Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 120




Sau khi tiễn Trương Tiểu Mỹ đến lấy đồ về, cuối cùng Tả Nhan cũng giải tỏa khẩu khí kia.

Du An Lý đang rửa rau trong bếp, chuẩn bị nấu cơm, Tả Nhan vào cửa, thay dép lê đi vào phòng bếp, vừa rửa tay vừa trộm nhìn sắc mặt cô.

Trên đường về, chính mình đã vất vả hống cô gần xong, kết quả là về đến nhà vẫn có thể gặp tai bay vạ gió, ngay cả người có thể tự an ủi như Tả Nhan cũng sắp tự bế.

Mà vấn đề kia cũng khó tránh khỏi, sau những vấn đề trung thực đêm qua và hôm nay, một lần nữa được đặt lên bàn cân, không ai có thể bỏ qua được.

- -- mà hai người hiện tại, rốt cuộc là cái quan hệ gì?

Muốn xác định cũng rất đơn giản, kỳ thực chính là loại quan hệ không thể thản nhiên nói ra.

Ai cũng đề không thừa nhận loại quan hệ này, nhưng lại đều muốn tiếp tục đi tiếp.

Tả Nhan biết Du An Lý muốn tiếp tục --- ít nhất là lúc này.

Phán đoán từ một ít hành vi cử chỉ của Du An Lý, đã là đề tài nghiên cứu của Tả Nhan trong nhiều năm, cho nên không đến mức không hiểu điểm này.

Nhưng hai người cần thời gian, cần xây dựng một loại quan hệ sẽ không còn dễ dàng phá vỡ, mà chỉ có thể dựa vào thời gian.

Tả Nhan mơ hồ cảm thấy sở dĩ từ đầu đến cuối Du An Lý không nói gì, có lẽ cũng giống như mình, là sợ hãi.

Sợ vội vàng, vô tình phá vỡ an ổn của hiện tại không dễ dàng giành được.

Tả Nhan đã không còn chịu nổi lần thứ hai bị "phá vỡ từng mảnh".

Cho nên, nàng đơn phương, chủ quan cho rằng tâm tình của Du An Lý cũng giống như mình.

Tựa như chuyện nàng không lại hỏi Du An Lý rốt cuộc có thích mình hay không, hiện tại cũng không lại hỏi Du An Lý có muốn tiếp tục hay không.

Bởi vì câu trả lời, Tả Nhan đã nhìn thấy.

- -- ở mỗi một ngày làm bữa sáng, ở mỗi một ngày trên đường đi làm, ở mỗi một lần về nhà đều nóng lòng muốn kéo gần khoảng cách.

Ở Du An Lý cho đi toàn bộ.

Sau một tuần thiếu hai ngày làm việc, thời gian còn trôi nhanh hơn.

Có lẽ bởi vì Tả Nhan lần đầu tiên một mình hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, trưởng phòng Lưu hiếm khi khen nàng hai câu, sau đó tùy tay ném một vài nhiệm vụ tầm thường cho nàng.

Sắp cuối năm rồi, bộ phận đội sổ đều bận rộn lên, Tả Nhan cũng biết người khác đều không có thời gian làm mấy chuyện phiền phức lại nhàm chán này, cho nên chỉ có thể cầm lấy mà không nói gì, mỗi ngày vừa làm công việc Du An Lý an bài, vừa dành thời gian xem xét tiến trình.

Nhưng sau sự việc kia, Trương Tiểu Mỹ không những không kéo xa khoảng cách với nàng mà còn thỉnh thoảng rủ nàng ăn cơm trưa, Tả Nhan vừa mới nhận ân tình của cô lại cảm thấy áy náy vì đã lừa cô, vì thế mỗi lần đều không thể từ chối.

Cho nên mấy ngày nay cũng làm Du An Lý phải ăn cơm trong căn tin của công ty.

Trương Tiểu Mỹ không sợ cô nữa, mỗi lần nhìn thấy cô đều vẫy tay để cô ngồi cùng, đồng nghiệp xung quanh càng quen với cảm giác tồn tại của lãnh đạo, muốn làm gì thì làm.

Nghiêm túc mà nói, Du An Lý đã là vị lãnh đạo khiêm tốn nhất trong công ty, nhưng vì tính cách và phong cách làm việc của mình, vẫn luôn làm người miễn cưỡng tiếp cận.

Sau hơn một tuần ăn ở căn tin, đồng nghiệp trong công ty cuối cùng cũng có thể tự nhiên chào hỏi khi nhìn thấy cô.

Tả Nhan xem ở trong mắt, cảm thấy đối với nàng đây cũng là bước phát triển không tồi, cuối cùng mỗi ngày đều tùy ý cố định ăn ở căn tin, không cần lén đi ăn với Du An Lý nữa.

Mặc dù hai người ít dành thời gian ở một mình hơn, nhưng cùng nhau ăn trong căn tin là một trải nghiệm trước đây chưa từng có, Tả Nhan cảm thấy rất mới mẻ, cũng rất thích loại cảm giác này.

Quang minh chính đại cùng nhau ăn cơm, không cần trốn tránh.

A di ở căng tin cũng thích thêm cơm cho Du An Lý, mỗi lần Tả Nhan đều thừa dịp xung quang không có ai liền lấy trộm một ít thịt trong đĩa của cô.

Đây có thể được coi là hành vi thái quá trước mặt người khác, Du An Lý cũnh luôn ngầm đồng ý, không quan tâm đến việc người khác có nhìn thấy hay không.

Cô không quan tâm, Tả Nhan cũng thường có thể cảm nhận được.

Cuối tuần này, sáng thứ bảy Du An Lý dậy sớm, nói muôn đến nhà mới để giải quyết chuyện gì đó, Tả Nhan lấy cớ ngủ nướng không đi theo cô.

Khi Du An Lý vừa đi, nàng liền ngồi dậy khỏi giường, mở tủ quần áo, lấy chiếc hộp nhỏ giấu trong góc ra.

Cái này là Tả Tăng Nhạc gửi tới, gửi tới hôm thứ hai sinh nhật của nàng, nhưng lúc đó nàng không có ở nhà, sau khi trở về thì cố kỵ tâm tình của Du An Lý, Tả Nhan không dám lấy ra.

Cho đến hôm qua, Du An Lý ở công ty lên lầu  họp trước khi tan tầm, Tả Nhan bắt taxi về nhà trước, trộm lấy bưu phẩm, vội vàng giấu trong tủ quần áo trước khi Du An Lý về.

Chiếc hộp không quá lớn, Tả Nhan tìm dao rọc giấy, nhẹ nhàng mở ra, nàng nhấc nắp hộp giấy lên, nhìn thấy chiếc hộp màu trắng bên trong liền sửng sốt.

Nàng xem xét một lúc mới lấy hộp đóng gói ra khỏi thùng carton.

Sau khi cẩn thận xác nhận các dòng chữ trên bìa, Tả Nhan mới không thể tin --- đây là chiếc PS5 mới nhất được bán.

Nàng cầm điện thoại kiểm tra một chút, phát hiện mình nhớ không nhầm, ngày phát hành của món đồ này rõ ràng là vào ngày thứ hai sinh nhật của nàng.

Nhưng nàng cũng nhận được vào ngày thứ hai sinh nhật của mình, cho thấy Tả Tăng Nhạc đã sớm chuẩn bị quà sinh nhật cho nàng.

- -- tựa như mọi sinh nhật trong quá khứ vậy.

Tả Nhan ngồi xổm trên mặt đất nhìn một lúc lâu, thậm chí còn quên mở hộp.

Sau khi phục hồi tinh thần, nàng vừa lau khô mặt, vừa mở khóa điện thoại gọi cho Tả Tăng Nhạc.

Bên kia vang lên âm thanh nhưng vẫn không nhấc máy, Tả Nhan liền biết hẳn là ông đang bận, lúc đang chuẩn bị cúp máy đột nhiên bên kia nhấc máy.

"Nhận được rồi?" Thanh âm của Tả Tăng Nhạc nghe có chút khàn.

Tả Nhan đứng dậy, đi đến cửa sổ có tín hiệu tốt hơn, hỏi “Ba, có phải ba không có ngủ hay không a?”

“Có ngủ, con có thích không?” Ông hỏi lại.

Tả Nhan lặng lẽ hít một hơi thật sâu, trả lời: "Xin lỗi ba, mấy ngày nay con bận nên quên, vừa mới mở ra. Cái này là sản phẩm mới nhất được bán đi, như thế nào ba lại lợi hại như vậy, cái này cũng có thể mua được."

Tả Tăng Nhạc bên kia cười hai tiếng, sau đó nói "Ba nào có bản lĩnh này a, là mẹ con mua, trước khi về nước bà ấy liền mua."

Tả Nhan bóp điện thoại, há miệng một lúc cũng không phản ứng lại.

"Mẹ con?" Nàng hỏi, thậm chí còn không nghe rõ thanh âm của mình.

Tả Tăng Nhạc thở dài, trả lời: "Đúng vậy, mẹ con chính là như vậy. Trước kia những  cái máy chơi game, điện thoại di động mới ở nước ngoài của con, cái nào không phải chính bà ấy mua, cũng là nhờ bằng hữu ở nước ngoài mua. Con thực sự nghĩ ba rất lợi hại, tùy thời tùy chỗ đều có thể mua cho con những thứ mới mẻ đó sao?"

Công việc của ông rất đặc biệt, đều phải làm thủ tục xét duyệt để đi du lịch nước ngoài, huống chi thường xuyên ra nước ngoài mua đồ, hoặc giao tiếp với người ở nước ngoài.

Nhưng Mạnh Niên Hoa chính là như vậy, muốn sủng con gái lại muốn tạo uy nghiêm, luôn lấy ông làm nguỵ trang, nhưng ngược lại là tốn công vô ích.

Có đôi khi ông đều sốt ruột thay bà, nhưng bất quá ông không thể nói, chính là con gái của mình ngốc, đổi lại người thường cũng đã sớm đoán được.

Quan hệ giữa hai mẹ con cũng sẽ không đến mức biến thành cái dạng này.

Thậm chí Tả Nhan còn không biết cuộc gọi kết thúc như thế nào.

Nàng vẫn ngây người đứng đó hồi lâu, đến khi chân tê dại mới nhớ ra đặt máy chơi game xuống đất, sau đó thu dọn thùng các - tông và rác, rồi vào bếp rửa tay.

Theo lý thuyết, nàng nên rất cao hứng khi nhận được máy chơi game mới phát hành mới đúng.

Dù sao nàng tiết kiệm đến đâu cũng không thể mua nổi thứ này, nếu đủ tiền mua rồi, cũng sẽ cảm thấy máy chơi game cũ có thể dùng được, không cần thiết phải thay phiên bản mới.

Nhưng chiếc máy chơi game này giống như cả ngàn cân, Tả Nhan chỉ cẩn thận cất đi đều rất lao lực, rốt cuộc không nảy sinh tâm tư nào khác.

Tả Nhan rửa tay, chậm rãi lau khô, cuối cùng đứng trong bếp một lúc lâu mới trở lại phòng ngủ, cầm điện thoại lên.

Nàng nhấn dãy số mà mình vẫn luôn nhớ kỹ, đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng nhấn nút quay số.

Thời gian chờ đợi dài tới bảy tám năm, nhưng cũng lại quá ngắn ngủi khiến tim người đập loạn.

Tại thời khắc cuộc gọi được kết nối, không đợi người ở đầu dây bên kia nói, Tả Nhan đã bóp điện thoại hô lên, "Mẹ."

Con cái hiểu biết cha mẹ, thường là dùng ở nơi xảo quyệt nhất.

Bởi vì bọn họ biết, dù có phạm lỗi lớn đến đâu, dù có nghiêm trọng đến đâu, nhưng trong cái cúi đầu liền nhất định có thể làm cha mẹ mềm lòng.

Thậm chí trước khi sự việc được giải quyết, sẽ bị quở trách, thậm chí bị hung hăng đánh đập, nhưng trong khoảnh khắc cúi đầu kia, kỳ thực cũng đã được tha thứ.

Thanh âm trên điện thoại là một khoảng lặng kéo dài.

Tim Tả Nhan đập nhanh đến mức muốn ngừng thở, chờ người đối diện cho mình trừng phạt.

Nàng chờ rất lâu, hoảng thần rất lâu, cơ hồ định nói gì đó lần nữa để cứu lại.

Người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng có phản ứng, ngữ khí như thường hỏi một câu, “Ừm, ăn cơm chưa?"

Trái tim đang nhấc lên của Tả Nhan cũng cùnh nước mắt rơi xuống trong giây phút này.

“Còn chưa ăn, mẹ ăn chưa?” Nàng đưa tay lên lau mặt, há miệng thở dốc, nỗ lực bình tĩnh lại cảm xúc.

Thanh âm của Mạnh Niên Hoa vẫn như trước, như chưa từng thay đổi.

Ngữ khí của bà luôn bình tĩnh, lời nói rõ ràng, logic rõ ràng, có thể bất động thanh sắc dùng ngôn ngữ đánh bại phòng thủ tâm lý của người khác.

Đây là một trong những lý do khiến Tả Nhan từ nhỏ đã sợ bà.

Nhưng hiện tại nghe giọng nói này, thần kinh căng chặt lại từ từ thả lỏng, trong lòng cảm thấy an tâm chưa từng có.

Hai người tán gẫu chuyện nhà, ngươi một câu ta một câu, đối với tính cách của Mạnh Niên Hoa đã khó có được.

Tả Nhan nghe bà hỏi cái gì liền trả lời cái đó, không dám nói dối như trước kia, hiện tại Tả Nhan còn muốn nói cho bà nghe tất cả.

Rốt cuộc, bọn họ đã thật lâu thật lâu thật lâu không nói những lời này.

Mạnh Niên Hoa phải đi ra ngoài, trước khi cúp điện thoại, cuối cùng hỏi một câu "Con có về nhà ăn Tết không?"

Vấn đề này, rõ ràng Tả Tăng Nhạc đã hỏi qua, nhưng bà lại còn muốn chính miệng xác nhận một lần, chờ Tả Nhan trả lời.

Người đứng trong phòng ngủ quá mức chuyên chú, không để ý tới động tĩnh bên ngoài phòng ngủ.

Nghe thấy câu hỏi đã trả lời này, lần này Tả Nhan không chút do dự, trả lời "Con sẽ về trước Tết âm lịch."