vào vài câu.

Chỉ có Mạnh Niên Hoa là loại người ăn cơm tuyệt đối không nói chuyện, nhưng bà càng không mở miệng lại càng có cảm giác rất có khí phách, Tả Nhan thường thường bị bà nhìn một cái, lập tức liền ngồi thẳng lưng, đoan chính mà ngồi, ngay cả tiếng cười cũng thu liễm rất nhiều.

“Ai nha, Niên Hoa, Tết nhất con để cho nó ăn ngon một bữa đi.”

Tả Nãi Nãi bao che cho cháu gái, mở miệng nói giúp Tả Nhan hai câu, lúc này Mạnh Niên Hoa mới thu hồi tầm mắt.

Tả Nhan được ngầ đồng ý, bắt đầu ríu rít nói chuyện trở lại.

Tiết mục lễ hội mùa xuân đã bắt đầu chiếu trên TV, Tả Nhan xem một lúc, không hiểu sao lại trở nên không yên, nghĩ nghĩ sờ vào điện thoại.

Nhưng lúc ăn cơm lại chơi điện thoại dưới mí mắt của Mạnh Niên Hoa chính là tìm đường chết.

Nàng đảo mắt, thay đổi phương pháp.

“Không biết Du lão sư có đang ăn cơm tất niên hay không, mẹ, con gọi cho chị ấy một chút.”

Mạnh Niên Hoa đã buông đũa xuống, đang nhỏ giọng bồi Tả Nãi Nãi nói chuyện phiếm, đa số là Tả Nãi Nãi hỏi, bà một năm một mười mà trả lời, lời nói cũng không nghiêm cẩn như tính cách, ngược lại là rất biết "nói chuyện."

Nghe thấy Tả Nhan tâm huyết dâng trào nói, bà ngẩng đầu nhìn qua, lại liếc mắt nhìn Tả Tăng Nhạc bên cạnh.

Tả Tăng Nhạc thu được chỉ thị chỉ có thể trở thành kẻ "ác nhân."

Ông hắng giọng, nhìn Tả Nhan nói: "Nhan Nhan a, lão sư con về nhà có việc, có chuyện gì thì để sáng mai gọi."

Tả Nhan cảm thấy rất kỳ quái, nhưng nàng cũng không ngốc trức tiếp đi hỏi, mà nói: "Con muốn nói chúc mừng năm mới với chị ấy cũng không được sao? Đêm giao thừa, lớp học của con cũng gửi tin nhắn cho lão sư cũ a."

"Nhan Nhan, hôm nay không thích hợp.” Tả Tăng Nhạc lại khuyên nàng.

"Tại sao? Hôm nay mới nên gọi điện thoại mà?"

Tả Nhan rất có một bộ đối phó cha nàng, nói liền lấy điện thoại ra, làm bộ muốn gọi.

Tả Tăng Nhạc thở dài, cùng Mạnh Niên Hoa liếc nhau, cuối cùng chỉ có thể nói: “Bởi vì hôm nay là ngày giỗ cha của lão sư con.”

Trong căn phòng rộng 15 mét vuông, cái bàn nhỏ được bày biện cống phẩm ngay ngắn chỉnh tề.

Du An Lý thắp nén nhang trên tay, sau khi thấy có đám khói bay lên không trung liền cắm nhang đang cháy vào lư hương.

Phía trên chiếc bàn vuông là hai tấm ảnh đen trắng của một nam một nữ, người nam còn trẻ, người nữ phong sương, trên lông mày đều là dấu vết bị cuộc đời áp đến suy sụp.

Du An Lý câm nén hương, nhìn di ảnh một lúc không nói lời nào, trong làn khói trầm tư một lúc.

Khi định thần lại thì hương trong lư đã cháy được một nửa.

Làm xong giống như hoàn thành nhiệm vụ, quỳ gối trước bàn chậm rãi chống đỡ vách tường đứng lên, cúi người đấm đẫm hai chân có chút tê dại, sau đó đi tới bàn lắm việc ở góc tường chiếm một phần ba không gian, ngồi xuống bật đèn lên, đọc một cuốn sách.

Sau khi lật trang trước mặt một lúc lâu, Du An Lý cũng không đọc vào một chữ nào.

Cô liếc nhìn chiếc túi vải bên cạnh, hai giây sau lại cúi đầu xuống đổi một cuốn sách khác.

Một khi kế hoạch ban đầu bị thay đổi, tri ​​thức cần nắm vững lại trở thành vấn đề cấp bách, từng phút từng giây không có chỗ cho cô lãng phí.

Du An Lý mở cuốn sách chuyên môn khó hiểu trước mặt, buộc mình phải đọc từng trang một.

Đèn bàn luôn sáng, cô vẫn luôn nhìn, nén hương cháy gần hết cũng đã thành tro, nhiệt độ trong nhà không có máy sưởi cũng gần bằng nhiệt độ ngoài trời.

Cho nên, khi tuyết rơi, Du An Lý cũng phát hiện trước.

Những ngày thoải mái đã trôi qua lâu rồi, một khi trở lại một nơi như vậy, ngay cả cô cũng có phần khó thích ứng.

Cho nên, trước kia cô đã ngây thơ biết bao nhiêu.

Tâm cao ngất, trên thực tế lại không có tảng đá vững vàng nào có thể bổ sung bằng hoài bão.

Chúng ta cũng không thể ngăn cản mỗi một loại khó khăn, cũng không thể đoạn tuyệt "Từ giàu có về nghèo khó."

Có lẽ ngay từ đầu cô đã muốn quá nhiều, mới chó tới bây giờ cũng chưa đạt được.

Du An Lý đứng dậy tìm chăn bông, những thứ này đã lâu không được sử dụng, sờ lên liền cảm thấy ẩm ướt, có tản ra không ít mùi.

Trước khi trở về, cô đã chuẩn bị tâm lý, cô mặt không đổi sắc trải chăn bông, mở ra một "mặt trời nhỏ" ở góc tường, bắt đầu dùng độ ăn hong chăn bông.

Chờ hong gần xong, cũng là có thể ngủ.

Du An Lý đã kiểm tra bảng mạch điện và phích cắm điện trong nhà, vừa đọc sách vừa hong chăn, chờ đến khi trong ngoài khô ráo rồi mới tắt nguồn điện, rút phích cắm điện.

Căn phòng càng ngày càng lạnh, tuyết bên ngoài có lẽ sẽ không ngừng rơi trong chốc lát, Du An Lý cầm một chồng sách sạch sẽ từ dưới bàn lên, lau sạch rồi đặt lên tatami làm gối đầu.

Còn chiếc gối đầu nguyên bản, đã quá lâu không sử dụng, chỉ chờ sáng mai vứt vào thùng rác bên ngoài là xong.

Du An Lý tắt đèn bàn, căn phòng bỗng nhiên tối sầm, dựa vào trí nhớ, cô bước đến tấm chiếu tatami chuẩn bị đi ngủ, tiếng điện thoại từ trong túi vải trên bàn rung lên.

Thời gian đã gần tới con số không, người sẽ gọi cho cô vào lúc này không thể tìm thấy người thứ hai.

Du An Lý còn không có bật đèn đã xoay người đi tới bàn làm việc, trực tiếp sờ túi vải tìm điện thoại bên trong, mở nắp điện thoại ra.

Nhìn thấy số điện thoại người gọi, cô dừng một chút, nhấn nút nhấc máy, đưa điện thoại lên tai.

“Du An Lý.”

Người bên kia nhỏ giọng gọi cô.

Du An Lý cười hỏi “Em là trộm sao?”

Nửa đêm không ngủ còn gọi điện thoại, nghĩ cũng biết là nàng lén lút làm chuyện này sau lưng cha mẹ.

Thanh âm của nữ hài càng thấp hơn, “.... cái kia, là, trên người chị có tiền không?”

Du An Lý dừng một chút, vừa bật đèn vừa cầm chiếc áo khoác treo trên ghế mặc vào, sau đó cầm lấy chìa khóa mở cửa sắt.

Vừa ra khỏi phòng, hơi lạnh bên ngoài khiến sắc mặt cô trắng bệch.

Du An Lý đứng trên hành lang nhìn ra ngoài ngõ, nhìn thấy đèn xe nhấp nháy, cô chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Em ở tại chỗ chờ tôi, đừng cúp máy.”

Cô xoay người trở về phòng, cầm túi vải đi ra cửa.

Từ hành lang đến hàng hiên, lại từ cầu thang đi xuống, dọc đường đi đều không đèn. Du An Lý chạy xuống lầu, tránh vũng bùn bằng ngọn đèn đường duy nhất trong hẻm, đi thẳng ra ngoài ngõ.

Ánh đèn nhấp nháy của taxi dừng lại ở đầu ngõ, ánh đèn vàng ấm áp nhấp nháy nhấp nháy, phản chiếu quỹ đạo rơi của bông tuyết to bằng hạt mưa.

Cô gái mặc một thân màu đỏ đang dậm chân trước xe, lúc này nghe thấy tiếng bước chân, lập tức ngẩng đầu nhìn sang, sau đó nhảy lên.

"Du An Lý." Nàng hét lên.

Ngón tay đang cầm điện thoại của Du An Lý lạnh đến cứng đờ, nhưng hô hấp mang theo hơi ấm vẫn không ngừng phả ra vì chạy quá nhanh, hóa thành một đám sương mù trắng xóa, nhấn chìm mọi thứ trước mặt.

Cuối cùng cô cũng buông bàn tay đang cầm điện thoại xuống, đi chậm lại, đi về phía nàng.

Tả Nhan không chờ được nữa, lao tới, lao vào vòng tay của cô.

Du An Lý đưa tay ra, ôm lấy nàng.